Bát Gia Tái Thế

Chương 267: Sao tao phải biết danh tiếng của mày?



Sắc mặt Hà Đồn hết sức khó coi, sao anh ta không biết người trước mắt cho được?

Hắn ta chính là một tay giang hồ ở khu bắc, tên gọi Long Tiếu Hổ.

Hà Đồn thật sự không ngờ Thang Yến lại mời đến một nhân vật lớn như vậy.

Tim anh ta bỗng chốc đập nhanh hơn, sắc mặt tái nhợt, trông vô cùng sợ hãi: “Trần Đức, anh mau đi đi, đi nhanh, nghĩ cách rời khỏi nơi đây, càng nhanh càng tốt”.

Trần Đức không để ý đến anh ta, vẫn tiếp tục châm cứu.

“Anh là ai? Sao lại tự tiện xông vào nhà dân?”, sắc mặt Miêu Tiểu Thanh thoáng thay đổi, nhưng vẫn lấy hết can đảm nói chuyện với Long Tiếu Hổ.

Ai ngờ, cô vừa bước lên thì bị Thang Yến đẩy một cái: “Đồ gái điếm, mày là cái thá gì chứ, anh Long là người mà mày có thể tiếp cận được à?”

Thang Yến tỏ vẻ uất ức, nói: “Anh Long, huhu, anh nhất định phải làm chủ cho em, anh nhìn em mà xem, em biến thành cái dạng gì rồi, huhu…”

“Em nói em quen biết anh, vậy mà lũ chó chết này chẳng những không nể mặt, còn đánh em thành như vậy. Anh Long, không phải anh khống chế khu bắc thành phố Tần sao?”

Liếc nhìn dáng vẻ của Thang Yến, sắc mặt Long Tiếu Hổ có hơi khó coi.

Nói gì thì Thang Yến cũng từng là người đàn bà của hắn ta.

Cô ta bị đánh thành như thế khiến hắn ta vô cùng khó chịu.

Quan trọng hơn nữa chính là kể từ lúc hắn ta đến đây, tên khốn kia vẫn luôn châm cứu, đưa lưng về phía hắn ta.

Ngay cả một cái liếc mắt cũng không có.

Long Tiếu Hổ tung hoành ở thành phố Tần đã nhiều năm, khắp khu Bắc có ai dám phớt lờ hắn ta như vậy?

Thoáng cái, trong lòng hắn phừng phừng lửa giận.

Vừa nghĩ đến việc là một đàn anh mà bị ngó lơ, hắn ta càng thêm tức giận.

Tuy biết những lời Thang Yến nói không hẳn là sự thật, nhưng Long Tiếu Hổ vẫn gằn giọng nói: “Em yên tâm, ai dám động vào em, anh sẽ bắt kẻ đó đền bù gấp 10 lần. Để anh nhìn xem, ở khu bắc thành phố Tần này có ai dám không nể mặt Long Tiếu Hổ”.

Hắn ta tiến lên trước vài bước, tiến đến gần Trần Đức, nhìn một lượt từ cao xuống thấp cái tên vẫn luôn đưa lưng về phía mình, rồi nói: “Này, thằng nhóc kia, nhìn thấy Long Tiếu Hổ tao mà dám ngó lơ vậy à? Mày quá đáng rồi đấy! Chắc là mày chưa từng nghe danh tao, đúng không?”

“Cho mày thời gian ba nhịp thở, mau quay lại đây!”

Âm thanh nặng nề vang vọng trong phòng khách.

Bầu không khí thoáng chốc trở nên vô cùng đè nén.

Trương Ngọc Tiên bị dọa run cầm cập, sắc mặt Miêu Tiểu Thanh cũng hết sức khó coi.

Thang Yến thì nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt dữ tợn, xen lẫn hưng phấn và kích động. Cô ta đã không chờ nổi nữa, sớm muốn ra tay với Trần Đức, thế nên cũng bước qua bên đó, sóng vai với Long Tiếu Hổ.

Trần Đức vẫn không quay đầu lại, anh không rảnh để ý đến người phía sau.

“Trần Đức…”, thấy Trần Đức bất động, Hà Đồn vô cùng lo lắng, nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh Long… anh Long đang đứng phía sau anh, anh mau trả lời anh ta một tiếng!”

Thế nhưng Trần Đức vẫn thản nhiên như không có chuyện gì, cũng không quay đầu lại mà chuyên tâm chữa trị cho Hà Đồn.

Phía sau anh, sắc mặt Long Tiếu Hổ ngày càng âm u.

Chưa có ai dám phớt lờ hắn ta như vậy!

Trước mặt đám đàn em, nếu hắn ta không dạy thằng khốn này một trận thì ngày sau còn lăn lộn trên giang hồ thế nào nữa?

Long Tiếu Hổ ném điếu xì gà đang hút dở xuống đất, dùng mũi giày dí mạnh, rồi rút súng giắt bên hông ra. Họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào đầu Trần Bát Hoang: “Ông bảo mày quay đầu lại!”

Trần Đức khựng lại.

Cuối cùng, anh cũng quay đầu lại, nhưng sắc mặt vô cùng khó coi. Anh nhìn Long Tiếu Hổ bằng ánh mắt khinh thường: “Trần Bát Hoang này không để mắt đến mày là chuyện quá đáng lắm hả? Tao phải biết danh tiếng của mày à?”

“Nếu mày tìm tao có việc, mời mày cút ra ngoài chờ!”

Trần Bát Hoang lạnh lùng nhìn Long Tiếu Hổ, nhấn mạnh từng câu từng chữ, giọng anh vô cùng lạnh lùng và bình tĩnh.

“Trần Đức…”, Hà Đồn bị dọa đến mức da đầu tê rần.

Đã đến nước này rồi, có thể bớt thể hiện một chút không hả? Người này Long Tiếu Hổ đấy, súng trong tay hắn ta chắc chắn là thật 100%!

Lại nói, loại người như hắn ta dám giết người thật đấy!

Miêu Tiểu Thanh tái mặt, cô cảm thấy Trần Đức điên rồi, chuyện đã đến nước này, đối phương có nhiều người như vậy, đáng lẽ anh ta nên khiêm tốn một chút. Long Tiếu Hổ không ăn chay đâu!

Trương Ngọc Tiên im thin thít, tuổi bà ấy đã cao, từ trước đến nay có bao giờ gặp trường hợp vậy, thế nên đã sớm sợ đến mức không dám nhìn.

Cùng lúc đó, khi nhìn rõ khuôn mặt trẻ trung với những đường nét góc cạnh tựa như được điêu khắc ra kia, gương mặt giương gương tự đắc, hống hách ngang ngược của Long Tiếu Hổ thoáng chốc đờ ra. Khí thế trên người hắn ta cũng tụt cái vèo như quả bóng xì hơi.

Mặt hắn ta lúc này vô cùng, vô cùng khó coi. Đó không giống như là tức giận, mà là sợ hãi.

Khi nhìn rõ người trước mặt, hai chân Long Tiếu Hổ bất giác run lên, mặt hắn ta lúc xanh lúc trắng, hình xăm con hổ nằm phủ phục trên mặt giờ phút này chẳng khác nào con mèo bệnh. Cơ mặt hắn ta giật giật mấy cái, cả người không ngừng run lên.

Nhất thời, hắn ta không nói nên lời, chỉ ngơ ngác đứng nhìn chằm chằm vào người trẻ tuổi trước mặt.

Hắn ta thật sự không ngờ mình lại đụng phải Trần Bát Hoang ở đây.

Người có thể trò chuyện ngang hàng với các ông trùm, có thể trấn áp nhà họ Tạ chỉ với một cái nhấc tay vậy mà lại xuất hiện ở đây, trong một khu vùng ven nghèo kiết xác, chuyện này sao có thể chứ?

Tuy hắn ta đang cầm súng nhưng lại không dám bóp cò.

Bởi vì hắn ta không dám chắc liệu mình có thể bắn trúng Trần Bát Hoang hay không.

Hắn ta vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng Tạ Phương Kiệt nhảy xuống từ độ cao 20 mét trên không, còn có Tà Vô Cương, gã hạ xuống một cách chậm rãi cứ như đang dạo bước trên mây.

Hai người bọn họ rất mạnh, hành động của họ đã vượt khỏi phạm trù nhận thức của người thường, vậy mà bọn họ vẫn chết trong tay Trần Bát Hoang.

Quan trọng hơn nữa, trước khi Tà Vô Cương chết, hắn ta đã tận mắt chứng kiến Trần Bát Hoang chỉ tiện tay chộp một cái, đã có thể bắt lấy viên đạn bắn xuyên qua đầu Tà Vô Cương.

Có lẽ người khác không chú ý đến, nhưng một người yêu thích súng ống như hắn thì hiểu rất rõ.

So với súng ngắm, khẩu súng trong tay hắn ta chỉ là thứ đồ chơi con nít.

Cho nên, hắn ta không có lòng tin, cũng không dám nổ súng.