Bầu Trời Sao Của Thiên Kim Thật

Chương 48: Cố Duẫn đáng yêu



Trong đầu Cố Duẫn thiện ác đang giao chiến.

Lúc rời đi anh cảm thấy có lẽ sẽ có một ngày… Anh sẽ không khống chế được bản thân làm chuyện tổn thương cô.

Rốt cuộc những thứ như lý trí thỉnh thoảng sẽ chạy trốn khỏi nhà.

Sau đó, tổn thương đã tạo thành.

Có lẽ Trịnh Tây Tây sẽ cảm thấy anh biến thái, sẽ ghét anh, sau đó dẫn đến hậu quả không thể cứu vãn.

Ban đầu anh vốn định từ từ một chút, từ từ tính kế làm cô cũng thích anh trước.

Bây giờ vì sự xúc động nhất thời của anh, mọi thứ đã bị phá vỡ.

Trong đầu anh lập tức hiện lên đủ loại suy nghĩ, thậm chí anh còn chuẩn bị cho tình huống xấu nhất… Sau đó, Trịnh Tây Tây kiễng chân hôn anh.

Một cái hôn rất nhẹ, tiếng nói trong đầu anh lập tức im bặt.

“Tây Tây.” Anh khàn giọng nói.

Trịnh Tây Tây nhìn anh, trong mắt cô có sự cẩn thận, mong đợi và hy vọng.

Cô có người mình thích thật.

Người cô thích là anh.

Cho dù học trang điểm hay lén bấm lỗ tai đều vì anh.

Trịnh Tây Tây không nói gì, nhưng ánh mắt cô lại truyền đạt rõ ràng những gì cô muốn nói.

Trịnh Tây Tây… Cũng thích anh.

Đủ loại cảm xúc cuộn trào trong lồng ngực, Cố Duẫn cúi đầu hôn cô lần nữa.

Trong khung cảnh mờ ảo, mọi giác quan đều được phóng đại, đặc biệt… đây là hành lang có thể có người đi qua bất cứ lúc nào.

Trịnh Tây Tây không ngờ nụ hôn đầu của mình lại kích thích như vậy, chuyện xảy ra tối nay cũng đủ khiến cô mất ngủ cả đêm.

Cố Duẫn dịu dàng hôn cô, cô thử đáp lại, sau đó bị hành vi lớn mật của mình làm xấu hổ đến đỏ mặt, lại lui về sau, chân tay luống cuống nắm lấy áo trên ngực Cố Duẫn.

Bên tai nghe thấy một tiếng cười nhẹ.

Cố Duẫn hôn cô một lúc lâu, cuối cùng cũng buông cô ra, tựa đầu vào vai cô, cười vui vẻ: “Em gái, sao em đáng yêu như vậy.”

Đúng rồi, người anh trai này đã được như ước nguyện, bây giờ có tâm trạng nói đùa.

Cẩu nam nhân.

Trịnh Tây Tây thẹn quá hóa giận: “Anh ép em, anh buông em ra.”

“Không buông.”

“Vậy em la lên nói anh quấy rối em.”

“Anh trai thật đáng thương.” Cố Duẫn bắt đầu bán sống bán chết: “Từ hôm qua đến hôm nay anh không chợp mắt được tí nào, vừa về nước đã đến tìm em, thấy em và đàn anh… hẹn hò.”

“Em không có hẹn hò.” Trịnh Tây Tây nói: “Em đã nói là tình cờ gặp nhau, em và bạn cùng phòng cùng nhau đến đây.”

“Ồ, tình cờ gặp nhau là duyên phận.”

Trịnh Tây Tây: “…”

Mặc dù cô cảm thấy bây giờ Cố Duẫn chủ yếu là diễn kịch nhưng nhìn anh vô cớ ăn dấm thì trong lòng cô thật sự hơi vui vẻ, toàn thân đều muốn nổi bong bóng hồng, nhưng cô không muốn biểu hiện ra ngoài.

Hai tay cô đẩy Cố Duẫn: “Anh, chỗ này… Sẽ có người đi qua.”

Cố Duẫn: “Anh biết.”

Trịnh Tây Tây:?

Vậy sao anh còn chưa tránh ra.

“Em hôn anh một cái anh sẽ thả em ra.”

Trịnh Tây Tây nhìn xung quanh, có tật giật mình nhanh chóng hôn lên môi Cố Duẫn.

Cố Duẫn ngẩng đầu lên, lúc lướt qua bên tai cô, anh ghé sát vào tai cô nói: “Tây Tây, anh cũng thích em.”

Trịnh Tây Tây: “…”

Anh… anh thích thì thích, vì sao còn thêm từ “cũng”.

Cẩu nam nhân.

Cô trừng mắt nhìn Cố Duẫn, nhưng khóe miệng không khỏi cong lên.

Dù sao cô vừa thoát khỏi cuộc sống độc thân lại còn mất nụ hôn đầu, để người khác không nhìn ra manh mối, Trịnh Tây Tây không quay lại phòng riêng mà nói với Tằng Ngữ một tiếng, nhờ cô ấy giúp cô nói chuyện với lớp trưởng, cô rời đi trước.

Lúc đi ra ngoài, Cố Duẫn rất tự nhiên nắm lấy tay cô.

Trịnh Tây Tây không ngờ lại yêu nhanh như vậy. Cô luôn cảm thấy lúc này cô mà lùi bước thì sẽ khiến cô có vẻ hèn nhát.

Cố Duẫn có khí chất như vậy, bất kể anh làm gì cũng có dáng vẻ quen thuộc nhưng thật ra theo lời Chu Âm Lan nói thì đây cũng là lần đầu tiên Cố Duẫn nắm tay con gái.

Ồ, ngoại trừ lúc trước, anh kéo cổ tay Trịnh Tây Tây, nắm một cách rất nhẹ nhàng, rất có phong độ của quân tử.

Chỉ cần nghĩ đến việc Cố Duẫn cũng thích mình thì những thứ từng khiến cô cảm thấy vừa chua xót lại ngọt ngào dường như đều được khoác lên mình một bộ lọc màu hồng.

Bầu trời màu hồng, cây màu hồng, không khí màu hồng.

Trịnh Tây Tây đi về phía bên trái, nhưng bị Cố Duẫn giữ lại: “Em gái, nếu em đi tiếp sẽ đâm vào cây đấy.”

“Ồ.” Trịnh Tây Tây hoàn hồn thì lập tức xấu hổ không thôi, bong bóng màu hồng đều biến mất, hôm nay cô tuyệt đối không thể lại mất mặt trước mặt Cố Duẫn.

Sau khi theo anh Cố “bình tĩnh” đi qua mấy ngã tư, Trịnh Tây Tây đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai, cô lấy bản đồ nhìn, cách nhà càng ngày càng xa, hỏi: “Anh ơi, chúng ta đi đâu thế?”

“Hả?” Cố Duẫn hoàn hồn, cũng không thừa nhận mình vừa đi nhầm: “Đưa em… đi dạo một chút.”

“Ồ anh còn muốn đi dạo bao lâu nữa.” Trịnh Tây Tây nói: “Đi dạo thêm nữa chúng ta phải bắt taxi về đó.”

“…” Cố Duẫn sờ mũi: “Đi cũng nhiều rồi, về thôi.”

“Ừm.”

Đêm đó, quả nhiên Trịnh Tây Tây mất ngủ.

Những gì xảy ra tối nay giống như một giấc mơ. Tối qua cô còn suy nghĩ bao giờ Cố Duẫn về, cô nên biểu hiện như thế nào, không ngờ hôm nay anh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô, còn…

Nghĩ đến đây, Trịnh Tây Tây không khỏi đỏ mặt, lén lấy chăn trùm kín người, thở không nổi, sau đó cô tiếp tục xấu hổ chui đầu vào trong chăn.

Sau khi lăn lộn trên giường một lúc, Trịnh Tây Tây lăn trở về vị trí ban đầu, cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại một chút.

Cô nhớ tới những điều cô đã ước vào ngày sinh nhật, điều ước đầu tiên là hy vọng Cố Duẫn sẽ bình an, hạnh phúc; điều ước thứ hai, nếu có thể nói thêm một cái nữa, cô hy vọng quãng đời bình an, hạnh phúc còn lại của Cố Duẫn sẽ luôn có cô.

Khi đó, cô không dám có quá nhiều kỳ vọng. Cho dù trong lòng đã có suy đoán nhưng cô vẫn luôn sợ mình nghĩ nhiều.

Hạnh phúc bây giờ đến quá nhanh, cô lại không nhịn được nghĩ, cho dù bây giờ Cố Duẫn thích cô, sau này nhỡ anh không thích cô nữa thì sao, nếu một ngày nào đó cô già đi, cô trở nên già nua, xanh xao thì sao??

“Dừng!” Trịnh Tây Tây lắc đầu, rũ bỏ những ý nghĩ hỗn loạn này.

Tương lai xảy ra chuyện gì cô không biết, nhưng nếu cô không ngủ được, chắc chắn ngày mai sẽ có quầng thâm mắt.

Dưới áp lực của quầng thâm mắt, Trịnh Tây Tây nhắm mắt lại, cuối cùng cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.

Cố Duẫn ở phòng bên cạnh cũng bị mất ngủ giống cô.

Cố Duẫn mất ngủ vì lệch múi giờ, hai việc quan trọng làm anh mất ngủ, ngày hôm sau lại dậy rất sớm.

Khi Trịnh Tây Tây xuống lầu, nhìn thấy Cố Duẫn đang ngồi trên sô pha ngáp với hai quầng thâm mắt.

Nhưng dù người anh trai này có quầng thâm mắt thì trông giống như diện mốt mới nào đó, không hề mất đi chút khí thế nào, dáng vẻ vẫn đẹp trai nhất thế giới.

Trịnh Tây Tây đi tới: “Anh trai, chào buổi sáng.”

Cố Duẫn nhìn cô.

Trịnh Tây Tây không khỏi sờ mặt mình: “Sao, sao vậy?”

“Em gọi anh là anh trai.” Cố Duẫn cười nhẹ: “Anh sẽ cảm thấy… Em đang dụ dỗ anh.”

Trịnh Tây Tây:?

Anh có dụ dỗ cô như vậy không hả?

Trịnh Tây Tây: “Vậy… anh Cố Duẫn?”

Cố Duẫn: “Không được, xưng hô này quá bình thường, em cũng gọi Tề Thịnh là anh Tề Thịnh.”

Trịnh Tây Tây đã hiểu, người anh trai này đêm qua không ngủ ngon nên buổi sáng mới vô cớ gây rối.

“Anh ơi, anh có muốn ngủ thêm chút nữa không?”

“Không ngủ được.” Anh nhìn Trịnh Tây Tây một lúc, buồn ngủ hơi híp mắt lại: “Em gái ngủ với anh.”

Trịnh Tây Tây bị anh đá thẳng quả bóng đến trở tay không kịp, cô ho khan một lúc, đỏ mặt nhét một cái gối vào ngực anh: “Để nó ngủ cùng anh.”

Cố Duẫn ghét bỏ véo cái gối, một lúc sau anh vô tội hỏi: “Anh bị thất sủng sao?”

Trịnh Tây Tây vừa từ phòng bếp rót nước ra, nghe thấy anh nói vậy cô suýt phun nước.

Cố Duẫn từ thành phố T trở về đến bây giờ quả thật đã lâu không ngủ ngon. Trên máy bay ngủ không ngon, đêm qua còn mất ngủ, bây giờ đầu óc hơi đần độn, biểu hiện… Có chút đáng yêu.

Trịnh Tây Tây làm bữa sáng cho anh trai ngốc nhà mình, vì muốn lát nữa anh ngủ ngon hơn nên cô còn rót cho anh một ly sữa nóng.

Đương nhiên cô cũng tự rót cho mình một ly.

Cố Duẫn không thích uống sữa, anh nghĩ, mỗi khi Trịnh Tây Tây uống một ít sữa trong cốc, anh sẽ lấy ly sữa của mình đổ cho cô, từ đó anh cũng không phải uống.

Trịnh Tây Tây phát hiện ra lý do vì sao ly sữa của cô uống mãi không hết vì vậy cô đã để mắt đến, quả nhiên bắt được thủ phạm đang đổ sữa vào ly của cô.

Cố Duẫn bị bắt cũng không hoảng sợ, anh bình tĩnh rót hết sữa của mình cho cô, còn hỏi: “Sao thế?”

“Anh, anh đang làm gì thế?” Trịnh Tây Tây hỏi.

“Sữa của em sắp hết rồi, anh rót đầy cho em.”

“Ly này cho anh mà.”

“Ồ…” Cố Duẫn nhìn cô, cười nhẹ: “Anh còn tưởng em muốn uống hai ly.”

Trịnh Tây Tây: “…”

Anh đưa sữa lại, hiểu rõ nghĩa lớn nói: “Anh uống hay không không quan trọng nhưng em nhất định phải uống no.”

Trịnh Tây Tây: “… Anh, trong bếp còn rất nhiều, em có thể giúp anh rót thêm một ly.”

Cố Duẫn: “…”

Trịnh Tây Tây liếc anh một cái, không làm khó anh nữa, tự mình uống hết sữa.

Sau khi ăn sáng xong, một lúc sau, người anh trai này cuối cùng cũng không động đậy nổi mà đi ngủ.

Cuối cùng Trịnh Tây Tây cũng có thời gian gửi tin nhắn cho bạn cùng phòng.

Trịnh Tây Tây đã phát mười bao lì xì trong nhóm ký túc xá, làm hai người bạn cùng phòng xuất hiện.

Tằng Ngữ:〘? Trúng vé số? Có học bổng rồi? Gạo nấu thành cơm?〙

Phạm Tri Tri:〘Xem ra tối qua đã xảy ra chuyện lớn.〙

Trịnh Tây Tây:〘Tớ hết độc thân rồi, hehehe.〙

Tằng Ngữ:〘Không phải anh Cố Duẫn của cậu tối qua vừa về sao? Nói thật đi, có phải đêm qua cậu lén cho anh ấy uống thuốc ngủ đúng không?〙

Trịnh Tây Tây:〘…〙

Trịnh Tây Tây:〘Tớ sẽ cho cậu một gói bột tẩy, không cần cảm ơn.〙



Mấy người nói chuyện một lúc, Tằng Ngữ hỏi:〘Sao hai người yêu nhau rồi? Nhanh nói thêm đi.〙 Trịnh Tây Tây:〘Đương nhiên hai người đều có tình cảm nên ở bên nhau.〙

Tằng Ngữ:〘Tối qua đen kịt gió lớn, hai người trai đơn gái chiếc, còn đều có tình cảm… Xong rồi, có hình ảnh.〙

Trịnh Tây Tây:〘…〙

Tằng Ngữ tò mò nói:〘Vậy sau khi yêu nhau có gì khác biệt so với trước đây không?〙

Trịnh Tây Tây nghĩ:〘Anh tớ hình như… Càng vô sỉ hơn.〙

Tằng Ngữ:〘?〙. Truyện Khoa Huyễn

Trịnh Tây Tây:〘Không thể kể hết.〙

Phạm Tri Tri:〘Tớ biết.〙

Phạm Tri Tri:〘Nói chung giữa hai người yêu nhau không thể giải thích bằng lời mà chỉ có thể dạy bằng hành động…〙

Trịnh Tây Tây:〘…〙

Cố Duẫn ngủ rất lâu, đến tận chiều mới tỉnh.

Trịnh Tây Tây không muốn làm phiền anh, trưa cô không nấu cơm mà gọi cơm hộp.

Thấy anh dậy, cô gọi anh qua ăn.

Điện thoại thỉnh thoảng nhấp nháy, toàn là tin nhắn trêu chọc của Tằng Ngữ và Phạm Tri Tri, Trịnh Tây Tây cầm lên xem.

“Tin nhắn của bạn cùng phòng?” Cố Duẫn hỏi.

Trịnh Tây Tây chột dạ nhìn anh một cái, gật đầu.

“Đột nhiên anh nhớ tới một chuyện.” Cố Duẫn lấy điện thoại ra, hơi nhướng mày, vô cùng hứng thú nói: “Chuyện chúng ta yêu nhau nhất định phải nhanh chóng nói cho mọi người biết.”

Đỗ Phong đã thoát độc thân, Trịnh Hoài cũng có bạn gái, cò một mình Trần Minh Viễn vẫn còn độc thân.

Bây giờ anh phải khoe tình cảm trước khi Trần Minh Viễn có người yêu.

Cố Duẫn nói: “Nếu không, đợi tất cả mọi người có người yêu, anh sẽ không có chỗ nào gieo rắc hận thù.”

Trịnh Tây Tây: “…”

——–

Tác giả: Trần Minh Viễn: “Tôi làm gì sai à?”