Bát Gia Tái Thế

Chương 195: Chiến thắng trở về



Hàn Tùng còn chưa dứt lời, một thanh trường đao đã đâm vào bụng hắn.

Hắn trợn tròn mắt, không đến ba giây đã ngã lăn ra đất.

“Chuyện kế tiếp giao cho ông, có vấn đề gì không?”, Trần Đức liếc nhìn Giang Hồ Hải.

“Cậu chủ cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm thật tốt, đảm bảo khiến cậu hài lòng!”, Giang đại sư vội vàng hành lễ với Trần Đức, thái độ sợ hãi xen lẫn vài phần thành khẩn.

“Cậu chủ?”, Trần Đức nhíu mày: “Xưng hô này là để ông gọi à?”

Giang Hồ Hải sợ run, cuống quít nói: “Chủ nhân!”

“Đem đầu Hàn Vân Sơn treo ở nơi cao nhất trong biệt thự, để ông ta tận mắt nhìn thấy nhà họ Hàn bị diệt…”, Trần Đức thấp giọng nói: “Nhớ kỹ, hũ tro cốt kia cũng không được lãng phí!”

“Chủ nhân yên tâm, tôi nhất định sẽ thiêu rụi toàn bộ thi thể của bọn họ, hũ tro cốt của cậu chắc chắn sẽ tràn đầy tro người nhà họ Hàn!”, Giang Hồ Hải bổ sung: “Giao cho tôi, đảm bảo khiến cậu hài lòng!”

“Chủ nhân!”

Giang Hồ Hải dừng lại một thoáng rồi nói tiếp: “Diệt nhà họ Hàn không khó, dù sao thì hiện tại bọn họ chỉ còn một vài võ giả thấp kém, có điều…”

“Lão tổ nhà họ Hàn, Hàn Huyền Tông hiện không biết đang bế quan ở đâu, thực lực của lão già kia mạnh hơn tôi rất nhiều, nếu ngày sau lão ta xuất quan, biết được nhà họ Hàn bị diệt ắt sẽ trả thù, chủ nhân, cậu nên sớm có chuẩn bị”.

Đây là chuyện lớn, mấy năm trước, Hàn Huyền Tông đã mạnh hơn ông ta rất nhiều. Những năm này còn dốc lòng tu luyện, không biết hiện tại đã đạt đến trình độ nào rồi.

Nhà họ Hàn có thể đi đến ngày hôm nay, ngoại trừ có võ giả thủ hộ, không thể không kể đến thực lực mạnh mẽ của Hàn Huyền Tông.

Giang Hồ Hải không thể không nhắc nhở Trần Đức.

“Tôi chờ lão ta xuất hiện!”

Trần Đức vẫn giữ nét mặt bình tình, không ai đoán được trong lòng anh nghĩ gì, chỉ thấy anh vung tay ném Thanh Phong cho Giang Hồ Hải: “Kiếm của ông, trả lại cho ông!”

“Cái này…”

Giang Hồ hải vội khom lưng: “Thuộc hạ không dám! Chủ nhân, đây là thứ cậu lấy được bằng thực lực, nó vốn nên thuộc về cậu!”

“Linh khí hạ phẩm mà thôi, trong tay ông sẽ càng hữu dụng hơn!”, Trần Đức sớm đã nhìn ra phẩm cấp của thanh kiếm này, tuy nhiên, một món linh khí hạ phẩm không có quá nhiều tác dụng đối với anh.

Sau đó, Giang Hồ Hải tiếp nhận Thanh Phong. Ông ta vô cùng cảm kích, đối với ông ta, linh khí hạ phẩm đã là chí bảo, không ngờ Trần Bát Hoang có thể đưa ông ta món bảo vật như vậy.

“Được rồi, những người này là người của Tập đoàn bất động sản Thiên Dương đến từ thành phố Tần, ông dẫn theo bọn họ đi tiêu diệt nhà họ Hàn, những thứ mà Tập đoàn Thiên Dương có thể tiếp nhận thì để bọn họ xử lý, hiểu không? Sau khi giải quyết xong chuyện bên này, ông đến thành phố Tần tìm tôi!”

“Chủ nhân, cậu yên tâm!”

Giang Hồ Hải hiểu rõ, đám người này đến là để giám thị ông ta, đồng thời, một ít tài sản nhà họ Hàn cũng chính là thù lao bọn họ được nhận khi đi cùng Trần Bát Hoang. Nghĩ đến đây, ông ta thầm hâm mộ.

Tuy nhiên, hiện tại nhà họ Hàn là do ông ta dẫn đầu đi diệt, hiển nhiên ông ta có thể chiếm không ít lợi lộc từ đó.

Vì muốn thể hiện sự trung thành với Trần Đức, Giang Hồ Hải bèn lấy điện thoại ra, không đến mười phút, dựa trên danh nghĩa của ông ta, một đám võ giả cấp bậc bán bộ đại sư đã được điều đến từ Không Đồng, bắt đầu tiến hành càn quét nhà họ Hàn.

Còn Trần Đức thì đã lên máy bay tư nhân rời khỏi Giang Bắc. Sau khi tắm rửa, thay quần áo, anh liền đi ngủ, để phục vụ anh, tốc độ của máy bay đã được hạ xuống mức thấp nhất, thế nên lúc đến thành phố Tần đã hơn chín giờ sáng.

Thành phố Tần.

Sáng sớm, Trương Thiên Dương đã có mặt ở sân bay chờ đợi, suốt cả đêm qua, ông ta không hề ngủ.

Dù sao thì trận này chẳng khác nào đánh bạc, quyết định tương lai nhà họ Trương cùng với sống chết của chính ông ta.

Khi biết được Trần Đức chỉ dùng vài phút để càn quét toàn bộ nhà họ Hàn, đồng thời cũng an toàn quay về điểm xuất phát, Trương Thiên Dương sợ ngây ngời, mãi một lúc lâu sau vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. Ông ta quả thật không dám tin, cho đến khi cấp dưới cho ông ta nhìn thấy thi thể người nhà họ Hàn chất như núi, Trương Thiên Dương mới tiếp nhận sự thật này.

Cùng với đó, cảm giác cực vui sướng trào lên từ tận đáy lòng.

Ông ta đã thành công rồi!

Toàn bộ nhà họ Trương không chỉ chiếm được lợi ích lớn sau chuyện này, mà quan trọng hơn hết chính là từ nay về sau, ông ta và Trần Đức sẽ là người trên cùng một chiếc thuyền.

Cũng có nghĩa là… Trần Đức chính là hậu thuẫn cực lớn của nhà họ Trương.

Một người có thể dùng vài phút là có thể tiêu diệt nhà họ Hàn trở thành hậu thuẫn của nhà họ Trương, chỉ nghĩ đến đó thôi đã khiến Trương Thiên Dương vô cùng kích động.

Sau khi bình tĩnh lại, trước hết, ông ta dẫn theo Quan Hổ đích thân đến sân bay nghênh đón, đồng thời còn chuẩn bị một bữa tiệc xa hoa để chào mừng anh.

“Cậu Trần!”, máy bay hạ cánh, cửa cabin vừa mở ra, vóc sáng cao lớn của Trần Đức xuất hiện. Trương Thiên Dương tỏ vẻ cung kính và sùng bái tiếp đón: “Chúc mừng cậu Trần chiến thắng trở về!”

“Đã khiến ông vất vả đi một chuyến rồi!”, Trần Đức cũng không bất ngờ khi thấy Trương Thiên Dương đích thân ra đón, lúc ở trên máy bay đã có người sớm thông báo với anh.

“Không vất vả, không vất vả, cậu Trần không chỉ là ân nhân cứu mạng của tôi, mà còn là ân nhân của cả nhà họ Trương, đón cậu vốn là chuyện nên làm!”, Trương Thiên Dương đứng bên cạnh Trần Đức, luôn có cảm giác trong không khí thoang thoảng mùi máu tanh, khiến ông ta có hơi khiếp đảm: “Cậu Trần, tôi đã chuẩn bị tiệc ăn mừng đợi cậu về!”

“Tiệc ăn mừng thì không cần đâu!”

Trần Đức cũng không thích mấy thứ lòe loẹt này, bèn dứt khoát từ chối. Sau trận chiến ở nhà họ Hàn, anh cảm thấy mình cần phải đột phá, nên quyết định về nhà tu luyện thật tốt.

Trương Thiên Dương khựng lại một chút, không có và cũng không dám miễn cưỡng: “Được, cậu Trần, không phải trước đó cậu có nói muốn đấu giá một món đồ cổ sao? Tôi đã sắp xếp một buổi đấu giá rồi, cậu xem lúc nào có thời gian thì báo để tôi tổ chức!”

“Ngày mai đi!”, Trần Đức nói.

“Được!”

Trương Thiên Dương đích thân sắp xếp người đưa tiễn Trần Đức, dõi theo bóng lưng anh, ông ta nói với Quan Hổ: “Quan Hổ, ông đích thân đi Giang Bắc một chuyến, mấy tên đi ngày hôm qua đánh đấm cũng không tệ, thế nhưng chuyện kinh doanh thì mù tịt. Nhà họ Hàn bị diệt, giới kinh doanh Giang Bắc chắn chắn sẽ náo loạn một thời gian, ông nhân cơ hội này đi chia một miếng bánh ngọt, nhớ lấy, có thể lấy được bao nhiêu thì lấy, chớ miễn cưỡng, phía Giang Bắc vẫn còn một vài công ty bản địa!”

“Tôi hiểu!”, Quan Hổ không chút chần chừ, lập tức lên máy bay tư nhân đi đến Giang Bắc.