Bát Gia Tái Thế

Chương 196: Tưởng Sơ Linh tìm gặp



Về đến nhà, việc đầu tiên Trần Đức làm chính là bắt đầu nấu thuốc, luyện chế Phục Nhan đan.

Đồng thời, tranh thủ thời gian chờ thuốc chín, một lần nữa vận chuyển Âm Dương Kinh, tiến vào trạng thái tu luyện.

Ngưng khí, vận khí, đây là hai tiểu cảnh giới đầu tiên trong tu hành, hiện tại, Trần Đức đã đến cảnh giới vận khí đỉnh phong. Anh tự tin 100% có thể đột phá vận khí, đạt đến tiểu cảnh giới thứ ba – hóa khí!

Một khi bước vào hóa khí mới xem như chính thức nhập môn tu hành, bởi vì 3 tiểu cảnh giới đầu tiên được gọi chung là giai đoạn thứ nhất: Luyện Khí kỳ!

Có điều bởi vì là giai đoạn nhập môn nên tầng này được chia nhỏ.

Nói tóm lại, một đại cảnh giới này tu hành xoay quanh linh khí trong cơ thể, từ ngưng kết cho đến vận dụng, sau đó là hóa khí xuất thể.

Thỏa mãn ba điều kiện này mới xem như chính thức trở thành một người tu hành cấp nhập môn.

Cảnh giới hóa khí có thể xem như Luyện Khí hậu kỳ.

“Trước mắt đã biết võ giả mạnh nhất Hoa Hạ chính là tông sư, mà vận khí đỉnh phong cũng tương đương với cấp bậc tông sư, vậy há chẳng phải đạt đến hóa khí là có thể trở thành vô địch rồi sao?”

Trần Đức thầm nhủ, không ngờ võ giả và người tu hành lại có chênh lệch lớn như vậy, anh rất muốn biết hiện tại ở Hoa Hạ có hay không người mạnh như anh? Hoặc là mạnh hơn so với anh?

Vận chuyển Âm Dương kinh, linh khí toàn thân chảy xuôi, cảm giác cực kỳ thoải mái, dễ chịu trào dâng, lúc này, Trần Đức bắt đầu xung kích cảnh giới hóa khí.

Sau đúng chín tiếng, Trần Đức mới mở mắt ra.

Khoảnh khắc vừa mở mắt, trong mắt anh lóe lên tia sáng.

Tia sáng tán đi, thoạt nhìn, anh không có bất kỳ thay đổi nào, có điều…

Lúc này, anh duỗi một ngón tay ra, điểm về phía trước.

Một luồng khí trắng từ ngón trỏ của anh đột nhiên lao ra.

“Rầm!”

Cách đó không xa, tủ quần áo cao to thình lình xuất hiện một cái lỗ thủng lớn.

“Đây chính là hóa khí xuất thể ư…”

Trong mắt Trần Đức lóe lên tia mừng rở, có thể bắn linh khí trong cơ thể ra ngoài, so ra còn mạnh hơn người có súng ngắn nữa đấy!

Nếu như lại gặp đám người Hàn Thái trước đó đã bắt cóc Tống Ngữ Yên, anh có tự tin có thể giải quyết chúng một cách dễ dàng.

Sẽ không giống như trước, bị uy hiếp mà không thể làm gì được.

Đương nhiên, Trần Đức hiểu rõ, ý nghĩa chân chính của cảnh giới hóa khí cũng không phải là hóa khí xuất thể, mà đó chỉ là một trong những điểm đặc thù của nó mà thôi.

Cái quan trọng nhất, có ích cho người tu hành là một đặc điểm khác.

Cơ thể bất hoại!

Đúng vậy!

Sau khi đến hóa khí, trừ phi Trần Đức tự nguyện cởi bỏ phòng ngự, nếu không thì binh đao tầm thường tuyệt đối sẽ không thương tổn được anh.

Dù có cầm dao chém lên người anh cũng không để lại dù chỉ một vết đỏ.

Đó chính là hóa khí, hoặc nói là điều đặc biệt của Luyện Khí kỳ đỉnh phong.

Không chỉ thế, sau khi bước vào cảnh giới hóa khí, sức mạnh cơ thể cũng sẽ tăng lên một cấp bậc khác.

Lúc này, lực tay của Trần Đức đã đạt đến 8000 kg, so với 1500 kg lúc trước phải nói là hơn 5 lần.

“Không biết lão tổ nhà họ Hàn mạnh bao nhiêu?”, ánh mắt Trần Đức lóe lên tia hưng phấn, trái lại, anh rất mong chờ ông ta mau xuất hiện.

“Ù ù xèo…”

Nồi áp suất trên bếp gas đột nhiên lay động, Trần Đức vội đứng dậy, mở nó ra, đã trích xuất xong nguyên liệu chế tạo Phục Nhan đan, bước tiếp theo chính là đúc đan.

Đối với Trần Đức, quá trình này cũng không khó, tuy nhiên, anh không sử dụng toàn bộ nguyên liệu để chế thành Phục Nhan đan, mà chỉ làm 18 viên.

Những nguyên liệu còn lại đã được xử lý sơ qua, và đặt trong những cái lọ nhỏ.

“Cộc cộc cộc!”

Ngoài cửa, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, Trần Đức mở cửa, thấy có hai sĩ quan đứng bên ngoài.

Một nam một nữ.

Một trong số đó là Hình Tông Đài.

Hôm nay, Hình Tông Đài không mặc thường phục, mà khoác trên mình quân trang, trên vai là phù hiệu sao năm cánh đại biểu cho chức thiếu tướng của ông ta.

Cô gái đứng bên cạnh cũng mặc một thân quân trang, tư thế oai hùng, một gạch hai sao, là trung úy.

Cấp bậc của hai người này khác biệt, nhưng màu sắc quân hàm lại không giống nhau, cái của nữ quân nhân kia có hơi đặc biệt. Một gạch kia không phải đường thẳng tắp, mà là một con rồng màu vàng lấp lánh.

Xuất thân là Binh Vương, sao Trần Đức không biết biểu tượng này chứ?

Nó không thuộc về ba chủng hải quân và lục quân, mà đại biểu cho bộ phận đặc biệt. Sự tồn tại của bọn họ là để chuyên môn điều tra một vài sự kiện mang tính chất bí ẩn, ly kỳ.

“Ơ, trịnh trọng như vậy à, có ý gì?”, Trần Đức kỳ quái hỏi.

“Hoang gia, vị này chính là thiếu úy Bộ phận đặc biệt của Hoa Hạ, Tưởng Sơ Linh, cô ấy muốn gặp cậu có việc!”, Hình Tông Đài nói.

“Ồ, vậy à? Bộ phận đặc biệt điều tra đến chỗ tôi rồi à?”, Trần Đức nhướng mày, liếc mắt nhìn Tưởng Sơ Linh. Cô nàng này có vóc dáng không tệ, độ khoảng hai mươi mấy tuổi, vẻ ngoài xinh xắn, một thân quân trang có vẻ hơi rộng, nhưng vẫn không cách nào che lấp được dáng người nóng bỏng của cô ta.

Trong lúc Trần Đức dò xét Tưởng Sơ Linh thì cô ta cũng đang đánh giá anh.

Ấn tượng đầu tiên là vẻ ngoài tạm ổn, thoạt nhìn có hơi lười biếng, tùy tiện, không hề có một chút tinh thần của người đã từng là quân nhân.

Có lẽ ba năm lao tù đã thay đổi tính cách của anh ta?

So với Trần Bát Hoang thanh danh hiển hách, đã nhiều lần lập chiến công trong tưởng tượng của cô ta thì phải nói là… chênh lệch rất lớn.

Tóm lại, người đối diện mang đến ấn tượng đầu tiên cho Tưởng Sơ Linh không quá tốt.

“Vào đi!”

Trần Đức đem mấy bộ quần áo trên ghế sofa ném sang một bên: “Ngồi thoải mái!”

Hình Tông Đài thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Trần Đức, Tưởng Sơ Linh không ngồi mà vẫn giữ tư thế nghiêm, sau đó lấy một phần tài liệu từ trong cặp công văn ra, đưa đến trước mặt Trần Đức: “Anh xem thứ này trước đi!”

Trầ Đức cầm tập tài liệu kia lên, phía trên có đóng dấu quân sự chuyên dụng, ngoài ra còn có một vài tấm ảnh.

Là ảnh chụp hiện trường anh giết người ở nhà họ Tống và Hàn viên.

“Trần Bát Hoang, anh là một người lính, có lẽ anh hiểu rất rõ nguyên tắc của quân nhân, đó chính là bảo vệ một phương an bình, anh mới đến thành phố Tần có mấy tháng mà đã gây ra hai vụ án thế này, không cảm thấy mất hết thể diện của quân nhân sao?”, Tưởng Sơ Linh quát hỏi, giọng cô ta lạnh như băng.