Bệnh Độc Thân

Chương 13: Bạn trai



Buổi chiều các ngày trong tuần thường không có nhiều học sinh đến phòng tranh, riêng ngày hôm nay thì cực kỳ ít, tổng cộng chỉ có hai người.

Cả hai đều là nữ, một là sinh viên trường đại học ở gần đây, đã theo Hướng Mặc học vẽ được một thời gian ngắn, còn lại là học viên mới đến trải nghiệm lần đầu, nói bản thân đã thích vẽ tranh từ nhỏ.

Sinh viên đại học đăng ký khóa học kí họa hoạt hình, cô nàng đã có nền tảng sẵn, không khó để hướng dẫn thêm, thế nhưng cô bé học viên mới chỉ vừa tiếp xúc với phác họa, Hướng Mặc phải bắt đầu dạy về từng loại bút chì.

Phòng tranh mở nhạc nhẹ thư giãn, ánh nắng đi qua tán lá ngô đồng chiếu loang lổ vào phòng tranh, cùng với đó là tiếng chim lảnh lót càng làm tăng thêm vẻ yên bình cho ngôi nhà cổ.

Thật ra Hướng Mặc có không ít học viên giỏi không cần đăng ký lớp, tuy nhiên có thể tìm được một nơi yên tĩnh vẽ vời giữa nhịp sống hối hả của thành phố là điều không hề dễ dàng, chính vì vậy, nhiều học viên đều xem phòng tranh của Hướng Mặc là một địa điểm tốt để thả lỏng, quá trình vẽ tranh cũng là quá trình tu tâm dưỡng tính.

"Trị số phía trước H càng lớn thì biểu thị ngòi bút càng cứng."

Hướng Mặc vừa nói vừa vẽ nhẹ một đường thẳng trên giấy, sau đó đưa bút chì cho học viên mới để cô bé tự trải nghiệm.

Cô bé học theo cách cầm bút của Hướng Mặc, nhẹ nhàng kéo một đường, thế nhưng thứ xuất hiện trên giấy lại là một nét đầu thô đuôi mảnh, không hề thẳng.

"Khó quá đi." Cô bé lại thử vẽ thêm hai đường, song vẫn không ra được đường nét thanh thoát như Hướng Mặc vẽ.

"Nét vẽ là nền tảng, cần luyện tập nhiều." Hướng Mặc nói, "Phác họa rất khó theo đuổi [1], bởi vì nó thật sự không dễ bắt đầu."

[1] Từ gốc là 劝退, chỉ lời khuyên từ bỏ (nghỉ việc, bỏ học). 劝退 thực ra là một yêu cầu học sinh bỏ học, nhưng giọng điệu thoải mái hơn, nhẹ nhàng hơn một chút so với việc đuổi học. Vì không biết nên dùng từ nào ngắn gọn để diễn tả nó, nên mình để là "khó theo đuổi", nếu có góp ý gì mọi người cứ nói với mình nhé!

"Em đã chuẩn bị tâm lý rồi." Trong giọng cô bé mang theo vài phần giác ngộ, "Nếu đã quyết định học vẽ, em chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu."

Học viên trong phòng tranh dành cho người lớn khác với học sinh ở các cơ sở đào tạo, đa số đều đến vì hứng thú chứ không hẳn vì các kỳ thi. Với những học viên như vậy thì việc hướng dẫn sẽ đỡ lo hơn, do ai cũng có ý thức tự giác hết.

"Trước tiên em cứ luyện nét đi, thầy sẽ dạy em thấu thị sau."

Hướng Mặc vừa nói xong câu này, trên lầu đột nhiên vang lên tiếng bước chân.

Đỗ Trì mặc quần áo ra ngoài, đeo trên lưng một cái túi vải, hắn bước xuống lầu, hình như là có việc cần đi đâu đó.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Hướng Mặc thuận miệng hỏi: "Ra ngoài à?"

Đỗ Trì không dừng bước, trả lời: "Đến hiệu sách cổ."

Cuộc trò chuyện đơn giản kết thúc tại đây, nhịp làm việc của cả hai đều không bị đối phương ảnh hưởng. Hướng Mặc tiếp tục nhìn học viên khác đang vẽ nhân vật hoạt hình, trong khi Đỗ Trì đã ra sân và khởi động chiếc xe phân khối lớn của hắn.

Quan hệ hàng xóm là vậy, gặp mặt thì chào hỏi, sau đó chẳng ảnh hưởng gì đến nhau.

Tuy nhiên điều làm Hướng Mặc không ngờ tới chính là: Một hành động đơn giản như vừa rồi cũng có thể bị hiểu theo nghĩa khác.

Khi tiếng gầm rú của chiếc mô tô xa dần, cô nàng tóc búi sinh viên Đại học lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ, cười trộm hỏi Hướng Mặc: "Thầy Hướng, anh ấy là bạn trai mới của thầy hả?"

"Bạn trai mới?" Học viên mới đang luyện nét nhanh chóng quay đầu lại, bím tóc đuôi ngựa hất sang một bên theo động tác của cô bé.

Phòng tranh Bút Mực có nhóm WeChat để trao đổi, kể từ khi các học viên biết Đỗ Trì là người mẫu mới, bọn họ ở trong nhóm cũng ngầm mặc định hắn là bạn trai của Hướng Mặc.

Hướng Mặc đã phủ nhận rồi, nhưng đều vô dụng. Anh tiếp tục phủ nhận một lần nữa: "Không phải, lo vẽ tranh của em đi."

Tóc búi lại cười khúc khích, không nói về chuyện này nữa, có điều trong mắt tóc thắt bím đuôi ngựa vẫn ngập tràn tò mò —— người xưa gọi là nhiều chuyện.

Nếu tất cả học viên trong phòng tranh đều quen biết nhau, Hướng Mặc để bọn họ đùa giỡn một chút cũng không sao cả, tuy nhiên đây là ngày đầu tiên tóc thắt bím đuôi ngựa đến phòng tranh, người ta nói "chuyện xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài", Hướng Mặc hoàn toàn không muốn người khác nghĩ bầu không khí phòng tranh của mình thiếu chuyên nghiệp.

Điện thoại bên cạnh đột nhiên rung hai lần, Hướng Mặc cầm lên xem, thấy trong nhóm chat phòng tranh an tĩnh xuất hiện hai tin nhắn mới.

【Tớ thấy bạn trai của thầy Hướng rồi!】

【Siêu đẹp!】

Bên dưới có mấy người phụ họa, Hướng Mặc im lặng quay đầu, chỉ thấy tóc búi đang nhìn mình, còn lè lưỡi nghịch ngợm.

Không muốn giải thích thêm, Hướng Mặc cất điện thoại, trở lại bên cạnh tóc thắt bím đuôi ngựa, giảng cho cô bé nghe về quy luật thấu thị.

Thật ra không phải học viên nào đến phòng tranh trải nghiệm cũng sẽ đăng ký lớp, suy cho cùng học phí mấy nghìn tệ là không hề rẻ. Hướng Mặc không giỏi nói lời ngon ngọt để chạy chỉ tiêu, cùng lắm là dốc hết lòng cho mỗi buổi học, cuối cùng học viên có đăng ký lớp hay không, tất cả đều phụ thuộc vào duyên số.

✧✧✧

Không biết qua bao lâu, ngoài sân vang lên tiếng động cơ ầm ầm từ xa đến gần.

Tóc thắt bím đuôi ngựa đang nghiêm túc nghe giảng cũng phải nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt lại hiện lên vẻ tò mò quen thuộc.

Đỗ Trì đeo túi vải trên lưng, từ ngoài cửa tiến vào, không biết có phải do bị ánh mắt của hai học viên hù hay không mà bước chân của hắn chậm lại, nhìn Hướng Mặc hỏi: "Mặt tôi dính lọ à?"

"Không." Hướng Mặc đau đầu nói, "Về nhanh vậy?"

Đáng ra cậu nên ở bên ngoài lâu hơn chút nữa.

"Tìm được vài quyển sách rồi." Cũng may Đỗ Trì không có ý định ở lại phòng tranh tán dóc, hắn khó hiểu nhìn hai học viên rồi tiếp tục đi lên lầu.

Cầu thang gỗ phát ra tiếng cót két nho nhỏ như mọi khi.

Sau khi Đỗ Trì biến mất trong hành lang, tóc búi ở sau giá vẽ hào hứng thò đầu ra hỏi Hướng Mặc: "Thầy Hướng ơi, bạn trai của thầy làm gì vậy ạ?"

Tiếng cót két liên tục trên lầu bất chợt dừng lại, với hiểu biết của Hướng Mặc về căn nhà cũ này thì hẳn là trên đường lên lầu, Đỗ Trì đã nghe thấy những lời kia.

"Cậu ấy không phải bạn trai thầy." Hướng Mặc không tự chủ gia tăng âm lượng, chỉ sợ Đỗ Trì hiểu lầm là mình làm cho các học viên nghĩ sai.

"Hô hô, nói bậy rồi, bạn là con trai ha." Tóc búi lập tức chữa lại, "Thế anh đẹp trai tầng trên làm công việc gì vậy thầy?"

Hướng Mặc đột nhiên cảm thấy bản thân đã quá nuông chiều học viên rồi. Thân thiết với nhau xong, chẳng ai xem anh là thầy nữa, thậm chí còn có vẻ tùy ý hơn một ông anh nhà bên.

"Không rõ lắm." Hướng Mặc chọn trả lời qua loa có lệ, "Em lo vẽ cho đẹp đi."

✧✧✧

Cứ tưởng khoảng thời gian còn lại sẽ có thể tiếp tục trôi qua bình yên như thế này, nào ngờ chưa được bao lâu, trên lầu có tiếng bước chân, Đỗ Trì mang dép tông lười biếng đi xuống nói với Hướng Mặc: "Tôi đi lấy bưu kiện, anh có cần tôi lấy hộ không?"

Giá thuê khu nhà cổ đắt đỏ, các tuyến phố lân cận không xây dựng bưu cục, thế nên muốn nhận bưu kiện phải đi sang khu vực vùng ven.

Quả thật Hướng Mặc có bưu kiện để lấy, trước đây anh và Đỗ Trì chưa từng giúp nhau nhận bưu kiện, tuy nhiên kể từ khi hai người bắt đầu ăn cơm chung vào hai ngày trước, rất nhiều chuyện đã trở thành việc đương nhiên.

Giúp vứt rác, giúp vác đồ, dù là người đã quen với cuộc sống độc thân từ lâu như Hướng Mặc cũng phải thừa nhận rằng hai người thì vẫn đỡ hơn một người, đúng thật có thể giảm bớt không ít chuyện.

"Cảm ơn." Hướng Mặc nói, "Để tôi gửi mã nhận hàng cho cậu."

Hướng Mặc chụp màn hình tin nhắn gửi qua WeChat Đỗ Trì, lúc nâng tầm mắt, anh phát hiện tóc búi và tóc thắt bím đuôi ngựa đang đấu mắt với nhau, ở giữa ánh mắt của cả hai là sự phấn khích khi tìm được bạn đồng hành.

"Tập trung vẽ." Hướng Mặc bất lực lên tiếng.

Vừa rồi anh còn nghĩ học viên trong phòng tranh người lớn tốt hơn học sinh ở các trường học, hiện tại xem ra cũng không khá hơn bao nhiêu, phân tâm thì vẫn cứ là phân tâm thôi.

✧✧✧

Khoảng tầm mười phút, Đỗ Trì ôm hai bưu kiện trở về phòng tranh.

Giống như lần trước, sau khi đặt bưu kiện xuống, hắn đi thẳng lên lầu chứ không đứng lại.

Nhìn thấy khát vọng giao tiếp trong ánh mắt của hai học viên, Hướng Mặc đành phải ngồi xuống bên cạnh tóc thắt bím đuôi ngựa để cô bé tập trung luyện nét. Dù rằng đây là lớp trải nghiệm miễn phí, song nếu đã đi học thì phải học nghiêm túc đúng không nè?

Dưới sự giám sát của Hướng Mặc, phòng tranh dần trở nên yên tĩnh, nhưng cũng không lâu, hành lang lại vang lên tiếng bước chân.

Tóc búi và tóc thắt bím đuôi ngựa ăn ý liếc sang nhau, không hẹn mà cùng nhìn về phía cầu thang, riêng Đỗ Trì, chỉ trong vòng mấy tiếng, hắn đã xuống lầu ba lần rồi.

Hướng Mặc nhìn Đỗ Trì không nói nên lời, ánh mắt hiện lên vẻ oán trách: Cậu đừng làm ảnh hưởng việc dạy học của tôi nữa được không?

Đỗ Trì cũng có chút vô tội, nhìn Hướng Mặc hỏi: "Tối nay muốn ăn gì? Tôi đi mua nguyên liệu."

Hướng Mặc nghe được tiếng hít thở.

Chịu luôn, giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch tội. Thế là anh đành từ bỏ ý định chống cự: "Cà tím xào thịt."

Đỗ Trì vừa đi ra ngoài vừa hỏi: "Không phải hôm qua mới ăn món này sao?"

Hướng Mặc không mất trí nhớ nên đương nhiên anh nhớ rõ chuyện này, chẳng qua là anh cũng lười kiêng dè hai học viên, nhàn nhạt nói: "Cậu nấu ngon."

Tiếng hít thở chợt rõ hơn.

Ngay khi chân trước Đỗ Trì vừa rời đi, tóc búi đã không thể chờ được nữa, cô nàng cất tiếng hỏi: "Thầy Hướng, vậy mà còn chối không phải bạn trai của thầy à?"

Tóc thắt bím đuôi ngựa gật đầu phụ họa: "Đúng đó đúng đó."

Hướng Mặc đang định qua loa cho xong thì điện thoại bất ngờ rung lên. Nhìn lướt qua màn hình, là Đàm Tống gửi tin nhắn tới.

【Đàm Tống: Mặc Mặc, tôi nhớ cậu.】

Sau ngày hôm ấy, Hướng Mặc không liên lạc với Đàm Tống nữa, chỉ là anh không ngờ lúc đó rõ ràng Đàm Tống bước đi bình thản thế kia, bây giờ hắn ta lại tìm đến anh.

Tất nhiên, anh sẽ không trả lời tin nhắn, mà xóa bạn luôn thì hơi vô tình.

Hướng Mặc thầm nghĩ chuyện Đàm Tống, trong khi hai cô bé học viên vẫn đang chờ câu trả lời từ anh, vậy là anh dứt khoát làm vỡ luôn cái vò đã mẻ: "Cậu ấy không phải bạn trai thầy, là ông xã của thầy. Thế bây giờ đã vẽ tranh được chưa?"

Lời ra khỏi miệng, cả hai lặng im một cách lạ kỳ.

Hướng Mặc cất điện thoại, ngẩng đầu lên, phát hiện cả hai nhìn ra phía sau mình, anh quay đầu lại theo phản xạ, chỉ thấy Đỗ Trì đang đứng ở cửa phòng tranh.

"Quên đem điện thoại." Đỗ Trì giải thích, khóe môi mang theo nụ cười như có như không, "Bà xã."

Hướng Mặc: "..."

Lớn già cái đầu rồi, đi ra ngoài mà cũng quên điện thoại được hả?

Đỗ Trì lại đi lên lầu, lúc này trong ánh mắt của hai học viên là thứ cảm xúc gì đó Hướng Mặc không tài nào hiểu được.

Giống như mọi thầy giáo hay cố ý tìm lỗi, Hướng Mặc đi tới bên cạnh giá vẽ của tóc búi, mở miệng phê bình: "Vẽ lâu như vậy vẫn chưa ra nhân vật sao?"

Vốn chỉ định cố ý tìm lỗi, tuy nhiên Hướng Mặc lại phát hiện có điều gì đó không đúng, với trình độ của tóc búi, không thể nào có chuyện cô nàng vẽ chậm như vậy được.

Ánh mắt Hướng Mặc rơi xuống phần băng dính ở bốn góc tờ giấy vẽ, anh hơi nheo mắt. Tóc búi cảm thấy nguy cơ sắp bị bại lộ, vội vàng đè chặt băng dính vào bảng vẽ, thế nhưng Hướng Mặc đã rút tờ giấy vẽ trước mặt cô nàng lên.

Lật mặt sau ra nhìn, quả nhiên, cô nàng này đã vẽ hai người đàn ông ôm nhau ở mặt sau tờ giấy, từ quần áo trên người bọn họ cho thấy, đây chính xác là Hướng Mặc và Đỗ Trì.

Đúng lúc đó Đỗ Trì cầm điện thoại đi xuống lầu, tò mò tới gần Hướng Mặc, có chút hứng thú nhìn bức tranh, hỏi tóc búi: "Em vẽ?"

Tóc búi gật đầu hỏi: "Thấy sao ạ?"

Đỗ Trì nghiêng đầu, học theo tranh đi ra phía sau Hướng Mặc, vòng tay qua eo anh, áp môi lên tai anh nói: "Như này?"

Hướng Mặc chưa kịp chuẩn bị cho cái ôm bất ngờ của Đỗ Trì, anh căn bản không nghĩ tới chuyện hắn sẽ làm theo như vậy, ngơ ngác quay đầu hỏi: "Cậu làm gì thế?"

Đỗ Trì cười nói: "Ôm bà xã."

Hướng Mặc thật sự muốn đánh cái miệng rộng của mình, ban nãy do anh mất não nên mới nói được câu Đỗ Trì là ông xã của anh.

Nội tâm dù có cáu kỉnh thế nào đi nữa cũng không nên thể hiện trước mặt học viên. Hướng Mặc đẩy tay chó ở eo mình ra, sắc mặt nghiêm nghị, có điều chính lúc này, tóc thắt bím đuôi ngựa đột nhiên chen vào trước mặt Hướng Mặc, kích động nói: "Thầy ơi, em học theo tài nghệ của cậu ấy được không? Em muốn đăng ký lớp!"

Tất cả lời giảng đạo đều đã đến bên môi, cuối cùng Hướng Mặc vẫn phải nuốt ngược trở vào.

Anh trả bức tranh lại cho học viên tài nghệ nhà mình, thản nhiên nói: "Vẽ rất đẹp, lần sau không được phép vẽ nữa."

Lời tác giả: Hướng Mặc: Trị số trước H càng lớn, chứng tỏ ngòi bút càng cứng.

Đỗ Trì: Càng nhiều H thì càng cứng hả? Hiểu rồi.