Bát Gia Tái Thế

Chương 330: Tìm người



Trần Đức ở nhà họ Kỳ hai ngày, anh không lập tức rời đi ngay, thứ nhất vì bố của Kỳ Hàn bị thương quá nặng nên anh phải đích thân ra tay, thứ hai, bởi vì anh còn phải đợi Âu Dã Thanh Vũ kể lại những chuyện liên quan đến Long Ngâm.

Về thân thế lai lịch của anh, anh nhất định phải điều tra rõ ràng.

Có lẽ chỉ có như vậy anh mới có thể tìm thấy bố mẹ của mình, tìm thấy những kẻ chủ mưu đứng sau đối phó với những người anh em đã khuất.

Vào lúc nửa đêm, Trần Đức sẽ nhớ lại hình dáng của những người anh em và An Nhã Hi, mỗi khi nhớ lại chuyện này, trong lòng anh luôn bị những cơn đau nhói dày vò, chỉ có thể uống rượu mới giải tỏa được.

Đây là chướng ngại tâm lý mà bất luận thế nào, bất luận phải trả giá ra sao anh cũng khó có thể vượt qua được!

Cho dù là mất mạng!

Anh cũng phải tự tay giết hết sạch tất cả những kẻ đứng sau chuyện đó!

Ngồi xếp bằng trên chiếc giường lớn, Trần Đức xoay chuyển Âm Dương Kinh, linh lực trong cơ thể dâng trào, làn da màu đồng rung động, cơ bụng di chuyển theo linh lực, thi thoảng lại nhấp nhô lên xuống, cực kỳ có sức quyến rũ của đàn ông

"Cậu chủ Trần!"

Kỳ Hàn từ xa vội vàng chạy tới: "Cậu chủ Trần, người mà cậu bảo tôi tìm, tôi đã tìm thấy rồi!"

Hai ngày nay Kỳ Hàn trở thành gia chủ của nhà họ Kỳ, việc đầu tiên khi nhậm chức là giúp Trần Đức tìm người mua khăn quấn năm đó, sau khi trở thành gia chủ hắn có thể huy động lực lượng càng lớn hơn.

Chỉ trong hai ngày, manh mối đã được tìm thấy.

"Người mua khăn quấn là người nhà họ Chu, tên là Chu Hồng Diễu. Mười năm trước hình như làm trái gia pháp, bị đuổi khỏi nhà họ Chu, sau khi ra ngoài trong lòng hắn hậm hực, thường xuyên đuổi giết người thường. Hoa Hạ tức giận bắt hắn lại, bây giờ hắn bị nhốt trong nhà tù ở thành phố Vân Bắc”.

"Mặc dù gia tộc lánh đời chúng tôi có quan hệ tốt với Hoa Hạ, nhưng nhà tù đó là nơi quan trọng, cho dù là chúng tôi cũng không vào được...”, Kỳ Hàn có chút thất vọng: “Có điều, tôi đang nghĩ cách để giải quyết".

"Không cần, bên phía Hoa Hạ tôi có quen biết, để tôi nghĩ cách”.

Trần Đức cân nhắc, thành phố Vân Bắc, linh thạch anh lấy được lúc trước cũng xuất hiện ở nơi này, anh vốn định tới đó, nhưng bây giờ xem ra nhất định phải đi một chuyến rồi.

Trần Đức lập tức lấy điện thoại di động ra, bấm số của Hình Tông Đài: "Tôi muốn gặp một người bị nhốt trong nhà tù Vân Bắc, có thể nghĩ cách không?"

“Nhà tù Vân Bắc?”, giọng Hình Tông Đài ngập ngừng: “Nơi đó có chút phức tạp, Hoang gia, cậu có gấp không?”

"Gấp lắm”.

"Được, vậy tôi sẽ đích thân đi Vân Bắc một chuyến, nhờ người giúp cậu mở đường”.

"Cảm ơn, trước khi đi ông nên đến Ninh An trước, tôi đang ở nhà họ Kỳ”.

Tốc độ của Hình Tông Đài rất nhanh, cúp điện thoại xong liền lập tức hành động, bốn giờ sau đã đến nhà họ Kỳ, sau khi chào hỏi với Kỳ Hàn, Hình Tông Đài nhanh chóng gặp được Trần Đức. Ông mặc một bộ quân phục, tư thế hiên ngang, kiên cường chính trực: “Hoang gia!"

“Ừm, cái này cho ông”, Trần Bát Hoang lấy ra một bộ công pháp đã chuẩn bị sẵn cùng với ba viên Ngưng Thần Đan đưa cho Hình Tông Đài: “Ông cầm lấy đi đến chỗ quan chức Hoa Hạ tìm võ giả hướng dẫn cho ông, có thể nhanh chóng trở thành võ giả”.

"Cái này... Hoang gia, cái này quá quý giá, tôi...”

“Cầm lấy đi”, Trần Đức cắt ngang lời ông, không muốn nói thêm nữa.

"Vâng!"

Như thể nhận được mệnh lệnh từ cấp trên, Hình Tông Đài thận trọng cúi người nhận món quà từ Trần Đức, cảm giác vui mừng dâng trào, vô cùng kích động.

Trở thành võ giả là mơ ước của biết bao nhiêu người?

Hình Tông Đài cũng muốn trở thành một võ giả, nhưng tu võ không chỉ đòi hỏi tư chất mà còn phải có tài năng nhất định, người bình thường không có huyết mạch truyền thừa, nếu muốn trở thành võ giả thì quả thực là chuyện cực kỳ khó khăn.

Nhưng…

Giờ phút này, hy vọng nằm ngay trước mắt, sao ông có thể không kích động được?

"Được rồi, đi Vân Bắc đi, càng sớm càng tối. Người mà tôi muốn gặp, Kỳ Hàn đã đưa tư liệu cho ông rồi chứ?”, Trần Đức hỏi.

“Hoang gia, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất và quyền lực lớn nhất để cậu có thể gặp được người đó!”, Hình Tông Đài nói một cách thận trọng, sau đó lên trực thăng đi thẳng đến Vân Bắc.

Không lâu sau khi ông rời đi, điện thoại của Trần Đức đột nhiên vang lên.

Người gọi đến là Lâm Dao: “Bát Hoang, tôi nghe nói anh đến Ninh An?"

"Đúng vậy”.

“Anh đúng là tên khốn, sao đến Ninh An mà không tìm tôi”, giọng nói đùa giỡn của Lâm Dao từ đầu dây bên kia truyền đến, cô bâng quơ nói: “Ở đâu, tôi đi tìm anh”.

"Nhà họ Kỳ”.

"Được!"

Nhà họ Kỳ là một trong những gia tộc lớn ở Ninh An, nhà họ Lâm thành lập ở Ninh An, không phải là gia tộc lánh đời, nhưng cô cũng biết nhà họ Kỳ ở đâu. Lâm Dao rất nhanh đã đến đứng trước trang viên của nhà họ Kỳ.

Cô vẫn xinh đẹp như ngày nào, gương mặt thanh tú, vóc dáng mảnh mai không chút khuyết điểm, dù đi đâu thì dáng người cao ráo và đường cong chữ S hoàn hảo của cô vẫn luôn nóng bỏng và vô cùng hút mắt, như một danh lam thắng cảnh, uốn lượn trùng điệp, đẹp không sao tả xiết.

Lâm Dao không được xếp vào hàng ba mỹ nhân ở Ninh An, nhưng sắc đẹp của cô chắc chắn không hề thua kém, cô không có tên trong danh sách này là bởi vì suốt những năm tháng trưởng thành cô luôn ở thành phố khác. Từ trước đến nay, Ninh An nổi tiếng là vùng đất của võ giả, là người bình thường, bọn họ chỉ có thể lựa chọn đến nơi khác để hoàn thành việc học. Nếu ở Ninh An, rất có khả năng là lúc vào trường học thì nguyên vẹn mà lúc đi ra lại thiếu mất tay chân.

"Bát Hoang!"

Lâm Dao sốt sắng đi tới trước mặt Trần Đức, cực kỳ tự nhiên khoác lấy cánh tay của anh: "Hừ, đến Ninh An cũng không nói cho tôi biết, là muốn trốn người ta sao?"

“Đâu có”, Trần Đức nói: “Nhà Kỳ Hàn nhà xảy ra chuyện nên mới đến đây, hai ngày nay vẫn luôn bận rộn”.

“Chuyện nhà họ Kỳ tôi biết”, Lâm Dao cười nói: “Bố tôi nói muốn gặp anh, bây giờ đang ở nhà đợi anh đấy”.

"Bố cô? Gặp tôi?”, vẻ mặt Trần Đức kinh ngạc.

“Đúng vậy, ông ấy nói năm đó anh cứu tôi, vẫn chưa kịp cảm ơn anh, muốn gặp anh một lần, lẽ nào anh không muốn đi sao?”, Lâm Dao nhìn Trần Đức đầy mong đợi.

"Được thôi, đi”.

Nhà họ Lâm tuy không phải là một gia tộc lớn ở thành phố Ninh An nhưng cũng giàu hơn nhiều so với những phú hào bình thường, điều hành rất nhiều xí nghiệp và trung tâm mua sắm, tọa lạc ở biệt thự Lâm Giang nằm riêng biệt bên ngoài đường vành đai 3 của Ninh An.

Căn biệt thự có diện tích hơn hai ngàn mét vuông, diện tích rất rộng, nhìn đâu cũng toàn là trang trí xa hoa, điều này đủ cho thấy sự giàu có của nhà nhà họ Lâm.

"Cô chủ!"