Bát Gia Tái Thế

Chương 178: Kẻ điên



Cứ tưởng lần này mình sẽ chết rồi.

Cô ấy kinh ngạc nhìn chằm chằm Trần Đức, hoảng hốt tột độ.

“Đừng sợ, có anh ở đây, không có bất kỳ kẻ nào được phép tổn thương đến em”, Trần Đức khẽ dỗ dành, gần cô ấy trong gang tấc.

“Mày… Sao lại như thế?”, sắc mặt Hàn Thái cực kỳ tệ, trên mặt là vẻ khiếp sợ không thôi, đến tận bây giờ hắn ta vẫn không biết Trần Đức lao đến đây bằng cách nào, tại sao lại nhanh như thế, hệt như ma vậy!

Điều đó không thể xảy ra được, anh còn là người không?

Tống Ngữ Yên cảm nhận cơ thể nóng cháy của người đàn ông trước mặt, nhìn những vết thương rợn người kia, Tống Ngữ Yên không biết phải nói thế nào, đau lòng không sao tả nổi, đang định nói gì thì chợt biến sắc: “Cẩn thận!”

Chỉ trong nháy mắt, Lục Thập Phương bên cạnh Hàn Thái đã phản ứng lại, là một võ giả, còn là võ giả mạnh nhất ở đây, phản ứng của hắn ta cũng khá nhanh nhạy.

Hắn ta giơ nắm đấm lên vụt thẳng vào đầu Trần Đức!

“Vụt!”

Một đấm trực tiếp lao vào không khí, phát ra âm thanh gió thét chói tai, cùng với quyền ý dữ dội đủ để khiến một người cao lớn bị đánh chết!

Thế vẫn chưa hết.

Tay trái là nắm đấm, còn ống tay áo bên phải của hắn ta lại xuất hiện một thanh kiếm ngắn nằm trong lòng bàn tay.

Một kiếm đó còn mạnh hơn cả cú đấm kia, nhanh chóng đâm về phía tim Trần Đức!

Lục Thập Phương không ra tay thì thôi, một khi ra tay thì phải lấy mạng Trần Đức!

Quyết đoán, hung hãn, tình thế ép buộc!

“Ranh con, trước mặt Lục Thập Phương này mà vẫn mong mình may mắn ư, tự tìm đường chết!”

Lục Thập Phương kiêu ngạo nói, đầy tự tin, là một thanh niên võ giả, dù có mạnh cách mấy thì cũng đi được tới đâu? Hắn ta có tự tin mình sẽ giải quyết dễ dàng thôi.

Trần Đức.

Thì đúng như những gì hắn ta đoán, hoàn toàn không kịp phản ứng, đứng yên đó không nhúc nhích, bộ dạng luống cuống tay chân đó trông rất chi là buồn cười.

Chỉ là…

Chẳng mấy chốc Lục Thập Phương đã không thể cười nổi nữa!

Hắn ra vừa dứt lời…

Thì cơ thể Trần Đức, đột nhiên, hoàn toàn không có một dấu hiệu nào, biến mất!

Một đấm, một nhát dao hoàn toàn thất bại.

Một giây sau đó, giọng nói lạnh lẽo chợt vang lên bên hông hắn ta: “Anh thật sự rất mạnh, tạm thời là người mạnh nhất tôi được gặp, nhưng đứng trước sức mạnh tuyệt đối và tốc độ, anh thật sự rất tệ!”

Cùng với giọng nói đó.

Lục Thập Phương thấy rất rõ chưởng tay của Trần Đức đang rơi xuống đầu mình!

“Ầm!”

Khoảnh khắc đó.

Lục Thập Phương chỉ cảm thấy dường như có thứ gì đó đang ầm ầm nổ tung trong đầu mình.

Ngay sau đó.

Lục Thập Phương mất đi ý thức.

Trực tiếp kết thúc cuộc đời.

Ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng, cùng với không thể tin được.

“Giết rồi!”

Hàn Nhất và Hàn Nhị cũng nhanh chóng vọt lên trong khoảng thời gian ngắn, đao trong tay hai người đều chém về phía Trần Đức.

Thế nhưng.

Hai thanh đao đó lại yếu ớt đến thế.

Như một miếng đậu hủ.

Bị Trần Đức dễ dàng bắt lấy, nắm gãy! Anh cầm nửa thanh đao gãy trở tay lướt qua cổ hai người.

“Phụt!”

“Phụt!”

Đao gãy bình thường, trong tay Trần Đức lại như vũ khí của thần, cắt đứt yết hầu Hàn Nhất và Hàn Nhị, máu tươi phun ra, hai người ôm cổ ngã xuống vũng máu, chết không nhắm mắt!

“A! Giết người!”

“Giết người! Giết người!”

“Mọi người mau tới đây!”

Một người phụ nữ hét lên chói tai, ngay sau đó, mấy người khác cũng hét lên ầm ĩ, vội vàng trốn trong góc, run lẩy bẩy.

“Sao lại như thế, không thể nào…”, môi Hàn Thái trở nên khô khốc, hoàn toàn không thể tin được cảnh tượng trước mắt.

Hàn Nhất và Hàn Nhị chết thì thôi cho qua.

Tại sao Lục Thập Phương cũng chết theo?

Còn chết nhanh đến vậy!

Nên biết rằng Lục Thập Phương chính là một trong những quân bài tẩy của hắn ta! Hắn ta mạnh hơn cả Hàn Nhất và Hàn Nhị cộng lại, dù là chú Cung cũng không đánh nổi một chiêu với thuộc hạ của hắn ta!

Hắn ta tận mắt nhìn thấy sự mạnh mẽ của Lục Thập Phương!

Hắn ta dẫn Lục Thập Phương theo cùng, khoe khoang tâng bốc các kiểu, cho hắn ta ăn, cho hắn ta chơi, dẫn hắn ta đi giải sầu để hắn ta trở thành bùa hộ mệnh cho mình!

Thế mà…

Ai ngờ được kết quả lại là như thế!

“Người đâu, người đâu! Giết nó cho tao, giết!”, Hàn Thái hét to để gọi vệ sĩ bên ngoài vào.

Tiếc là.

Bên ngoài mãi vẫn không có phản ứng gì.

Bởi vì đám vệ sĩ đó đã biến thành kẻ ngốc từ lúc nào rồi.

Tên điên!

Tên đó đúng là một kẻ điên!

Không phải bọn họ chưa thấy cảnh giết người, cũng không phải họ chưa từng giúp Hàn Thái giết người, nhưng ba người đã chết đều là cao thủ trong số những cao thủ!

Đừng thấy họ có mười mấy người, cộng hết lại cũng chỉ cần Hàn Nhị đánh là bại!

Thế mà Trần Đức chẳng những giết Hàn Nhị, còn giết luôn hai kẻ mạnh hơn cả Hàn Nhị!

Cả quá trình chỉ tốn không đến một phút thời gian!

Bây giờ nếu họ ngu ngốc lao lên, ngoài chịu chết ra thì còn làm được gì?

Nghe Hàn Thái la hét, bọn họ lấy lại tinh thần, xoay người bỏ chạy, kẻ này chạy nhanh hơn kẻ kia.

Lúc này rồi còn bảo với cả vệ, bảo vệ cái mốc xì!



Trên người trên tay Trần Đức bây giờ chỉ toàn là máu tươi, mùi máu tanh nồng nặc cùng với máu loãng hòa vào nhau, hỗn tạp, mùi hương đó không hề dễ ngửi tí nào, cứ như mùi của ma quỷ.

Ma quỷ giết người không chớp mắt!

Mà ma quỷ đó đang đi từng bước đến gần Hàn Thái.

“Trần Bát Hoang, mày muốn làm gì, tao là người của nhà họ Hàn, là thanh niên ưu tú nhất nhà họ Hàn, là người có kỳ vọng sẽ trở thành người thừa kế vị trí gia chủ, nếu mày đụng vào tao, nhà họ Hàn sẽ không bỏ qua cho mày!”

Hàn Thái đầy sợ hãi, hắn ta chỉ là một người bình thường, không có người bảo vệ, không có lợi thế, tuyệt đối không phải là đối thủ của tên ma quỷ này, hắn ta liên tục lùi về phía sau, vừa uy hiếp.

“Trần Bát Hoang, nếu tao thiếu một cọng tóc nào, ông nội tao, bố tao sẽ dồn mày vào chỗ chết, không chỉ mình mày mà người thân của mày, bạn bè và cả anh em của mày…”

“Bốp!”

Hàn Thái còn chưa nói xong thì Trần Đức đã tung một đấm, cú đấm đó đánh vào mặt Hàn Thái.

Một đấm.

Hàn Thái trực tiếp ngã xuống đất!

Một bên mặt của hắn ta đã biến dạng, lõm vào đầy quái dị.

Răng một bên đã rơi hết, miệng đầy máu tươi.

Hắn ta không chết.

Trần Đức có thể dùng một đấm khiến hắn ta chết.

Nhưng anh không làm vậy, chỉ như thế quá là hời và đơn giản cho cậu ấm nhà họ Hàn rồi!

Sao anh có thể để Hàn Thái chết đi nhẹ nhàng như thế?

“Đừng, Trần Bát Hoang, đừng, đừng!”

Nhìn chằm chằm vào Trần Đức mặt không chút thay đổi, Hàn Thái vô cùng sợ hãi, hắn ta là một kẻ biết chơi, một kẻ tàn nhẫn, nhưng tất cả đều được hình thành khi có nhà họ Hàn, hình thành dựa trên nền tảng không ai có thể hay dám đụng đến mình.

Bây giờ, kẻ điên trước mặt hoàn toàn không xem hắn ta hay nhà họ Hàn là cái thá gì cả!