Bên Bờ Vực Thẳm

Chương 47



Một ngày đã trôi qua, trời cũng đã sập tối, Cung Trạch có cảm giác như mình đang bị mất phương hướng. Anh không biết nên tìm cô ở đâu, anh chỉ muốn lật tung cái thành phố to lớn này để tìm cho ra tung tích của cô, nhưng đáng tiếc, đó chỉ là một câu nói mang tính phóng đại ở trong tiểu thuyết, còn sự thật thì lại khó hơn tưởng tượng. Thành phố này rộng như vậy, dòng người qua lại như những đàn kiến, muốn tìm một người mà người đó lại muốn lẫn trốn, vậy khả năng tìm được người là rất nhỏ.

Anh cảm thấy tâm trạng rối bời, trong lòng bất lực, khó chịu đến mức chỉ muốn đâm đầu vào tường.

Tối đến, người của anh trở về báo cáo, họ cuối đầu, bất đắc dĩ nói: "Là chúng tôi vô dụng, vẫn chưa tìm được người."

Cung Trạch chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ, không tức giận cũng không để lộ ra biểu cảm gì, anh khoát tay bảo bọn họ ra ngoài.

Khi cánh cửa đóng lại, một mình anh trong phòng làm việc tối om như mực, có cảm giác như anh sắp bị bóng tối nuốt chửng.

Anh mệt mỏi vùi mặt vào lòng bàn tay mình, bờ vai vững chắc của người đàn ông hơi run lên. Sống bao nhiêu năm nay, đến hôm nay anh mới biết cảm giác mất mác thật sự là gì. Cảm cảm giác đau đến thấu xương ấy, cái cảm giác mất đi người mình yêu, khi cô ấy buông tay anh ra, quay lưng lại với anh, tát cả đều khiến anh như muốn phát điên, chỉ muốn chạy đếm ôm lấy cô, kéo cô lại, sau đó nhốt cô lại không cho cô có cơ hội chạy trốn nữa. Nhưng đến khi nhận thức được, anh mới phát hiện ra... người con gái ấy đã không còn là cô gái của trước kia nữa, nụ cười của cô đã biến mất, ánh mắt dành cho anh chỉ còn lại sự tang thương.

Anh bát lực không kiềm chế được, sóng mũi cay cay, hốc mắt đỏ hoe, đã từ rất rất lâu rồi, anh cũng không còn nhớ lần cuối cùng anh rơi lệ là khi nào.

Anh hận bản thân mình đã đối xử tệ với cô, còn hiểu lầm cô, làm tổn thương cô. Anh hận mình đã không bảo vệ được cho cô và Điềm Điềm, anh không làm tròn trách nhiệm của một người cha, còn là một người chồng tồi tệ.

Anh đã biết lỗi rồi, anh thật sự sai rồi, chỉ cần bây giờ cô xuất hiện trước mặt anh, cho dù cô muốn làm gì, muốn chửi hay mắng anh anh đều cam lòng, anh thật sự... muốn bù đắp cho cô.

"Dĩ Ái, em về đi được không? Đừng trốn nữa, anh thật sự rất nhớ em, anh nhớ em rồi, sau này anh nhất định sẽ không như vậy nữa, em tha thứ cho anh đi có được không, vợ à?" Giọng anh nghèn ngào, đây là lần đầu tiên anh rơi lệ vì một người phụ nữ, lần đầu tiên hạ thấp bản thân mà cầu xin ai đó, hèn mọn đến mức không thể hèn mọn hơn chỉ vì muốn cô tha thức cho mình, cầu xin tình yêu từ cô, nhưng đáng tiếc, một lời cô cũng không nghe thấy.

Anh buồn bực mở nắp một chai rượu whisky trực tiếp uống luôn mà không cần dùng ly, anh uống một hơi như muốn quên đi phiền muộn, khiến cho bản thân dễ chịu hơn đôi chút.

"Khụ... khụ!"

Nhưng vì uống quá gấp nên anh đã ho sặc sụa, rượu chảy xuống cổ, thấm ướt cả chiếc áo sơ mi trắng.

Sau đó anh lại tiếp tục uống, uống đến khi dạ dày không chịu nổi nữa anh mới dừng lại, anh đặt chai rượu lên bàn nhưng lại khong may làm ngã khiến cho rượu đổ xuống bàn, lan ra, nhểu từng giọt từng giọt xuống sàn nhà.

Lúc này anh đã không mảy may để ý đến bất cứ thứ gì, anh thả lỏng người nằm trên sofa, tay gác lên trán, hơi thở phả ra nồng nặc mùi rượu trông rất chật vật và thê thảm.

Trong cơn mơ hồ, anh đã lẩm bẩm gọi tên cô: "Dĩ Ái, Dĩ Ái, đừng trốn nữa, em muốn chơi trò trốn tìm với anh đến khi nào đây? Anh chịu thua, anh không tìm được em, em mau ra đây đi!"

Đột nhiên, anh đứng dậy, mở cửa bước ra khỏi phòng làm việc, sau đó đến phòng của cô.

Căn phòng tối đen, cảm giác trống rỗng và lạnh lẽo, Cung Trạch bước từng bước vào trong, cũng không định sẽ mở đèn lên.

Vì khi mở đèn lên, căn phòng trống vắng lại hiện lên, ở đây không có cô cũng không có Điềm Điềm, anh sẽ lại tưởng tượng ra cảnh mà cô một mình trong căn phòng này chờ anh, anh sẽ lại nhớ đến cái hôm mà anh nhìn thấy cô tủi thân rơi nước mắt, sau đó mỉm cười vuốt ve cái bụng đã lớn của mình, anh thật sự không thể chịu đựng được, anh sợ mình sẽ không khống chế được bản thân mà khóc nấc lên như một đứa trẻ.

Anh bước đến, cuộn người trên chiếc giường của cô, ôm lấy chiếc chăn ấm áp, nó vẫn còn vương vấn mùi hương dịu nhẹ của cô, trong căn phòng này dường như vẫn còn hơi thở của cô xót lại, khiến cho anh cảm thấy bình yên hơn, trong lòng như được an ủi hơn phần nào.

Anh cuộn người lại, cơ thể to lớn bây giờ lại như một đứa trẻ, anh siết chặt chiếc chăn trong lòng, tham luyến hít hà mùi hương dịu ngọt, mùi hương này khiến cho anh ảo tưởng như đang ôm cô trong lòng.

"Phải làm sao đây? Anh thật sự sắp phát điên rồi, nhớ em đến phát điên."