Bể Cá

Chương 19: Truyền giấy



Bà từ trên tầng xuống uống nước, chợt thấy con trai mình đang ngồi trên sô pha phòng khách hút thuốc, trông biểu cảm cứ như một chú chó bị bỏ rơi.

“Mẹ, muộn thế này rồi mà sao mẹ còn chưa ngủ ạ?”

“Mẹ xuống uống miếng nước, đã muộn thế này rồi mà con còn ngồi trong phòng khách hút thuốc, sao thế, cãi nhau với bạn gái hả?”

“Vâng ạ.” Đúng là chẳng có chuyện gì giấu được mẹ.

“Con làm người ta giận phỏng?”

“Vâng ạ.”

“Thế đã nghiêm túc xin lỗi người ta chưa?”

“Con còn chẳng nói chuyện được với cô ấy.”

“Vậy thì ca này khó rồi. Nếu không con giả vờ mắc bệnh đi, mẹ gọi giúp con, bảo rằng con uống rượu đến chảy máu dạ dày nên phải vào bệnh viện.”

“Thôi ạ, mẹ bày cách quái quỷ gì vậy?”

“Mẹ đùa thôi, nhưng mà nói là phải nói, không cứng được thì thử mềm xem. Nếu cô ấy thực sự yêu con thì chỉ cần giả vờ đáng thương là cô ấy sẽ mềm lòng.”

“Con biết rồi ạ, mẹ mau đi ngủ đi.”

“Haiz.” Bà thở dài, thầm nghĩ con trai mình luôn thuận buồm xuôi gió hai mươi mấy năm, không bao giờ ngã đau, hóa ra còn có phương kia đợi anh.

Hai hôm sau, Du Dực về thì anh đã không còn trong nhà nữa, làm cô dọc đường luôn lo lắng xem nên đối mặt với anh thế nào, cuối cùng người ta lại không có nhà, cảm giác mất mát thay thế bất an.

Trước đó cố gắng làm việc để đổi lấy hai ngày nghỉ, hiện giờ lại biến thành một buổi cuối tuần ăn không ngồi rồi.

Hai ngày nay, cô đã ngồi trong khách sạn suy nghĩ rất nhiều, cũng từng tính đến việc chia tay. Xóa sạch dấu vết của một người rất đơn giản, đóng gói đồ đạc của anh rồi gửi đi, xóa toàn bộ WeChat và số điện thoại, đảm bảo anh sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cô.

Nhưng cô thực sự không muốn chia tay anh, khi nhìn thấy một quán cà phê trên đường trở về, cô sẽ nghĩ đến món bánh quế mà anh yêu thích. Bạn xem, làm sao có thể xóa bỏ được ký ức của con người đây?

“Cộc cộc cộc.” Có tiếng gõ cửa theo tiết tấu vang lên.

“Ai thế?” Cô đoán chắc 50% là anh.

Không có ai trả lời, trong đầu cô chợt xuất hiện nhiều suy nghĩ xấu, chẳng lẽ có quỷ.

Dưới khe cửa bỗng có một tờ giấy trắng nhét qua, cô rút ra đọc, trên đó viết “Anh đây”. Cô thực sự bị anh chọc cười, lúc này lại có một tờ giấy được đưa qua “Anh xin lỗi, anh hứa sẽ không quấy rầy em, anh chỉ muốn hỏi xem mình có thể đứng ngoài cửa với em được không?”

Cô mở cửa ra, trông thấy anh đang đứng cầm một xấp giấy A4 ngoài cửa, cúi đầu cặm cụi viết gì đó. Có lẽ anh không ngờ cô sẽ mở cửa nên mặt dại ra.

“Anh vào đi.”

Anh ngoan ngoãn bám theo cô vào cửa.

Du Dực vào bếp đun nước, đến khi ra ngoài lại thấy anh vẫn đang đứng bên hiên cửa: “Anh đứng đó làm gì?”

Vì thế anh lại nhanh chóng thay dép đứng bên sô pha.

“Này, anh bị câm hả? Vì sao không nói chuyện với.”

Anh lấy điện thoại ra gõ chữ vào khung thoại: Lần trước em bảo không muốn anh nói chuyện với em mà.

Cô cạn lời trừng anh một cái.

“Anh xin lỗi.” Anh giống như cô vợ nhỏ uất ức, còn cô là bà mẹ chồng độc ác.

“Còn gì nữa?”

“Đừng chia tay anh.” Anh khẩn trương quan sát nét mặt cô.

“Haiz.” Nghe thấy tiếng thở dài, tim anh bắt đầu rơi xuống đáy vực.

“Vậy lần sau anh còn dám cả ngày không nhắn tin cho em không?” Lại bắt đầu đi lên.

“Không đâu, trừ phi anh làm mất điện thoại.” Luôn phải suy tính đến trường hợp ngoài ý muốn.

“Ừm, anh ăn cơm chưa?”

“Anh chưa.” Sao anh ăn nổi? Anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần trước trường hợp xấu nhất, nếu cô thật sự muốn chia tay thì anh chỉ có thể khóc, làm loạn, thắt cổ thôi.

“Trong nhà không còn đồ ăn đâu, anh ăn được cơm rượu không?”

“Được được được.” Anh bám theo cô vào phòng bếp như một chú chim cánh cụt.

“Anh theo em vào đây làm gì? Phòng bếp chật chội chết đi được, em làm xong nhanh thôi.”

“Anh cảm thấy anh bị mắc chứng rối loạn lo âu rồi.” Rời khỏi cô quá 24 tiếng sẽ héo hon.

“Vậy anh dùng đèn thu nhỏ làm em nhỏ lại rồi bỏ vào túi đi.”

“Đợi anh lấy cánh cửa thần kỳ đến thế kỷ 22 để lấy đèn thu nhỏ nhé.”

Có lẽ Mạnh Ngọc thực sự là món quà đến từ thế kỷ 22 tặng cho cô.

Buổi tối trước khi đi ngủ, anh lại ngập ngừng muốn nói lại thôi.

“Anh muốn nói gì thì nói đi.” Cô buông điện thoại xuống nhìn anh.

“Anh đọc được bản ghi chú của em.” Anh lí nhí thẳng thắn.

“Mạnh Ngọc.” Cô gọi tên anh rồi không nói thêm gì nữa.

Giống như cảm mạo rồi phát sốt, trầm cảm cũng là một loại bệnh. Cô sẽ đau đầu, buồn nôn, cũng sẽ căng thẳng, bất an. Chẳng qua, mọi người nhắc tới bệnh trầm cảm đều cho là người không bình thường, là kẻ điên sẽ nhảy lầu tự tử bất cứ lúc nào. Cho dù xã hội đã bắt đầu bao dung với người mắc bệnh trầm cảm nhưng vẫn tồn tại rất nhiều thành kiến.

“Anh biết, anh biết.” Anh vươn hai tay ôm lấy cô. Áo ngủ của anh được giặt cách đây mấy hôm, ngửi vào vừa sạch sẽ lại thoải mái giống như con người anh vậy.

Du Dực kể cho anh tất cả những chuyện đã xảy ra với mình trước đây, bao gồm rất nhiều cảm xúc mà chữ viết không thể biểu đạt được. Khi kể đến việc cô từng tự hành hạ mình thì chợt phát hiện người ôm cô đang rơi nước mắt.

“Sao anh lại khóc.” vinh

Cô vừa hỏi anh vừa cười, không phải cười vì thấy buồn cười mà vì tâm trạng quá phức tạp, không biết nên tỏ thái độ ra sao.

Bạn đã bao giờ nhìn thấy cảnh một người đàn ông cao hơn 1m8 gục trên người bạn và khóc như một đứa trẻ chưa? Lúc này cô đã được nhìn thấy, bờ vai cô ướt đẫm nước mắt của anh, cô còn phải vỗ về lưng anh để xoa dịu.

Rõ ràng người nên khóc phải là cô mới đúng, tại sao lại thành cô an ủi anh vậy?

“Bây giờ em ổn rồi, thật đấy, anh xem em không phải uống thuốc nữa rồi.”

Đôi mắt anh khóc đến đỏ hoe như một con thỏ, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào cặp đùi mịn màng của cô. Nghĩ đến chuyện nơi đây từng bị cô dùng dao rạch vào mà anh có cảm giác như con dao đó cũng đang đâm vào tim anh, khó có thể lành lại như trước.