Bát Gia Tái Thế

Chương 266: Suy nghĩ thâm độc của Thang Yến



Lúc này, khuôn mặt vàng vọt của bà ấy đã trở nên hồng hào.

Trương Ngọc Tiên kích động nói: “Bát Hoang… cái này… thuốc của cháu thật sự hiệu nghiệm!”

Tuy đã sống rất nhiều năm, nhưng Trương Ngọc Tiên chưa từng thấy, cũng chưa từng uống bất kỳ một loại thuốc nào có tác dụng nhanh như vậy. Điều này khiến bà ấy vô cùng kinh ngạc, tay bưng chén thuốc cũng run run.

“Mẹ, thật sự có tác dụng?”, Hà Đồn biết Trương Ngọc Tiên sẽ không nói dối, vẻ mặt anh ta tràn đầy kinh ngạc.

“Đúng, đúng rồi, con trai, là thật!”, Trương Ngọc Tiên mừng rỡ nói: “Mẹ vừa uống xong đã cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, thân thể… thoải mái hơn nhiều!”

“Wow, Trần Đức, không ngờ cậu lại là một thần y”, Miêu Tiểu Thanh cũng rất ngạc nhiên, vốn dĩ, cô cho rằng Trần Đức chỉ đang an ủi Trương Ngọc Tiên mà thôi.

Bởi vì với trình độ y học hiện nay thì không cách nào chữa hết bệnh lao phổi.

Nào ngờ Trần Đức không chỉ chữa khỏi, mà còn có tác dụng tức thì.

“Bệnh vặt mà thôi, không có gì”, Trần Đức vẫn giữ thái độ bình thản như mọi khi, cứ như mình vừa tiện tay làm một việc gì đó mà thôi. Anh cũng không để tâm quá nhiều vào chuyện này, mà tiến đến trước mặt Hà Đồn: “Hà Đồn, tôi có thể trị khỏi chân của anh, đừng nhúc nhích, trước tiên, để tôi giúp anh khai thông kinh mạch”.

Trần Đức vừa giải thích vừa chặp ngón trỏ và ngón giữa lại thành kiếm, điểm hai cái lên người Hà Đồn.

Ngay sau đó, Hà Đồn cảm giác cơ thể tê cứng, không nghe theo sự điều khiển của anh ta: “Trần Đức, việc này…”

“Yên tâm đi, chỉ là điểm huyệt mà thôi. Hai chân của anh đã mất cảm giác một thời gian dài, cho nên khi châm cứu sẽ hơi đau, tôi sợ anh vùng vẫy”, Trần Đức lấy ra một loạt ngân châm có lớn có nhỏ, nhanh chóng đâm vào hai chân Hà Đồn.

Tiếp đó, chân Hà Đồn đột nhiên cảm thấy đau nhói, đã từ rất lâu, chân anh ta mất đi cảm giác, thế nên cơn đau thình lình ập đến khiến sắc mặt anh ta tái nhợt.

Cái này mà là hơi đau à?

Rõ ràng là rất đau đấy!

Hà Đồn cảm giác kinh mạch toàn thân dường như đang run rẩy, đau đến thấu tim.

Mồ hôi lạnh trên trán anh ta túa ra.

Tuy nhiên, anh ta vẫn cắn chặt răng, không hề kêu la.

Bởi vì chân anh ta đã mất cảm giác từ rất lâu rồi, anh ta cũng quên đi cảm giác đau đớn. Mấy năm nay, đôi chân kia dường như không phải của anh ta nữa.

Giờ phút này, tuy là đau, nhưng trong lòng Hà Đồn vô cùng phấn khích.

Đau đớn thật, nhưng cũng rất vui sướng.

Vốn dĩ, anh ta không tin Trần Đức có thể trị khỏi chân cho mình, bởi vì từ lâu anh ta đã tuyệt vọng.

Thế nhưng, cảm giác đau đớn này đã khiến anh ta thấy được hi vọng.

Thấy được hi vọng có thể đứng lên một lần nữa.

Không ai hiểu được cảm giác ngồi xe lăn là như thế nào.

Chỉ có Hà Đồn hiểu rõ.

Ban đầu, chỉ là hai chân mất cảm giác, dần dần, do ngồi xe lăn một thời gian dài, nửa người dưới của anh ta cũng bắt đầu mất cảm giác.

Ngay cả việc đại tiện, tiểu tiện cũng cần có người giúp đỡ.

Là một người đàn ông mà việc cơ bản nhất cũng không làm được, vì lẽ đó, Hà Đồn đã sớm mất đi lòng tự trọng của một người đàn ông.

Mấy năm gần đây, anh ta đã nhiều lần muốn tự sát.

Nhưng đáng buồn thay, đối với anh ta, tự sát cũng là một điều xa xỉ, khó mà thực hiện được. Cứ mỗi một lần như vậy, kết cục đều là thất bại ê chề.

Bao nhiêu năm qua, cuộc sống của anh ta như cá uống nước, ấm lạnh chỉ mình mình biết.

Suốt một thời gian dài, anh ta chỉ biết cam chịu, rồi dần dần chìm vào tuyệt vọng.

Nhưng bây giờ, ngay thời khắc này, cuối cùng, anh ta cũng nhìn thấy được hi vọng.

“Ha ha ha ha, thật sự... rất thoải mái!”

Đau đớn từ hai chân truyền đến chẳng những không khiến Hà Đồn kêu đau, mà trái lại, anh ta còn cười, hào hứng nói: “Trần Đức, cám ơn anh, cám ơn anh khiến tôi cảm thấy đau!”

“Rầm!”

Đúng lúc này, bỗng nhiên, cửa bị đá văng từ bên ngoài, Thang Yến xông vào. Vết thương trên người cô ta đã được băng bó, cô ta không nói gì, chỉ đứng bên cạnh nhìn, trong mắt lóe lên sự oán hận cùng thâm độc.

Trần Đức!

Trần Bát Hoang!

Giờ thì mày cứ kiêu ngạo đi, một lát nữa thôi, bà đây nhất định sẽ giết mày, cho mày biết cái gì mới gọi là tàn nhẫn, để mày trải nghiệm cảm giác tay chân bị chặt đứt là như thế nào.

Trên đường về, Thang Yến đã nghĩ kỹ nên tra tấn Trần Đức và Miêu Tiểu Thanh như thế nào. Đầu tiên, ả muốn dùng gậy sắt đánh gãy hai tay Trần Đức, kế đó, bắt anh quỳ xuống xin lỗi ả.

Sau đó, ả sẽ để ba tên đàn em của Long Tiếu Hổ tè lên đầu Trần Đức, tra tấn anh, không chỉ như thế, ả còn muốn anh phải ăn phân.

Còn Miêu Tiểu Thanh, chuyện đầu tiên mà Thang Yến muốn làm chính là dâng cô cho Long Khiếu Hổ, đợi hắn ta chơi chán, ả sẽ để đám đàn em của Long Tiếu Hổ thay phiên nhau hành hạ Miêu Tiểu Thanh.

Cuối cùng, ả sẽ dùng côn gỗ chọc vào người cô, cho đến khi chảy máu mới thôi.

Về phần Trương Ngọc Tiên, từ nay về sau, mỗi ngày ả sẽ tẩn cho bà ta một trận. Tên chồng vô dụng Hà Đồn thì hai ngày cho ăn một bữa, cho đến khi ngôi nhà này bị phá bỏ, ả nhận được tiền đền bù sau quy hoạch và nhà tái định cư mới thôi.

Thang Yến lẳng lặng đứng đó.

Thế nên Miêu Tiểu Thanh và Trần Đức không chú ý đến ả.

Bọn họ đang tập trung vào hai chân của Hà Đồn.

Cộp cộp cộp!

Một loạt tiếng bước chân hỗn loạn bỗng vang lên trên hành lang, tiếp đó, hơn mười bóng người cao to từ ngoài của xông vào.

Trong tay bọn họ cầm gậy sắt, dao bầu, vẻ mặt vô cùng hung ác.

Nhìn thấy những người này, ba người Miêu Tiểu Thanh, Trương Ngọc Tiên và Hà Đồn lập tức thay đổi sắc mặt, vẻ mặt bọn họ trông rất khó coi.

Duy chỉ có Trần Đức vẫn đang chuyên tâm khai thông kinh mạch cho Hà Đồn.

“Yến, những người này là ai?”, Trương Ngọc Tiên sầm mặt: “Là con gọi bọn họ đến đúng không? Mau bảo bọn họ đi đi, Bát Hoang đang giúp Hà Đồn chữa bệnh, sau khi chữa khỏi, hai đứa có thể sống hạnh phúc được rồi!”

“Haha, mụ già kia, giờ thì bà biết sợ rồi à? Sao vừa nãy không thấy bà sợ hả? Là do bà ép tôi thôi!”, đám người này vừa đến, Thang Yến lập tức trở nên hung hăng, ngang ngược.

Cùng lúc đó, ngoài cửa, một gã có hình xăm hổ trên mặt vừa bước vào vừa phì phèo hút xì gà. Hắn ta là Long Tiếu Hổ, trùm xã hội đen ở khu bắc thành phố Tần. Khi đến nơi này, hắn ta lại lần nữa tìm được cảm giác làm anh lớn. Vốn dĩ, Trương Ngọc Tiên còn định nói gì đó, nhưng vừa thấy hắn ta, bà ấy sợ run người, không dám nói thêm một lời nào nữa.