Bệnh Độc Thân

Chương 14: Lon bia



Cách làm món cà tím phức tạp hơn những món cơm nhà thông thường, nếu lúc đầu không chiên ngập dầu thì lát sau xào lại sẽ không được ngon.

Hướng Mặc thích ăn cà tím, tuy nhiên anh không hay làm, thứ nhất là dùng nhiều dầu quá lãng phí, thứ hai là sau khi chiên xong nhiệt độ tỏa ra rất cao.

Thế nhưng Đỗ Trì làm món cà tím xào thịt thì lại không tồn tại những vấn đề này.

Tiễn hai học viên ra về xong, Hướng Mặc lên phòng bếp ở tầng hai, lúc này Đỗ Trì đang đeo tạp dề, xử lý đống nguyên liệu sắp cho vào nồi.

Trong bếp có tổng cộng hai cái tạp dề, một là của Hướng Mặc, nền vải màu trắng, cảnh vật bên trên là do anh tự tay vẽ lên, mà cái còn lại của Đỗ Trì thì được trang trí bằng những đường sọc xanh đỏ không mấy đặc sắc.

Hai ngày qua Đỗ Trì nấu ăn đều đeo tạp dề của Hướng Mặc, nói vậy cũng đủ biết cái nào thuận mắt hơn rồi.

Hướng Mặc hoàn toàn quên mất cảm giác không hài lòng khi bị người khác nhìn trong lúc nấu nướng, anh đi tới chỗ Đỗ Trì, nhìn cà tím trên bàn hỏi: "Làm vậy thì không cần chiên dầu à?"

Những miếng cà tím cắt gọn đẹp được rắc thêm một ít muối, muối thấm vào ruột cà, ướp ra tí nước. Kết cấu ruột cà ban đầu căng cứng bây giờ đã mềm oặt nhiều nước, nhìn qua đúng là có tác dụng chiên giòn.

"Còn phải vắt hết nước nữa." Đỗ Trì không ngừng tay, thành thạo cắt hành lá.

Hướng Mặc không có việc gì làm, chỉ biết khoanh tay trước ngực, nghiêng người dựa vào bàn xem Đỗ Trì nấu ăn. Mà cũng không được bao lâu, Tam Mao đột nhiên đi vào phòng bếp, đứng lên bằng hai chân sau, hai chân trước thì bới bới kéo kéo cánh tay Đỗ Trì.

Đỗ Trì nhìn Tam Mao bên trái, Hướng Mặc bên phải, biểu cảm vừa buồn cười vừa bất lực: "Thầy Hướng."

Lúc này Hướng Mặc mới nhớ ra phân công của cả hai, hơi lúng túng nói: "Xin lỗi."

Một người một chó đều đang đợi Đỗ Trì cho ăn, khó trách hắn trưng ra vẻ mặt như vậy.

Không canh trong bếp nữa, Hướng Mặc đi lên ban công tầng ba, đổ thức ăn chó vào bát Tam Mao.

Đây vốn dĩ không phải việc của Hướng Mặc, chẳng qua hai ngày trước cũng giống hệt thế này, lúc Đỗ Trì đang nấu ăn, Tam Mao đứng bên cạnh trông mòn con mắt, Hướng Mặc thì đang rảnh tay nên chủ động nhận việc cho Tam Mao ăn.

Sau một thời gian tiếp xúc, Hướng Mặc đã quen với sự tồn tại của chú chó bự tên Tam Mao này. Ngoại trừ việc hợp sức với Tam Muội nghịch ngợm quậy phá ra, đa số thời gian nó cũng rất biết điều, biết bắt tay, lăn qua lăn lại, xoay vòng vòng, thậm chí còn biết nhận sữa tươi từ nhân viên giao hàng rồi mang lên tận phòng bếp.

"Bắt tay." Hướng Mặc ngồi xổm xuống trước mặt Tam Mao, xòe bàn tay mình ra.

Mặc dù thức ăn thơm ngon đã đổ vào trong bát, nhưng Tam Mao không hề nóng lòng, nó ngoan ngoãn nâng chân lên đặt vào lòng bàn tay Hướng Mặc.

"Đổi tay." Hướng Mặc nói thêm.

Tam Mao cũng nghe theo đổi chân khác.

"Ngoan." Hướng Mặc xoa đầu Tam Mao, hành động này giống như việc Tam Mao nhận được một dạng mệnh lệnh, nó bắt đầu dùng bữa tối của mình.

✧✧✧

Đỗ Trì còn đang bận rộn trong bếp, Hướng Mặc tiếp tục không có việc gì làm, bèn nói với Đỗ Trì một tiếng rồi dắt Tam Mao ra ngoài đi dạo. Suy cho cùng dắt chó đi dạo cũng là việc cần làm mỗi ngày, mà Hướng Mặc thì không ngại đi dạo với Tam Mao.

Giữa đường gặp được hàng xóm cũng dắt chó đi dạo, đối phương nói chuyện phiếm cùng Hướng Mặc, hỏi Tam Mao bao nhiêu tuổi, Hướng Mặc không biết đường trả lời, đành nói: "Đây là chó của bạn tôi."

Giúp hàng xóm dắt chó đi dạo, nghe hơi kỳ, cho nên chỉ có thể nói là bạn.

Trên đường trở về, Hướng Mặc không khỏi tự hỏi một vấn đề rằng anh và Đỗ Trì có thể xem là bạn bè không?

Chắc không đâu. Hai người chưa thân đến mức đó.

✧✧✧

Mới về tới nhà không bao lâu, sư phụ Triệu nhà bên cạnh đột nhiên đến phòng tranh.

Thì ra mẹ của sư phụ Triệu qua đời, vợ chồng họ phải về quê lo hậu sự. Tuy nhiên cô con gái Triệu Tiểu Kiều nhà họ sắp thi Đại học, không tiện xin nghỉ nên sư phụ Triệu sang đây nhờ Hướng Mặc để ý Triệu Tiểu Kiều, lo cơm nước hai bữa sáng tối, đừng cho con bé chạy lung tung.

Không có gì khó khăn, Hướng Mặc đồng ý giúp.

Triệu Tiểu Kiều là một cô bé rất ngoan, thành tích học tập đứng đầu lớp, hàng xóm ai cũng đoán cô bé đủ khả năng đậu vào Bắc Kinh Thanh Hoa Thượng Hải. Cô bé lớn lên dịu dàng ít nói, buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, nếu Hướng Mặc có em gái, anh cũng hi vọng em gái mình giống như Triệu Tiểu Kiều.

Sư phụ Triệu và vợ vội vàng đóng cửa tiệm mì dao, thu dọn hành lý rời đi, trong khi bàn ăn của Hướng Mặc và Đỗ Trì lại có thêm một thành viên mới.

"Tay nghề được chứ?" Không khí trên bàn ăn hơi yên lặng, thế nên Đỗ Trì chủ động đưa ra chủ đề.

Quan hệ giữa Hướng Mặc và Triệu Tiểu Kiều không tệ lắm, nếu như chỉ có hai người ở đây, có lẽ Triệu Tiểu Kiều sẽ thoải mái hơn nhiều, còn bây giờ cô bé không quen Đỗ Trì, vì vậy khi ăn cơm cô bé cứ cúi đầu ủ rũ.

"Cũng được." Hướng Mặc tiếp lời, hỏi Triệu Tiểu Kiều, "Em thấy sao?"

Cô bé dè dặt cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nói: "Ngon ạ."

"Anh Đỗ Trì của em nấu đấy."

Thật ra Hướng Mặc không cần phải ra tay hòa hoãn bầu không khí, bởi tên khủng bố xã giao như Đỗ Trì đây kiểu gì cũng làm thân được với Triệu Tiểu Kiều. Tuy nhiên suy cho cùng đây là nhà mình, Hướng Mặc không muốn có một bữa ăn nặng nề, vậy nên anh mới chủ động làm người trung gian.

Kết quả đúng là Đỗ Trì không cần Hướng Mặc hỗ trợ thật.

Chẳng mất bao lâu, hắn đã bắt đầu cùng Triệu Tiểu Kiều trò chuyện về những năm tháng cấp ba, nhắc tới đam mê sở thích, toàn những thứ Hướng Mặc không thể chen vào.

✧✧✧

Sau khi bữa cơm kết thúc, Triệu Tiểu Kiều chủ động dọn chén dĩa, giúp Hướng Mặc giảm bớt kha khá việc.

Nhớ tới lời nhờ vả của sư phụ Triệu, trước khi rời khỏi căn bếp, Hướng Mặc hỏi Triệu Tiểu Kiều: "Lát nữa em làm bài tập ở đây đúng không?"

"Dạ đúng rồi ạ." Triệu Tiểu Kiều nói, "Kiểu gì ba em cũng gọi video để kiểm tra."

Sư phụ Triệu nhờ Hướng Mặc canh Triệu Tiểu Kiều làm bài tập, không cần lúc nào cũng nhìn chằm chằm cô bé, nhưng phải để mắt tới cô bé nhiều nhất có thể, tránh để cô bé nghịch điện thoại.

Hướng Mặc thật sự không hiểu nổi. Triệu Tiểu Kiều đã giỏi như vậy rồi, tại sao sư phụ Triệu còn nghiêm khắc với cô bé đến thế?

Nếu bạn chưa từng làm ba mẹ, đương nhiên bạn không thể hiểu được những điều mà bậc làm ba làm mẹ phải lo âu. Hướng Mặc tạm thời đồng ý với điều này, vốn muốn để Triệu Tiểu Kiều tự lo liệu, thật không ngờ cô bé lại vô cùng nghe lời, dọn dẹp căn bếp xong, cô bé lập tức ngồi vào bàn ăn làm bài tập.

Bước sang tháng năm, thời tiết ấm dần, lũ muỗi phiền phức cũng bắt đầu hành động.

Hướng Mặc thấy Triệu Tiểu Kiều ở trong bếp một mình, ít nhiều có chút tội nghiệp, thế là anh lấy quạt trong phòng mình mang qua.

Ban đầu cũng tàm tạm, Hướng Mặc tự an ủi mình rằng chỉ cần tịnh tâm thì sẽ thấy mát, song, anh nhanh chóng phát hiện ra cho dù có niệm thần chú câu này một trăm lần thì cũng không đem lại bất kỳ tác dụng nào, bởi vì phòng không có quạt không khí sẽ không thể lưu thông, ngột ngạt chết đi được.

Khoan hãy nói đến chuyện bật điều hòa, hiện tại chưa nóng đến mức đó, vậy nên do dự một hồi, Hướng Mặc quyết định xỏ đôi tông đi lên ban công tầng ba hóng gió.

✧✧✧

Bảy tám giờ tối, bầu trời đã có dấu hiệu tối sầm, mặc dù không khí vẫn còn dư lại chút nắng hoàng hôn, nhưng gió đêm thổi vào người mang lại cảm giác vô cùng dễ chịu, thoải mái hơn trong phòng rất nhiều.

Hướng Mặc vừa lên tới ban công thì thấy Đỗ Trì đang ngồi trên ghế lười, tay cầm một lon bia. Tam Mao lười biếng nằm dưới chân hắn, bóng dáng một người một chó trông có vẻ hài hòa dưới sự hỗ trợ của cảnh tượng mặt trời lặn.

"Lên đây hóng gió à?" Đỗ Trì nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn Hướng Mặc hỏi.

"Ừ." Hướng Mặc đi tới cái ghế khác bên cạnh Đỗ Trì, ngồi xuống nói, "Tại hơi chán."

"Thật." Đỗ Trì lắc lắc lon bia trong tay, "Uống bia không?"

Bình thường Hướng Mặc không hay uống bia. Tửu lượng của anh rất kém, uống nửa lon là mặt đỏ bừng, thế nhưng trong buổi tối oi bức này, cảm giác sẽ thật tuyệt nếu trong tay có một lon bia lạnh.

"Trong tủ lạnh à?" Hướng Mặc hỏi.

Đỗ Trì chỉ cầm một lon, đã uống hơn phân nửa. Da mặt Hướng Mặc cũng không dày tới mức bảo Đỗ Trì xuống bếp lấy bia cho mình.

"Trong phòng tôi."

Đỗ Trì nói xong thì đứng dậy trở về phòng, chờ đến khi hắn đi ra, trong tay hắn là hai lon bia lạnh.

"Phòng cậu có tủ lạnh nhỏ hả?" Hướng Mặc nhận bia từ tay Đỗ Trì, bật nắp, ngửa đầu uống một ngụm.

Cảm giác dòng nước lạnh lao thẳng xuống phổi, cuốn trôi cơn oi bức còn sót lại trong không khí.

"Không được sao?" Đỗ Trì cũng khui lon bia mới, đưa tới trước mặt Hướng Mặc.

Hướng Mặc ăn ý giơ lon bia lên cụng với Đỗ Trì, hai người không hẹn mà cùng ngửa đầu uống bia.

Ánh hoàng hôn cuối cùng vụt tắt, bầu trời hoàn toàn tối sầm.

Bia vào bụng bắt đầu phát huy tác dụng, Hướng Mặc chỉ cảm thấy đầu mình nhẹ hẫng, cả người giống như lơ lửng trên mây, cơn say vừa đủ.

Hướng Mặc đặt lon bia đã cạn nửa trong tay xuống, quay sang nhìn Đỗ Trì, mở miệng nói: "Lớp phác thảo cuối tuần này, tôi dạy học viên vẽ cấu trúc cơ bắp được không?"

"Hả?" Đề tài đến hơi đột ngột, Đỗ Trì nhận lấy ánh mắt của Hướng Mặc, sau đó mới phản ứng kịp, "Mượn tôi để dạy?"

"Ừ." Hướng Mặc gật gật đầu, "Cậu cởi áo ra, tôi làm mẫu cho học viên."

Xét theo lẽ thường, yêu cầu này quả thật có hơi vô lý, song có vẻ do bầu không khí lúc này quá hợp tình, Hướng Mặc chẳng cảm thấy có gì không thích hợp cả, cứ vậy mà nói ra thôi.

"Làm mẫu thế nào?" Đỗ Trì hỏi.

"Tôi sẽ dùng bút dạ vẽ những đường cơ bắp trên người cậu." Vẫn còn lo Đỗ Trì không đồng ý, Hướng Mặc lại bổ sung, "Bút dạ lau sạch được."

"Ý anh là anh muốn vẽ lên người tôi?"

Cũng không hẳn là vẽ, chỉ là đánh dấu từng khối cơ bắp rồi giải thích cho học viên biết đó là cơ nào, vẽ làm sao cho thật tự nhiên. Đây là phương pháp giảng dạy rất phổ biến trong phác hoạ, tuy nhiên nghe giọng điệu của Đỗ Trì, hình như hắn không vui vẻ lắm.

"Được không?" Hướng Mặc lại đưa lon bia đến bên miệng, thầm nghĩ nếu Đỗ Trì không đồng ý thì thôi, từ bỏ.

"Nếu tôi phản ứng thì phải làm sao?"

—— Khụ khụ!. Googl𝘦‎ ngay‎ 𝙩rang‎ {‎ 𝙩rùⅿ𝙩ru‎ yện.Vn‎ }

Hướng Mặc không kịp đề phòng nên bị sặc, lấy mu bàn tay lau khoé miệng dính bia, anh trừng mắt nhìn Đỗ Trì hỏi: "Cậu không thể kiềm chế một chút à?"

Đỗ Trì mỉm cười, nâng lon bia lên uống một hơi cạn sạch, lời nói ra bị lon bia chặn bên miệng, trở nên không được rõ ràng: "Dạo này nghẹn lắm."

Vừa dứt câu, Tam Mao bên cạnh bỗng dưng bật dậy chạy đến thành lan can. Nó dựa lan can nhìn xuống bên dưới, miệng phát ra tiếng gầm gừ cảnh giác.

"Tam Mao." Đỗ Trì gọi một tiếng.

Bất cứ khi nào có người lạ xuất hiện xung quanh nhà, Tam Mao đều bật chế độ cảnh giác. Hướng Mặc đoán là dưới lầu có người đi ngang qua, cũng không để tâm lắm, nhưng ngồi một chỗ quá lâu nên cũng muốn cử động, anh đi tới bên cạnh Tam Mao, đặt khuỷu tay lên thành lan can, cùng Tam Mao nhìn xuống.

Vừa nhìn một cái là hú hồn luôn.

Triệu Tiểu Kiều vốn nên làm bài tập ở tầng hai, giờ phút này lại đứng cạnh một bạn nam mặc đồng phục học sinh ở dưới lầu.

Chỗ hai đứa đứng là con hẻm nhỏ phía sau nhà cũ, bình thường rất ít người lui tới.

Có lẽ do hành động nhìn chăm chú của Hướng Mặc quá kỳ quái nên đã lôi kéo Đỗ Trì đứng dậy, bước tới lan can. Hắn vừa tới nơi, hai đứa nhỏ dưới lầu cũng bắt đầu ôm nhau, kế đến là hôn môi.

Hướng Mặc nhíu mày, có chút ngoài tưởng tượng.

"Ồ." Vẻ mặt Đỗ Trì cũng không kém phần kinh ngạc, "Thật bất ngờ."

Tình yêu đến quá sớm là điều không nên. Có điều sự ngây ngô đáng yêu này cũng rất đáng trân trọng, đặc biệt là sau khi bước vào đời, chuyện tình cảm bắt buộc phải xen lẫn với vật chất, tình yêu thuần tuý tuổi học trò tựa như thanh xuân đã mất đi, làm người ta chỉ còn biết thở than trong tiếc nuối.

"Thầy Hướng." Lúc này, Đỗ Trì đột nhiên mở miệng.

Hắn dời tầm mắt khỏi khung cảnh dưới lầu, nhìn Hướng Mặc nói: "Nụ hôn đầu tiên của anh là khi nào?"

Hướng Mặc theo phản xạ định nhớ lại, tuy nhiên hai mắt vô tình đảo qua môi Đỗ Trì, không hiểu sao có chút lơ đãng.

Đường viền đỉnh môi của Đỗ Trì rất rõ, là chữ M tiêu chuẩn, hai đường nhân trung thẳng đứng hơi nhô lên làm cho khuôn mặt càng có thêm chiều sâu. Môi dưới dày hơn môi trên một chút, không biết cắn vào sẽ có cảm giác thế nào.

"Hướng Mặc?" Đỗ Trì mấp máy môi, nhích lại gần Hướng Mặc, "Anh có thích hôn không?"

Chỉ mới uống một lon bia thôi, chắc không phải say đâu nhỉ?

Hướng Mặc nhìn môi Đỗ Trì, đại não liên tục phát ra tín hiệu nguy hiểm ——

Nếu anh nghĩ không sai, ý của Đỗ Trì hình như là: Muốn hôn anh.

Lời tác giả: Hướng Mặc: Tôi nghĩ có sai không?

Đỗ Trì: Đoán xem.