Bát Gia Tái Thế

Chương 177: Nguy hiểm cận kề



Nếu có thể khiến người đó quỳ xuống, đó chính là sự hủy hoại tinh thần trong vô hình, so với tra tấn thân thể thì loại tra tấn này đánh sâu vào tận linh hồn!

Đúng thật.

Hàn Thái nắm bắt lòng người rất chính xác.

Trần Đức sinh ra đã là người như thế, một người đầy kiêu ngạo, sự kiêu ngạo ăn sâu vào trong máu như anh, không quỳ trời, cũng không quỳ đất.

Trong suốt hai mươi mấy năm nay, anh chưa từng quỳ xuống một lần nào!

Anh đứng đó, vẫn không nhúc nhích.

Anh nhìn chằm chằm Hàn Thái.

“Trần Bát Hoang, không được, không được quỳ!”, Tống Ngữ Yên lắc đầu với Trần Đức, chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của một người đàn ông, cô ấy biết rõ tôn nghiêm quan trọng với một người đàn ông như thế nào: “Tôi không cho phép anh quỳ!”

Anh có thể chấp nhận đau đớn từ những nhát dao, sự nóng bỏng từ nước sôi.

Nhưng quỳ xuống.

Có lẽ sẽ là một cú sốc đi theo anh cả đời, trở thành nỗi ám ảnh!

Sau khoảng thời gian tiếp xúc với Trần Đức, cô ấy biết rõ anh là người cực kỳ kiêu ngạo, cô ấy không đành lòng, không muốn anh phải quỳ xuống vì mình.

“Không được phép, nhất định không được làm…”, Tống Ngữ Yên lắc đầu, dùng sức lắc đầu thật mạnh.

Dưới gối đàn ông là vàng, cô ấy không cho phép Trần Đức quỳ xuống!

Bên cạnh, Lục Thập Phương nhìn chằm chằm Trần Đức, hắn ta rất muốn biết Trần Đức sẽ làm như thế nào.

Võ giả.

Không chỉ là tu đạo học võ.

Mà đến một cảnh giới nhất định còn phải tu tâm!

Không bàn đến việc dưới gối đàn ông có vàng hay không, hắn ta chỉ biết rằng hôm nay một khi người này quỳ xuống, thì sau này trên con đưỡng võ đạo anh sẽ chẳng còn gì!

Bởi vì lần quỳ này là do anh bị ép!

Không phải là cam tâm tình nguyện!

Một khi anh quỳ xuống, thì khoảng thời gian sống còn lại của anh sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng về tinh thần!

Là một võ giả, Lục Thập Phương hiểu vô cùng rõ ràng, nếu quỳ xuống thật thì nó sẽ tạo thành sức ảnh hưởng cực lớn với thanh niên này.

Trần Đức im lặng, đứng thẳng tắp nơi đó không rên lấy một tiếng, như thể anh hoàn toàn không nghe Hàn Thái nói gì.

Cũng chẳng một ai biết anh đang suy nghĩ điều gì.

Bầu không khí xung quanh.

Chìm vào sự im lặng ngắn ngủi.

Trần Đức vẫn không quỳ xuống.

Chỉ là sắc mặt của anh càng ngày càng trở nên khó coi!

“Tai biết quỳ xuống trước mặt đàn bà rất khó, mày sẽ không chủ động quỳ, tao cho mày một bậc thang đi xuống…”

Hàn Thái nở nụ cười.

Hắn ta biết mình lại một lần nữa bắt được điểm yếu của Trần Đức!

Hắn ta có vẻ hưng phấn, vội vã muốn xem Trần Đức quỳ xuống, chui qua đáy quần mình, hoàn toàn giẫm nát sự tự tin của anh, khiến anh biến thành một con chó!

Một con chó vô dụng!

Hắn ta không màng đến lời cầu xin của Tống Ngữ Yên, cũng chẳng quan tâm đến cảm giác của bất kỳ ai, lạnh lùng nói với hai thuộc hạ bên cạnh: “Hàn Nhất, Hàn Nhị, hai đứa chúng mày đi đánh gãy chân nó”.

Hàn Nhất, Hàn Nhị không phải là tên thật của hai người, họ Hàn là do Hàn Thái ban tặng, Nhất và Nhị chỉ để gọi cho tiện, cũng như tên của Hàn Bát.

“Rõ!”

Hàn Nhất và Hàn Nhị chính là kẻ đang giữ Tống Ngữ Yên, hai người họ cũng là võ giả, thực lực không thua kém gì Hàn Công Quyết, là thuộc hạ số một số hai của Hàn Thái.

Cũng chỉ có bọn họ mới xứng với cái tên Nhất và Nhị này!

“Nhất định phải chặt đứt hai cái đùi cho tao, băm thành mảnh nhỏ, xem như tao cho hai cái chân bị phế của Hàn Tùng chút công bằng”, Hàn Thái lạnh lùng bổ sung thêm.

“Dạ thưa cậu chủ!”

Hàn Nhất và Hàn Nhị lên tiếng đáp lời, sau đó bọn họ lần lượt lấy thanh đao dài trên người mình ra, đao dài ba mét, vừa to vừa dày, dưới ngọn đèn lóe lên sự lạnh lẽo.

Cách mười mét, cũng không xa.

Bọn họ đi từng bước đến chỗ Trần Đức.

Lại không chú ý tới, bấy giờ sâu trong đôi mắt của Trần Đức đã hiện lên vẻ mừng rỡ như điên!

Là sự mừng như điên dại, điên cuồng!

Cơ hội!

Cơ hội mà anh đau khổ chờ đợi cuối cùng cũng đã tới!

Trước đó anh vẫn không hề ra tay.

Là bởi vì Hàn Nhất, Hàn Nhị cũng với người đàn ông chừng ba mấy tuổi kia đứng cách Tống Ngữ Yên và Hàn Thái rất gần, con dao của Hàn Thái vẫn còn đặt trên cổ Tống Ngữ Yên.

Thế mà bây giờ.

Hàn Nhất, Hàn Nhị đang đi về phía anh.

Con dao trong tay Hàn Thái, để khiến anh phải chui qua đũng quần mình, hắn ta đã lấy nó ra khỏi cổ Tống Ngữ Yên!

Ngay sau đó.

Tất cả mọi uy hiếp chỉ còn mỗi người đàn ông trong góc!

Thế nhưng.

Trần Đức không vội vàng hành động ngay!

Hắn ta muốn tiếp tục chờ, chờ Hàn Nhất và Hàn Nhị cách Tống Ngữ Yên xa hơn một chút, chờ xác suất lên đến trăm phần trăm, phải chắc chắn hoàn toàn anh mới ra tay!

Chưa đến nửa phút.

Hàn Nhất và Hàn Nhị đã đi tới bên cạnh Trần Đức.

“Chống lại cậu ấm nhà họ Hàn thì mày chỉ có một con đường chết”, Hàn Nhất hờ hững nói: “Đáng tiếc, võ giả còn trẻ như thế, tương lai nhất định sẽ làm được nhiều việc”.

“Tiếc là mày không còn tương lai nữa”, Hàn Nhị thản nhiên bổ sung thêm.

Một giây sau đó.

Hai người chợt ra tay.

Thanh đao sáng loáng lướt qua không khí, tạo thành tiếng vù vù xé không gian!

Mắt thấy đao sắp tới gần hai chân Trần Đức!

Thì đúng lúc này!

Vẻ mặt Trần Đức bỗng hiện lên một nụ cười tươi tắn.

Quỷ dị, đáng sợ, nụ cười khiến con người ta không rét vẫn run!

Khi lưỡi dao sắp đụng vào anh.

Chỉ trong nháy mắt, anh đột nhiên di chuyển!

Như mãnh hổ xuống núi!

Lao ra ngoài trong nháy mắt.

Tốc độ nhanh đến khó tin, nhanh đến mức con người ta không thể thấy rõ!

Dường như mắt thường không thể nhìn thấy được!

Với tốc độ đó, không có bất kỳ kẻ nào kịp phản ứng.

Anh trực tiếp…

Nhanh chóng nhắm về phía Hàn Thái!

Khoảnh khắc đó.

Sắc mặt Hàn Thái chợt thay đổi, trở nên tái nhợt, méo mó, thiếu đi màu máu, trực giác nói cho hắn ta biết mình gặp nguy hiểm nên giơ con dao trong tay theo bản năng, đâm về phía cổ Tống Ngữ Yên.

Tiếc là.

Trễ!

Tất cả đã quá trễ!

Chỉ trong chưa đến một phần mười hơi thở, mặt Trần Đức đã xuất hiện trước mặt hắn ta, rất gần, rất gần, cách hắn ta chưa đến nửa mét!

Lưỡi dao kia đang cách Tống Ngữ Yên rất gần, Trần Đức ôm lấy eo cô ấy, nhẹ nhàng xoay tròn, con dao lướt qua cổ họng cô ấy với khoảng cách chưa đến một centimet, nguy hiểm đến mức không thể nguy hiểm hơn!

Mặt Tống Ngữ Yên trắng bệch!

Tim đập cực nhanh.