Bên Bờ Vực Thẳm

Chương 46



Ngay sau đó, Cung Trạch đã đến Cố gia để tìm người, nếu không phải vì Dĩ Ái thì anh cũng không muốn phải đích thân đến đây như thế này. Anh cho rằng nhà họ Cố sẽ biết tung tích của cô, hoặc là nhờ vào sự giúp đỡ của Cố gia.

Anh hiên ngang bước vào trong như một vị hoàng đến cao lanh, nét mặt lạnh lùng khiến người ta không rét mà đã run, trên trán toát đầy mồ hôi hột.

Nhìn thấy anh, người làm trong nhà bắt đầu xì xào bàn tán, tiếng to tiếng nhỏ.

"Tôi nghe vệ sĩ bên ngoài nói là tiểu thư bỏ trốn rồi."

"Không phải chứ? Vậy là xong rồi, lần này chắc chắn lão gia sẽ không để yên cho tiểu thư đâu."

"Còn phải nói sao? Khiến lão gia bẽ mặt, không bị đánh chết mới lạ."

"Nói ra thì tiểu thư cũng thật là đáng thương. Haizz! Từ nhỏ cô ấy đã phải chịu thiệt thòi rồi, bây giờ lại rơi vào tình cảnh này..."

Trợ lí của anh đi ngang qua nghe thấy nên cảm thấy tò mò, cậu ấy cau mày bước đến: "Có phải hai người biết chuyện gì không?"

Hai người làm đó sợ sệt, gật đầu rồi lại lắc đầu khiến cho trợ lí của anh cảm thấy kì lạ, lại càng thêm nghi ngờ.

...

Nghe người hầu thông báo là Cung Trạch đến, Cố lão gia và Cố phu nhân đã vội vã ra tiếng đón, trên gương mặt là một nụ cười giả trân.

Thật ra vào ngày trước mẹ của anh cho người đến dò hỏi thì ông ta cũng đã ít nhiều biết được chuyện cô ôm con bỏ trốn nên trong lòng có chút thấp thỏm. Ông ta biết rõ, nếu Cung Trạch mà tức giận thì hậu quả rất khó lường.

"Có gì vào trong uống ly trà rồi nói, cũng lâu rồi hai cha con chúng ta đã không cùng nhau nói chuyện rồi phải không con rể?" Ông ta vừa lau mồ hôi trên trán vừa nói.

Nhưng Cung Trạch lại không có vẻ gì là muốn nói chuyện cùng ông ta, còn có chút mất kiên nhẫn.

Anh lạnh giọng: "Cô ấy đâu?"

"Con rể à? Con đang nói gì vậy? Có phải là có hiểu..." Ông ta còn chưa dứt lời thì Cung Trạch đã gằn giọng, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Anh nói: "Ông đừng ở đó giả ngu với tôi, nếu cô ấy không đến Cố gia thì có thể đi đâu chứ?"

Ông ấy thở dài, những nếp nhăn trên gương mặt xô vào nhau, dường như là đang sợ nhưng lại có cảm giác không giống: "Nó không có ở đây, nếu không tin thì con có thể cho người vào xét thoải mái, cũng có thể hỏi hết những người trong căn nhà này xem nó có vè đây hay không." Dừng một chút ông ta lại nói tiếp: "Thật ra thì Cố Dĩ Ái và Cố gia đã không còn liên quan gì nữa rồi, mấy tháng trước nó đã cắt đứt quan hệ với Cố gia rồi. Dù sao nếu nó không muốn nhận người ba này nữa thì tôi cũng không có ý kiến, cho dù nó sống hay đã chết cũng không còn liên quan đến tôi."

Ông ra là như vậy, khi còn giá trị lợi dụng thì ông ta sẽ đẩy cô lên trước chắn mũi tên còn mình thì ở phía sau hưởng lợi, đến khi hết giá trị lợi dụng rồi ông ta lại muốn phủi sạch hết quan hệ, còn đổ hết trách nhiệm và tội lỗi lên đầu của cô.

Có lẽ bây giờ ông ta đang cảm thấy hả hê lắm.

Cung Trạch cau mày, không thể tin được là ông ta lại nói những lời như vậy: "Ông nói vậy là ý gì? Dĩ Ái dù sao cũng là con gái của ông."

"Vậy thì phải xem xem nó có thật sự xem tôi là ba hay không, nếu nó đã không cần thì tại sao tôi phải tốn sức?" Ông ta thờ ơ nói.

Cung Trạch luôn biết rằng ông ta là một người mưu mô, vì danh lợi mà bất chấp tất cả, nhưng anh không ngờ ông ta lại có thể nhẫn tâm đến mức này, người ta thường nói hổ dữ không ăn thịt con, còn ông ta, còn không bằng cả súc vật.

Anh cảm thấy khó chịu đến mức tức cười, anh không biết rốt cuộc những năm tháng qua cô đã sống như thế nào trong căn nhà này, thật quá đáng sợ.

"Xem ra tôi đã hiểu rồi. Ông không cần cô ấy... nhưng tôi cần." Anh lạnh giọng sau đó quay gót bước đi, dáng vẻ lãnh khốc và điềm đạm nhưng lại có chút gấp gáp.

Khi Cung Trạch đã thật sự rời đi thì mẹ kế của cô mới dám lên tiếng: "Sao Cung Trạch lại quan tâm đến con nhỏ đó như vậy chứ? Có khi nào sau này con nhỏ đó sẽ cùng Cung Trạch trả thù chúng ta không?"

Ông ta tức giận gõ cây gậy xuống sàn: "Bà bớt nói nhảm đi!"

...

Ở trên xe, Cung Trạch cảm thấy mệt mỏi, từ khi xuống máy bay anh vẫn chưa kịp nghỉ ngơi, còn chưa ăn trưa, trong lòng cứ lo, lắng bồn chồn, chỉ muốn nhanh chóng tìm ra mẹ con cô.

Thấy anh day day trán, trợ lí của anh ậm ừ một lúc mới dám lên tiếng: "Cung tổng, lúc nãy tôi có dò hỏi người làm của Cố gia, vô tình biết được một chuyện, không biết anh có muốn nghe không?"

Anh đưa mắt nhìn cậu trợ lí, sau đó tùy tiện ừm một tiếng.

Được sự đồng ý của anh, cậu trợ lí mới dám nói tiếp: "Thật ra... cuộc xem mắt hôm đó là do mẹ kế và ba cô ấy sắp xếp, thuốc cũng là do mẹ kế cô ấy chuẩn bị, cô ấy chỉ bị ép buộc, không còn cách nào mới phải làm vậy."

Anh sững sốt trong giây lát, sau đó nghi hoặc hỏi lại: "Gì chứ?"

Cậu trợ lí ấy lại nói: "Anh có biết... Cố thị là do ông ngoại và mẹ của cô ấy để lại không? Khi đó Cố thị rơi vào khủng hoảng đứng trước nguy cơ phá sản, vì không muốn Cố thị đóng cửa nên cô ấy mới phải nghe theo lời ba mình và mẹ kế, làm theo kế hoạch của họ. Suy cho cùng, cô ấy cũng chỉ là một con cờ trong tay bọn họ, bị bọn họ điều khiển."