Bát Gia Tái Thế

Chương 166: Từ chối



Vừa vào cửa, anh đã bị một bàn đồ ăn lớn thu hút, trên bàn ăn của bày bảy tám món.

Có cá nấu chua, vịt quay Bắc Kinh, thịt kho, gà quay…

“Đây nào phải ăn đêm chứ…”, Trần Đức ngạc nhiên.

Gia đình Diêm Thanh Nhã ăn đêm cũng ngon như vậy à?

“Đây quả thật không phải là đồ ăn khuya, mẹ tôi thấy anh về nên đã ra ngoài mua về, anh thấy bà ấy đối với anh có tốt không?”, Diêm Mộng ậm ừ nói.

“Mộng Mộng”, Diêm Thanh Nhã trừng mắt với Diêm Mộng, cười nói với Trần Đức: “Mặc kệ con bé, tính khí đại tiểu thư thất thường, nhanh vào ăn đi”.

Diêm Thanh Nhã mời Trần Đức ngồi xuống, cô ta không ngừng gắp đồ ăn cho anh, Diêm Mộng vốn dĩ không thích Trần Đức, bây giờ lại càng khó chịu hơn, thỉnh thoảng lại hừ lạnh một tiếng.

Trần Đức coi như không nhìn thấy, tự mình ăn, anh thật sự rất đói, cả bàn đồ ăn lớn gần như bị một mình anh ăn hết.

Hai mẹ con Diêm Thanh Nhã sững sờ, họ không ngờ Trần Đức lại có sức ăn lớn đến vậy.

“Heo à…”, Diêm Mộng lẩm bẩm.

Diêm Thanh Nhã càng nhìn Trần Đức càng vui mắt, cười vui vẻ, không ngừng kêu anh ăn thêm.

Sau khi ăn xong, Diêm Mộng trở về phòng, Diêm Thanh Nhã thu dọn bát đĩa, Trần Đức xấu hổ ở lại giúp rửa bát.

Nhìn bóng lưng cường tráng của Trần Đức, Diêm Thanh Nhã đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút khát vọng.

Người đàn ông trước mặt này thật sự rất hấp dẫn.

Nhìn anh thêm một chút, Diêm Thanh Nhã lại càng mất tập trung.

Cô ta nhấc chân lên, nhẹ nhàng đi về phía Trần Đức.

Hai tay từ phía sau vòng qua từ từ ôm lấy Trần Đức.

Bị một đôi tay bất ngờ ôm chặt, Trần Đức chưa kịp nói gì thì đã bị một khối mềm mại dán chặt sau lưng.

“Bát Hoang”.

Lời nói nhẹ nhàng khiến anh sững sờ mất một lúc, cảm giác của anh rất mạnh mẽ, đương nhiên biết ai đang đứng sau lưng mình, chỉ không ngờ là Diêm Thanh Nhã lại làm ra hành động như vậy.

Anh quay người, nhìn Diêm Thanh Nhã và nói: “Thanh Nhã, chị…”

“Suỵt!”

Diêm Thanh Nhã choàng tay qua eo Trần Đức, giơ một ngón tay lên đặt lên môi Trần Đức: “Đừng nói gì cả, chị Diêm chỉ muốn yên lặng ôm cậu một lúc”.

Một lần nữa ôm lấy vòng eo rắn chắc của Trần Đức, cả cơ thể của Diêm Thanh Nhã dính chặt vào người anh, Trần Đức chỉ cảm thấy có một mùi thơm thoang thoảng vờn quanh lỗ mũi, không phải mùi nước hoa mà là mùi thơm cơ thể, rất dễ chịu.

Nhìn thoáng qua, theo đường viền cổ áo rộng rãi, dọc theo sợi dây chuyền kim cương, có thể thấy được một đường rãnh sâu, dài, màu trắng hình vòng cung đẹp mắt, làm lòng người nhộn nhạo.

Tội lỗi tội lỗi.

Đây là đang kiểm tra sức chịu đựng của mình sao…

Trần Đức im lặng một lúc, may mà anh rất kiên quyết, không làm điều gì quá đáng.

“Trần Bát Hoang, cảm ơn cậu đã mang đến cho tôi một cuộc sống bình yên”, Diêm Thanh Nhã cảm nhận được lồng ngực to lớn và nóng bỏng, cô ta nhẹ nhàng nói.

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi”, Trần Đức nói, đối với anh mà nói, giải quyết việc của Thái Dũng không đáng để nhắc đến.

“Đối với tôi mà nói thì không phải là chuyện nhỏ”.

Diêm Thanh Nhã dịu dàng nói: “Là cậu đã cho Diêm Thanh Nhã tôi một cuộc sống mới, Diêm Thanh Nhã tôi rất muốn cảm ơn cậu nhưng lại không biết phải cảm ơn như thế nào…”

“Bát Hoang, tôi phát hiện ra, tôi có chút thích cậu, tôi biết điều này là không nên, tôi lớn hơn cậu, nhưng những ngày này tôi không thể ngừng suy nghĩ về cậu, cậu… tôi… có thể cùng tôi một đêm không?”

Trái tim Diêm Thanh Nhã đập thình thịch, hai má ửng hồng.

Ngay khi nói xong câu này, bản thân cô ta cũng cảm thấy choáng váng, không ngờ mình lại có dũng khí nói ra điều này với một chàng trai nhỏ hơn mình mười mấy hai mươi tuổi.

Thình thịch! Thình thịch!

Trong phòng bếp, nghe thấy lời của Diêm Thanh Nhã, Trần Đức chìm vào im lặng, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.

Trần Đức có chút bất lực.

Lại là một người phụ nữ…

Anh phải làm gì bây giờ?

Diêm Thanh Nhã, người đang ở rất gần anh có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng và trái tim đang đập mạnh của đối phương.

“Cái đó, ừm…”

Trần Đức mở miệng, phá vỡ sự im lặng, chậm rãi đẩy Diêm Thanh Nhã ra: “Xin lỗi, chị Diêm, chúng ta… cái đó… hình như không thích hợp lắm”.

Có phụ nữ thích mình, đương nhiên là chuyện tốt, chưa kể người đẹp đó lại còn chủ động bày tỏ.

Chỉ là.

Diêm Thanh Nhã muốn một cuộc sống bình yên, ân ái.

Những thứ này, anh không thể cho cô được.

“Bát Hoang…”, Diêm Thanh Nhã bị đẩy ra, vô cùng thất vọng, đôi mắt trong veo nhìn Trần Đức: “Có phải cậu cảm thấy tôi quá già, không sạch sẽ, đã từng kết hôn?”

“Không phải vậy, chị Diêm, tôi tuyệt đối không có ý đó, chỉ là…”

“Tôi biết, cậu vẫn còn trẻ, còn rất nhiều thời gian có thể tìm được nhiều người phụ nữ tốt hơn tôi”, Diêm Thanh Nhã thở dài, nước mắt lăn dài trên khóe mắt.

Phần đời trước của cô ta, chắc chắn đã thất bại, vớ được một người đàn ông như Thái Dũng, cô ta và Thái Dũng chưa từng phát sinh quan hệ vợ chồng sau khi sinh Diêm Mộng.

Chỉ là những lời này, ai mà tin?

Người phụ nữ như cô ta, không chỉ dơ bẩn mà còn lớn tuổi, sao có thể ảo tưởng có được Trần Bát Hoang chứ?

Diêm Thanh Nhã cảm thấy rất xấu hổ, thất vọng chỉ muốn rời đi.

“Đợi một chút”.

Trần Đức nắm lấy tay Diêm Thanh Nhã, nhìn vào cô ta nói: “Chị Diêm, chị đừng buồn, không phải như chị nghĩ đâu, hay nói cách khác, nguyên nhân không nằm ở chị”.

Anh thật sự muốn từ chối Diêm Thanh Nhã, nhưng mà… cũng không thể vì chuyện này mà khiến cho Diêm Thanh Nhã cảm thấy tự ti, hiểu lầm là anh khinh thường cô được.

Trần Đức thâm tình nói, anh cởi bỏ quần áo trên người, lộ ra thân thể chằng chịt những vết sẹo.

Nửa trên thân thể của anh, đều là vết thương.

Đó là những dấu vết mà chiến trường để lại, là vết thương và cũng là niềm vinh quang của những người lính như anh.

Những vết thương cũ này, có chút dọa người.

Nguy hiểm nhất là vết thương gần tim, từ tim kéo dài tầm hai mươi cm.

Nhìn thấy những thứ này, Diêm Thanh Nhã choáng váng.