Bát Gia Tái Thế

Chương 329: Chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi



Khuôn mặt xinh đẹp của Kỳ Hồng hơi thay đổi, cô ta cũng nhanh chóng đứng dậy, đi về phía Âu Dã Thanh Vũ, lập tức gia nhập vào phe bảo vệ người chị em của mình.

Chỉ có Trần Đức vẫn đang uống rượu, như thể đang thưởng thức một bộ phim truyền hình, không có bất cứ hành động gì, cực kỳ bình tĩnh.

Tên sát thủ thực sự rất mạnh, mục tiêu duy nhất của ông ta dường như chỉ có Âu Dã Thanh Vũ, ông ta đá Kỳ Hồng sang một bên, lại tiếp tục ép Âu Dã Thanh Vũ.

Sắc mặt Âu Dã Thanh Vũ tái nhợt, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ cùng tức giận, vội vàng né tránh đòn tấn công nguy hiểm của sát thủ.

Tiếc là sức lực của cô ta quá yếu, sau khi tránh được mấy lần thì cánh tay của cô ta lại bị dao găm đâm trúng, cả người lùi vào trong góc.

"Đồ chó cái, sao? Còn muốn trốn? Lần này xem cô còn trốn đi đâu, haha, đi chết đi!”, tên sát thủ cười khẩy, đôi mắt năm mươi sáu mươi tuổi lóe lên tia sáng đắc ý. Con dao găm dính máu trên tay ông ta lại một lần nữa đâm vào bộ phận chí mạng của Âu Dã Thanh Vũ.

Thấy không thể chạy trốn, không thể thoát được.

Âu Dã Thanh Vũ có chút tuyệt vọng.

"Nếu cô nói chuyện liên quan đến Long Ngâm cho tôi nghe, tôi có thể cứu cô một mạng”.

Vào thời điểm quan trọng này, Trần Đức đang bình tĩnh xem kịch, đột nhiên lên tiếng.

Lời nói thản nhiên, yên ả.

Thời điểm anh chọn rất chuẩn, lúc đang ở trên bờ vực sinh tử, Âu Dã Thanh Vũ không có cơ hội suy nghĩ hay do dự.

Một là đồng ý, hai là chết!

“Cứu tôi!”, trong lòng Âu Dã Thanh Vũ cực kỳ hoảng sợ, không nghĩ được nhiều như vậy, cô ta bất giác kêu lên.

Lưỡi dao đã đến trước mắt cô ta.

Tên sát thủ đã nở một nụ cười đắc thắng, gớm ghiếc, nhưng đúng lúc này...

"Choang!"

Đột nhiên, một cốc cà phê đập vào đỉnh đầu tên sát thủ, chiếc cốc sứ bình thường nhưng lại giống như một cái búa gõ một phát khiến ông ta choáng váng, con dao găm trên tay ông ta cũng ngừng lại.

Cũng chính giây phút này, Trần Đức đã đến chỗ Âu Dã Thanh Vũ, đứng chắn ở trước mặt cô ta, một cú đấm bằng tay trái giơ lên giáng xuống ngực của tên sát thủ.

"Bụp!"

Cú đấm nặng nề giống như đỉnh núi Thái Sơn, lại giống như tảng đá từ trên trời rơi xuống, nặng nề đáp xuống mặt đất, vang lên những tiếng ầm ầm.

Trong tích tắc, tên sát thủ bay ngược ra xa hơn mười mét, va vào tường, không đứng dậy nổi.

Ông ta kinh hãi nhìn người thanh niên đó, bất luận thế nào ông ta cũng không ngờ được, một thanh niên chừng hai mươi tuổi lại có thể một đấm đánh bay ông ta!

Thậm chí ông ta có thể chắc chắn đối thủ vẫn chưa dùng hết sức lực, chỉ cần dùng toàn bộ sức mạnh thì e là cú đấm đó sẽ xuyên thẳng vào xác thịt và xương của ông ta, trực tiếp giết chết ông ta.

Tên sát thủ kinh hãi tột độ, Âu Dã Thanh Vũ cũng vậy, cô ta đứng sau lưng Trần Đức, trong đôi mắt tao nhã lóe lên tia kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng lưng của Trần Đức, sững sờ không thôi.

Vài giờ trước, Kỳ Hồng đã nói với cô ta rằng Trần Bát Hoang rất mạnh mẽ.

Cô ta vẫn luôn nghĩ, cho dù Trần Bát Hoang có mạnh mẽ đến đâu thì nhiều nhất cũng chỉ bằng Kỳ Hàn mà thôi.

Dù sao thì Kỳ Hồng cũng thường xuyên nói rằng anh trai cô ta rất mạnh, song, Âu Dã Thanh Vũ biết rất rõ, nếu đổi lại là Kỳ Hàn thì hắn tuyệt đối không thể nào hạ gục tên sát thủ chỉ bằng một cú đấm!

Trần Bát Hoang mạnh hơn Kỳ Hàn!

Vậy mà cô ta lại đi chọc giận Trần Bát Hoang!

Âu Dã Thanh Vũ cảm thấy ớn lạnh, nếu Trần Bát Hoang thực sự giết cô ta, e rằng nếu nhà Âu Dã không mời viện trợ của nước ngoài thì không ai trong gia tộc có thể báo thù cho cô ta cả.

Suy nghĩ trở về thực tại, Âu Dã Thanh Vũ lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại: "Vừa rồi có người ám sát tôi, các người đến đây một chuyến”.

Vừa cúp điện thoại, chỉ trong vòng một phút đã có người từ bên ngoài xông vào đưa tên sát thủ đi.

Tên sát thủ này là ai, đến từ đâu, những chuyện này cần được điều tra thêm.

“Cảm ơn hai người”, Âu Dã Thanh Vũ nhìn Trần Đức và Kỳ Hồng, chân thành nói lời cảm ơn.

“Chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi”, Trần Đức lãnh đạm nói, lời nói của anh không hề dao động chút nào.

"Vậy bây giờ chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng được chưa?"

“...”, Âu Dã Thanh Vũ im lặng, sắc mặt có chút khó coi.

"Sao? Hối hận rồi?”, Trần Đức hỏi.

"Không”, Âu Dã Thanh Vũ đáp: “Sao tôi biết tên sát thủ vừa rồi có phải do anh phái đến hay không? Để lại số điện thoại, tôi sẽ liên lạc với anh sau khi điều tra rõ ràng”.

"Được”.

Trần Đức suy nghĩ một lát rồi đồng ý: “Tôi cho cô một ngày. Nếu trong vòng một ngày không có câu trả lời, tôi sẽ đích thân đến nhà họ Âu Dã, xem thử nhà Âu Dã có mạnh như lời đồn hay không”.

"Chúng ta đi thôi!"

Trần Đức cùng Kỳ Hồng xoay người rời đi, đi ra khỏi sân vận động, Kỳ Hồng có chút buồn bã nói:

"Cậu chủ Trần, thực xin lỗi, không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này”.

“Không trách cô được”, lời nói của Trần Đức rất nhẹ nhàng và bình tĩnh.

Âu Dã Thanh Vũ càng như vậy thì chứng tỏ lai lịch của Long Ngâm rất bất phàm, anh đồng ý cho Âu Dã Thanh Vũ một chút thời gian.

Tại nhà họ Vân ở thành phố Ninh An.

Trong một căn phòng toàn là đao binh, Vân Lâu đang kể cho một ông lão nghe cuộc gặp gỡ giữa hắn với Trần Đức ở sân vận động.

Trông dáng vẻ thì ít nhất ông lão này cũng khoảng sáu mươi bảy mươi tuổi.

Vân Lâu nói xong còn nói thêm: "Gia chủ, ông chuẩn bị xử lý hắn thế nào?"

“Không cần mày lo, cút đi”, ông lão xua tay.

Vân Lâu sững sờ.

Nhưng hắn không hề nổi nóng, sắc mặt rất khó coi, nhanh chóng lui ra ngoài.

"Trần Bát Hoang, mày giết con trai tao, thù này không báo, Vân Huyền Thương Không tao thề không làm người!"

Ngay khi Vân Lâu đi ra ngoài, một luồng sát khí cuồng bạo dâng lên, Vân Huyền Thương Không đấm mạnh vào tủ sách làm bằng thép trước mặt, tủ sắt lập tức lõm xuống.

Trên tường, đao bình cùng nhau rung lên, phát ra tiếng động leng keng.

Mọi người bên ngoài đều nghĩ Vân Huyền Thương Không chỉ là sư phụ của Tạ Phương Kiệt, thực tế thì Tạ Phương Kiệt là con riêng của ông ta, cũng là đứa con trai duy nhất của ông ta!

Ngay cả Tạ Phương Kiệt cũng không biết chuyện này.

Cho đến khi chết, hai bố con vẫn không thể nhận nhau...