Bát Gia Tái Thế

Chương 167: Yêu một người quá khó



Làm sao một người có thể có nhiều vết thương như vậy được.

Cô bất giác đến gần Trần Đức, ngón tay mảnh khảnh lướt trên những vết sẹo đó, đầu ngón tay trắng nõn tương phản rõ rệt với nước da màu đồng của anh.

Những vết sẹo này, nhìn mà đau lòng.

Diêm Thanh Nhã ngơ ngác nhìn những vết sẹo trước mặt, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Người đàn ông này, rốt cuộc đã trải qua những gì?

“Tôi từng là một người lính, một trong những người lính hàng đầu trong quân đội, thực hiện vô số các nhiệm vụ nguy hiểm. Những vết sẹo này do các nhiệm vụ đó để lại”.

Lời nói của Trần Bát Hoang rất dõng dạc: “Những vết sẹo chỉ tượng trưng cho quá khứ của tôi, mà tương lai của tôi còn nguy hiểm và chết chóc hơn, có thể mất mạng bất cứ lúc nào”.

Trở lại đô thị, một ngày nào đó, Trần Đức nhất định sẽ tìm cách trả thù cho anh em và người phụ nữ của mình.

Và kẻ địch sau lưng bọn họ, có thể ẩn nấp đến ngày hôm nay đủ để chứng tỏ, chúng có sức mạnh như thế nào.

Tương lai của anh, chắc chắn không êm đềm hơn quá khứ.

“Chị Diêm”.

Trần Đức nói: “Chị muốn một cuộc sống ổn định, chung tình, đơn thuần, những thứ này… Trần Bát Hoang tôi không thể cho chị được”.

“Quan trọng nhất là…”

“Yêu một người phụ nữ quá khó, thế nên… tôi có rất nhiều phụ nữ… tôi nghĩ, về điểm này chị khó có thể chấp nhận được”.

Trần Đức phải nói rõ ràng, không thể để Diêm Thanh Nhã lạc lối và tự ti vì bị anh từ chối.

Giúp người thì khó, nhưng hủy đi một người thì rất dễ.

Anh không muốn làm Diêm Thanh Nhã buồn.

Những lời của Trần Đức xoay quanh tâm trí Diêm Thanh Nhã.

Đột nhiên.

Cô ta lại ôm chầm lấy Trần Đức nói: “Bát Hoang, chị Diêm ở cái tuổi này rồi, sớm đã không còn nghĩ đến tình yêu nữa, cũng không mong có được tình yêu, điều tôi cần chỉ là sự an ủi, chỉ cần khi tôi mệt, có người vỗ về, khi tôi khổ, có người nghe tôi tâm sự, như vậy là đủ rồi”.

“Tôi không quan tâm quá khứ của cậu, chỉ cần tương lai mà thôi”.

“Tôi chỉ muốn… cậu”.

Diêm Thanh Nhã ôm eo Trần Đức, cô ta thấp hơn Trần Đức một cái đầu, lúc nói chuyện, đôi môi đỏ mọng đó đã che đi những vết sẹo kia…

Trần Đức có bao nhiêu phụ nữ, cô ta không quan tâm.

Đàn ông giỏi luôn có nhiều phụ nữ, rất nhiều người không hiểu điều này nhưng Diêm Thanh Nhã sớm đã nhìn thấu.

Những ông trùm kinh doanh, những người nổi tiếng, thể hiện tình cảm ân ái trước mặt mọi người, nhưng ai mà biết phía sau lưng bẩn thỉu thế nào?

Ít ra, người đàn ông này đã nói rất rõ ràng.

Diêm Thanh Nhã căng thẳng, mong chờ và hi vọng Trần Đức sẽ không từ chối mình nữa, đầu ngón tay nhẹ lướt qua những vết sẹo gớm ghiếc kia.

Lời của Diêm Thanh Nhã đã rất rõ ràng.

Hai người đều có được những thứ mình cần, không can thiệp vào cuộc sống của nhau.

Nếu còn từ chối nữa, Trần Đức thật không còn là đàn ông, tay anh ôm lấy Diêm Thanh Nhã: “Được, tôi đồng ý vơi chị”.

“Mẹ!”

Giữa lúc hai người đang chuẩn bị tiến thêm một bước thì tiếng của Diêm Mộng bất ngờ vang lên ngoài bếp.

Tiếng hét này làm cho Trần Đức sợ hãi, nhanh chóng mặc quần áo vào, Diêm Thanh Nhã vô thức quay người đứng trước mặt Trần Đức. Chỉ thấy Diêm Mộng đang đi về phía này, đứng ở cửa.

“Mộng Mộng, có chuyện gì?”, Diêm Thanh Nhã hỏi với vẻ xấu hổ.

“Máy sấy tóc để ở đâu vậy?”, Diêm Mộng nói, không để ý đến sự kì lạ của hai người: “Sao con tìm mãi không thấy”.

“Ở phòng khách, trong tủ TV phía bên trái”.

“Ồ”, Diêm Mộng nói: “Đúng rồi, mẹ, lát con đi KTV cùng bạn học nhé”.

“Được, mẹ biết rồi, đi sớm về sớm, chú ý an toàn”.

“Vâng ạ”. .

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

“...”

Diêm Mộng xoay người rời đi, không lâu sau có tiếng đóng cửa, Diêm Thanh Nhã có chút xấu hổ: “Xấu hổ quá, suýt chút nữa là bị phát hiện rồi”.

“Chúng ta tiếp tục”.

Trần Đức vẫn chưa kịp nói gì, Diêm Thanh Nhã đã cười nhẹ nhàng và đến gần Trần Đức, cảm giác an toàn do người nào đó mang lại khiến tim cô đập loạn.

Có lẽ chưa từng có trải nghiệm đó trước đây, mặt Diêm Thanh Nhã nóng bừng, đỏ ửng, tim đập càng ngày càng nhanh, căng thẳng tột độ.

Tuy nhiên, theo thời gian, sự căng thẳng dần trở nên tự nhiên hơn.

Trong căn bếp nhỏ, mối quan hệ của hai người đã tiến thêm một bước, những âm thanh ngân nga như bản nhạc hay, nối tiếp với những độ cao khác nhau, hấp dẫn khác lạ.

Toàn bộ phần biểu diễn kéo dài hơn một giờ đồng hồ.

Sau khi trải qua chuyện này, Diêm Thanh Nhã dường như trở nên trẻ hơn, xinh đẹp hơn, cô càng ngày càng thích người đàn ông trước mặt này, trong một tiếng này, anh đã mang đến cho cô rất nhiều bất ngờ và vui vẻ.

“Bát Hoang, bữa ăn đêm tối nay, có ngon không?”, Diêm Thanh Nhã thì thầm vào tai Trần Đức.

Trần Đức chỉ muốn ăn một bữa khuya đơn giản.

Ai mà ngờ.

Bữa ăn đêm này lại biến thành ‘đêm xuân’.

Anh cũng rất bất lực, sự chủ động của Diêm Thanh Nhã thật sự nằm ngoài dự liệu.

Chẳng lẽ đây là nỗi khổ của trai đẹp sao?

Trần Đức đứng bên cửa sổ, châm một điếu thuốc hút, hít một hơi dài rồi thở ra, khói tạo thành vòng tròn rồi tan vào không khí.

“Chị Diêm, bất kể thế nào, sau này chị cũng là người phụ nữ của Trần Bát Hoang tôi, có gì khó khăn, chị cứ tìm tôi”.

“Yên tâm. Tôi nhất định sẽ thường xuyên tìm cậu”, Diêm Thanh Nhã ôm lấy eo Trần Đức, hà hơi vào bên tai anh nói: “Bát Hoang, tôi hi vọng cậu có thể thường xuyên chủ động tìm người ta ăn đêm”.

“Ừm...”

Trần Đức nhìn cảnh sắc bên ngoài nói: “Chị làm việc đi, tôi phải về nhà ngủ một giấc”.

“Tôi tiễn cậu”.

“Ừm”.

Trần Đức rời khỏi nhà Diêm Thanh Nhã, thở phào nhẹ nhõm, người phụ nữ này quá dịu dàng, quá chủ động, anh lo lắng nếu ở cùng cô lâu, lại thêm một hiệp nữa, thế nên chỉ có thể chuồn sớm.

Về đến nhà, đã là hơn mười hai giờ đêm.