Bể Cá

Chương 18: Mưa



Khi nhận ra được chuyện này, cô lập tức hiểu tại sao hôm nay anh không nhắn tin cho cô.

Không phải cô cảm thấy những cảm xúc được ghi lại trong bản ghi chú khiến cô xấu hổ, đó là một phần của cô, cô không muốn phủ nhận sự tồn tại của thế giới đen tối và tiêu cực đó.

Chẳng qua “Sự tồn tại” đó cũng đủ khiến người ta đau lòng.

Việc mở bản ghi chú của Du Dực là một sự trùng hợp. Anh vốn muốn mở điện thoại xem tài liệu song lại nhận ra mình quên mất mật khẩu hòm thư, may mà anh đã note lại mật khẩu trong ghi chú bèn mở lên rồi lại chợt phát hiện có mấy trăm bản ghi.

Anh định tắt đi, dù sao đó cùng là khoảng riêng tư của cô nhưng hai mắt lại không nghe lời trông thấy một bản ghi có tiêu đề là “Một bức di thư”. Tuy rằng rất ngắn, nhưng sau khi đọc xong thì trực giác nói cho anh biết rằng đây không phải là nguồn sưu tầm mà do cô tự viết, thời gian rơi vào khoảng mấy ngày trước khi họ gặp nhau.

Đầu óc trống rỗng vài phút, đến khi hồi phục lại tinh thần thì thấy tay đang cầm điện thoại của mình run lên bần bật.

“Mạnh tổng, anh có ở đây không? Mau ra họp thôi.” Đồng nghiệp đứng ngoài gõ cửa vài cái.

Anh hít sâu một hơi mới giữ vững giọng nói: “Tôi biết rồi, anh đi trước đi, tôi qua ngay đây.”

Tuy nhiên, đầu óc anh đã hoàn toàn không thể suy nghĩ, lúc họp vẫn luôn trong trạng thái phân tâm. Tề Thịnh nhận ra anh có điều bất thường bèn khẽ hỏi: “Anh không sao chứ?”

Anh lắc đầu, mở máy nhìn khung chat giữa hai người, mấy lần muốn nói gì đó, cuối cùng lại xóa sạch, không biết nên mở miệng thế nào.

Buổi chiều sau khi tan họp còn phải dự tiệc xã giao, Tề Thịnh trông thấy anh như vậy đành để anh về nghỉ ngơi, buổi tối không phải đi nữa.

Nhưng anh không về mà ở lại đọc hết toàn bộ 300 bản ghi chú kia. Bên trong có rất nhiều thứ, danh sách chờ, số thẻ ngân hàng, số trang sách chưa đọc xong… Nhiều nhất là ghi chép tâm trạng giống như nhật ký từ đại học đến 25 tuổi, ghi khoảng 4-5 năm. Độ dài của các bản ghi dài ngắn khác nhau song nội dung lại khá tương đồng, tất cả đều tràn ngập tuyệt vọng.

Đến khi đọc xong đã hơn 6 giờ, trời đã tối hẳn, đồng nghiệp bên ngoài cũng ra về gần hết, anh chào hỏi với những người còn lại rồi dặn họ về nhà sớm.

Xe chạy ra bên ngoài, khi từng giọt mưa nặng hạt rơi xuống cửa sổ xe mới phát hiện đường xá đã ướt nhẹp. Chẳng biết mưa rơi bao lâu, cô ra ngoài thường không mang ô, chẳng biết cô có bị mưa xối ướt không.

Trở lại nhà cô, sau khi mở cửa mới nhận ra trong nhà vô cùng im gắng, tối om. Nhắn tin cho cô lại thấy WeChat đã bị block, gọi qua số điện thoại vẫn được nhưng không có người nghe.

“Mạnh Ngọc, hiện giờ em không muốn nói chuyện với anh, anh để em bình tĩnh lại mấy hôm được không?”

Đương khi anh gọi đến lần thứ 19, rốt cuộc cô cũng chịu nhắn lại một câu.

“Em nghe máy trước được không? Bây giờ em đang ở đâu? Anh chỉ cần biết hiện tại em đang an toàn là được rồi.” Tuy nhiên tin nhắn gửi đi giống như đá chìm đáy biển.

Du Dực muốn nói với anh rằng cô sẽ không tự sát.

Nhưng mà cô quá mệt mỏi, không muốn nói chuyện với bất cứ ai. Ban nãy, khi ra khỏi trung tâm mua sắm, cô đột nhiên thấy thật hoang mang, chẳng biết bản thân nên đi đâu về đâu. Điều đó giống như ba năm trước khi ra khỏi bệnh viện, cô đứng trên ngã tư đường mà không biết bản thân nên làm gì.

Sau khi trở về phòng trọ, cô gọi cho mẹ, muốn kể với mẹ bệnh tình của mình. Phản ứng đầu tiên là rất hổ thẹn, hổ thẹn trước tất cả mọi thứ.

Khi đó, cô ngồi trên giường suốt đêm không ngủ, nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ treo tường trên cửa sổ, xem nó nhảy từ 12 giờ đến 7 giờ, ngày mới đối với cô đã không còn ý nghĩa.

Thời điểm nghiêm trọng nhất là xuất hiện ảo giác, cô không thể ra khỏi giường vì chân vừa chạm xuống đất sẽ ngã. Lúc ấy cô thực sự nghĩ bản thân mình nếu cứ thế mà chết đi thì thật tốt.

Nhưng cho dù là khi đó hay hiện tại, cô đều không chọn cái chết, vì sợ chết ư? Không, mà là vì còn có người cần bận tâm.

Ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, cô bám chặt lấy sợi dây thừng sống sót đó, không cho bản thân rơi xuống.

“Du Dực, cậu không sao chứ? Mới rồi Mạnh Ngọc nhắn tin nhờ tôi hỏi cậu đang ở đâu, trước đây tôi cho cậu ấy WeChat của cậu, không ngờ hai người lại tiến tới với nhau.” Người nhắn tin là bạn cùng bàn hồi cấp 2 của cô. Các cô không thường xuyên liên lạc nhưng đối phương là người rất tốt, cô thực sự ngại xóa kết bạn vô cớ với cô ấy. phuc

“Ừm, tôi không sao, cậu bảo anh ấy đừng tìm tôi, tôi muốn ở một mình mấy ngày.”

“Được rồi, hai người cãi nhau hả? Tôi thấy cậu ấy rất lo cho cậu, cậu nhớ chú ý an toàn nhé.”

“Tôi biết rồi, làm phiền cậu quá.”

Mạnh Ngọc bị cô block WeChat, ngồi một mình trên giường mà không biết phải làm gì. Trên gối còn có mùi hương của cô, anh cứ thế ôm gối rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Hôm sau, anh bị cuộc điện thoại của mẹ đánh thức, mẹ báo bà ngoại anh bị ngã, dặn anh nhanh chóng qua bệnh viện.

Khi anh tới bệnh viện thì bà ngoại đang ầm ĩ đòi xuất viện, bác sĩ nói may mà không ảnh hưởng đến xương cốt nên họ có thể đưa bà cụ về.

“Thằng Hai à, bà nghe mẹ cháu bảo cháu có bạn gái rồi, khi nào mới dẫn về cho bà gặp đây?” Anh đứng hàng thứ hai trong đám cháu chắt nên bà ngoại luôn gọi anh như thế.

“Lần sau cháu sẽ dẫn cô ấy về ạ, dạo gần đây cô ấy bận quá.”

Đưa bà ngoại về xong, anh bảo phải về nhà ở một đêm, mẹ anh ngạc nhiên: “Bạn gái con đi công tác à?”

“Con muốn về nhà không được hả? Phòng con bị mẹ dùng làm phòng chứa đồ rồi chứ gì?” Anh không đáp câu hỏi của mẹ.

“Được rồi, phòng con đã lâu không có người ở, để mẹ bảo dì giúp việc dọn dẹp lại. Bố con cũng không biết con về đâu, có lẽ bây giờ ông ấy còn đang trong trường. Lâu lắm con mới về, hay là nhà mình ra ngoài ăn đi, ha? Đến quán làm món cay Tứ Xuyên mà hồi cấp 2 con thích ấy, không biết người ta còn mở không…”

Nghe mẹ liên tục lải nhải anh mới chợt hoàn hồn. Không biết bây giờ cô còn ở khách sạn không, anh rất muốn nói cho cô biết rằng anh đã rời khỏi nhà cô, cô không cần trốn tránh anh nữa.