Bắt Nhầm Yêu Đúng

Chương 51



Bỏ đi chiếc áo nhung rách, Diệp Anh mặc lên người chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, phần gấu áo dài đến tận đùi cô, có thể thành một chiếc váy ngắn được nhưng cô không đủ dạn dĩ để mặc như vậy trước anh, đành giữ chiếc quần đã bẩn của mình trên người rồi bước ra.

Phan Đức khẽ chau mày khi thấy cô bước trở lại, anh phì cười nói:

– Quần em cũng bẩn rồi, bỏ đi thôi.

– Còn… mặc được.

Anh đã cố ý tìm chiếc áo sơ mi dài nhất của mình, muốn cô mặc áo của anh thay bộ đồ bẩn trên người, còn để anh được ngắm nhìn cơ thể cô rõ hơn. Những đồ khác của anh trong tủ cô đều không thể mặc được, anh không muốn làm cô khó xử nên gật đầu đứng dậy. Anh bước lại gần cô, dang tay đón cô vào lòng, thì thầm:

– Đêm nay… cho người ta ngủ cùng với nhé!

Tiếng “ừm” rất nhẹ trong cổ họng cô phát ra mà anh nghe như tiếng nhạc, khóe môi cong lên đầy phấn khích. Anh cúi người bế ngang cô trên tay, để cô choàng tay lên cổ, anh bước vài bước trở lại giường. Đặt cô nằm xuống, hôn chụt lên môi cô một cái anh nói:

– Buồn ngủ lắm rồi… Ngủ thôi không sáng mất!

Anh ôm chặt cô trong vòng tay, hôn lên trán cô rồi xuống mắt cô thay lời chúc ngủ ngon. Lúc này cô cần được nghỉ ngơi, anh sẽ không làm phiền cô dù anh rất muốn. Ở bên cô anh cứ có cảm giác mình là một con sói muốn ăn tươi nuốt sống cô, cơ thể anh có mệt mỏi đến thế nào mà chỉ cần nhìn thấy cô thôi là lại sôi sục ham muốn thể xác, nhưng cô không chỉ mệt mỏi mà còn… có thể chưa sẵn sàng.

Một đêm kinh hoàng xảy đến với cả Diệp Anh và Phan Đức nhưng ông Thành bà Hoài lại không hề hay biết. Từ lúc Diệp Anh bỏ nhà theo Phan Đức, bà Hoài liên tục trách móc chồng:

– Ông thật là quá quắt, ông làm con gái tôi phải bỏ nhà đi, bước chân ra ngoài một thân một mình chẳng có gì trong tay lại còn bị kẻ khác coi thường! Giờ nó theo không thằng kia không có cưới xin đưa rước gì, sống làm sao mà ngẩng mặt với thiên hạ được? Nhà kia lại càng khinh con gái của chúng ta là đứa dại trai, là thứ con gái cho không biếu không!

Ông Thành vẫn tím đen mặt mũi tức giận, gay gắt nói: . Đam Mỹ Hay

– Nó ngu thì nó chịu, tôi không có đứa con gái láo toét như nó!

– Ông… ông phải nghĩ, chúng ta chỉ có mình nó, giờ nó đi rồi thì cái nhà này chỉ còn hai thân già thôi, cuộc sống còn gì là vui thú nữa!

– Bà im đi, còn nói nữa tôi đập cho một trận bây giờ!

– Ông giỏi thì ông đập đi! Đồ vô ơn, ai là kẻ chăm ông từ sáng đến tối hả, hở ra là dọa dẫm, ông ác lắm nên con nó mới khổ!

Bà nói xong, hai mắt giàn giụa nước bà bỏ lên phòng. Nghĩ thế nào, bà quyết định sáng mai sẽ tìm hai đứa chúng nó nói chuyện. Bà không muốn mất con gái, ông Thành ghê gớm thì cứ việc nhưng bà không thể như ông ấy được!

Bà không biết phải liên lạc với Diệp Anh bằng cách nào, cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại bà chỉ có thể đến Sơn Hải tìm Phan Đức. Tám giờ sáng hôm sau, bà bắt taxi đến trụ sở Sơn Hải. Sáng nay Phan Đức dậy sớm như mọi ngày, anh không nỡ đánh thức Diệp Anh nên tập luyện rồi tắm rửa ở một căn phòng khác, sau đó dặn dò bác giúp việc chăm sóc cẩn thận cho cô. Bác giúp việc tên Tâm là người chăm sóc anh từ tấm bé, bác rất yêu thương và hiểu anh. Sau khi Lệ bị ba anh đuổi cổ, anh đã đón bác trở lại biệt thự Trắng. Nghe thư ký báo cáo có một bác gái muốn gặp, anh chau mày nghĩ ngợi rồi đoán ra người muốn gặp anh là ai.

Bà Hoài hồi hộp ngồi chờ Phan Đức ở tiền sảnh trụ sở Sơn Hải. Một hồi anh bước khỏi thang máy, tiến lại gần bà. Nhác qua người phụ nữ xinh đẹp mặc váy dạ đen dài, mái tóc xoăn nhẹ để một bên vai, trên khuôn mặt còn xuân sắc có nhiều nét của cô gái anh yêu, anh cung kính chào:

– Con chào cô. Con là Phan Đức. Cô là…

– Tôi là mẹ cái Diệp Anh. Tôi gặp anh hôm nay là muốn nói chuyện.

– Vâng, con rất vui khi cô đến đây, con mời cô lên phòng con làm việc để con và cô nói chuyện cho thoải mái ạ.

Đây là lần đầu tiên bà gặp Phan Đức, bà không khỏi bất ngờ trước ngoại hình tuấn tú phi phàm của anh, khó trách con gái bà mê mệt anh. Bà nhìn anh có chút dè chừng, thế nhưng trước thái độ đĩnh đạc của một tổng giám đốc cao cao tại thượng nơi tổng công ty hoành tráng, bà cảm thấy tin tưởng mà bước theo anh. Anh còn trực tiếp mời bà lên phòng làm việc của anh, điều này khiến bà không khỏi ngỡ ngàng trước sự tiếp đón trịnh trọng.