Bệnh Độc Thân

Chương 15: Công cụ hình người



Nụ hôn đầu của Hướng Mặc chắc là hồi học cấp ba.

Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, anh đã hôn môi một bạn học nam, kết quả cả hai chẳng có cảm giác gì cả, thế nên cũng coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Hướng Mặc đã từng nghĩ xem tại sao lại không có cảm giác, sau đó kết luận được là do anh không thích bạn học nam kia. Chính vì lẽ đó mà anh từ từ hình thành nên một quan điểm, chỉ có những người thích nhau thì mới có thể hôn môi nhau.

Thật ra quan điểm này không hề kì lạ, chẳng qua khi đặt lên người một người có bạn giường cố định như Hướng Mặc, nó khiến cho Đàm Tống cảm thấy rất kỳ quái.

✧✧✧

Đôi môi dần phóng đại ở trước mắt, thoang thoảng mùi bia, Hướng Mặc đang tự hỏi về kết cấu của nó vào thời điểm không hề thích hợp, nhất thời ngơ ngẩn không nhúc nhích, trong đầu toàn là cách làm thế nào để vẽ các nét và phối màu ra sao để tái hiện được đôi môi gợi cảm này trên giấy.

"Nếu anh cứ nhìn tôi như vậy" Đôi môi bị coi như tĩnh vật tự nhiên khép mở, ẩn hiện hàm răng trắng, "Tôi sẽ không nhịn được mà hôn anh đấy."

Tâm tư được phép cất cánh đột nhiên phanh lại, cảm giác xấu hổ chạy dọc sống lưng, nháy mắt lan ra toàn thân Hướng Mặc.

Nhất định là anh bị lây từ nụ hôn nồng nhiệt của hai đứa nhỏ, cho nên trong đầu mới xuất hiện những suy nghĩ lạ lùng một cách thiếu tự chủ thế kia.

Nhìn khoé miệng Đỗ Trì hơi nhếch lên, mang theo chút trêu chọc quen thuộc, Hướng Mặc chợt ý thức được rằng vừa rồi Đỗ Trì cũng có nảy sinh suy nghĩ tương tự —— Hắn cho rằng anh muốn hôn hắn.

Hướng Mặc xin thề là anh không có.

Tất nhiên đề tài nụ hôn của Đỗ Trì cũng phải kết thúc luôn tại đây, Hướng Mặc không muốn bầu không khí càng ngày càng trở nên kỳ cục.

Liếc mắt nhìn đôi trẻ dưới lầu, tâm tư bình thường trở lại, anh nhàn nhạt hỏi Đỗ Trì: "Hồi đi học cậu có như vậy không?"

Đỗ Trì trông giống học sinh hư hỏng, đúng cái kiểu chắc chắn sẽ yêu sớm. Thế nhưng câu trả lời của hắn lại là: "Không."

Hướng Mặc đang cảm thấy rất lạ thì nghe Đỗ Trì bổ sung thêm: "Tôi sẽ không lén lút như vậy."

Hay đấy, quả nhiên rất phù hợp với tác phong của hắn.

"Còn anh?" Đỗ Trì bất ngờ hỏi Hướng Mặc.

"Lên Đại học tôi mới biết yêu." Không yêu sớm và không cần hẹn hò lén lút.

Đột nhiên nhớ đến cái tên người yêu cũ đã bỏ rơi mình, trọng tâm câu chuyện dần trở nên vô vị tẻ nhạt. Tầm mắt Hướng Mặc thả vào hư không, thậm chí còn lười hồi tưởng: "Nhàm chán vô cùng."

"Nhàm chán thật." Đỗ Trì cười khẽ, "Một mình không thoải mái hơn sao?"

"Ngoài Diệp Tinh" Hướng Mặc có chút tò mò, "Còn ai theo đuổi cậu nữa không?"

Với điều kiện của Đỗ Trì, ắt hẳn không thiếu người theo đuổi. Tuy nhiên nghĩ đến những gì Đỗ Trì nói, Hướng Mặc lờ mờ đoán được: "Hay cậu thích độc thân?"

"Ừm." Đỗ Trì nói, "Tôi không muốn bị người khác quấy rầy khi đang làm việc."

Giống hệt Hướng Mặc.

Nếu như Hướng Mặc lên kế hoạch cho một buổi tối thả lỏng bản thân, thì dù không làm gì cả, anh cũng không muốn người khác quấy rầy mình. Có lẽ một số người không yêu là vì công việc bận rộn, không có thời gian, nhưng đối với Hướng Mặc, anh không yêu chỉ đơn giản vì anh keo kiệt chia thời gian của mình cho người khác.

Song, trái với sự rảnh rỗi của Hướng Mặc, trọng tâm Đỗ Trì hướng đến lại là "công việc", Hướng Mặc thấy hơi khó hiểu, mở miệng hỏi: "Cậu bận nhiều việc lắm hả?"

Thật ra Hướng Mặc không hay thăm dò đời tư của người khác, chẳng qua sau khi xác nhận Đỗ Trì cũng theo chủ nghĩa độc thân, tâm lý anh đã có nhiều thay đổi, luôn cảm thấy không cần băn khoăn quá nhiều, bởi cho dù thế nào, cả hai đều sẽ biết kiểm soát giới hạn một cách tốt nhất.

"Chút chút." Đỗ Trì đặt khuỷu tay lên thành lan can, phóng tầm mắt tới những tòa nhà cao tầng ở đằng xa, "Mới lập nghiệp đúng là có rất nhiều việc."

"Cậu lập nghiệp ở đây à?" Hướng Mặc kinh ngạc.

"Không phải rất rõ ràng sao?" Đỗ Trì thu hồi ánh mắt xa xăm, có chút buồn cười nhìn Hướng Mặc.

Hướng Mặc khẳng định không rõ ràng một chút nào cả. Làm gì có ai mới lập nghiệp mà lại đi thuê một căn nhà cũ giá cả đắt đỏ để làm văn phòng cơ chứ?

—— Ờ, anh thì khác nha! Phòng tranh của anh cần bầu không khí của khu nhà cổ, đây là nơi mang lại cho anh nhiều học viên hơn. Còn Đỗ Trì, hắn không cần tiếp khách, ở chỗ khác cũng chẳng ảnh hưởng gì đến công việc.

Hay vì nơi này gần tiệm sách cổ, hoặc bầu không khí có thể tạo ra nguồn cảm hứng giúp hắn sáng tạo hơn?

Hướng Mặc định hỏi thêm, nhưng câu hỏi tiếp theo lại liên quan đến vấn đề tiền bạc, thành thử ra không tiện nói lắm. Anh muốn đợi Đỗ Trì chủ động tâm sự về câu chuyện lập nghiệp của mình, kết quả chỉ nghe hắn hỏi: "Sao anh không tổ chức triển lãm tranh nữa?"

Một câu hỏi cá nhân ập đến mà không hề có điềm báo trước, Hướng Mặc còn đang không biết nên trả lời thế nào thì Đỗ Trì lại hỏi: "Vì sợ bị người khác tố cáo à?"

Hướng Mặc ngây người: "Sao cậu biết?"

Đỗ Trì nói: "Nghe người ta kể."

Nghe được từ đâu?

Hướng Mặc muốn hỏi cho rõ, song đúng lúc này điện thoại của anh rung lên, Đàm Tống gửi tin nhắn WeChat tới.

【Đàm Tống: Cậu đổi mật khẩu cổng?】

Lần trước Đàm Tống vừa rời đi, Hướng Mặc đã đổi mật khẩu, đó là một dãy số do Đỗ Trì nghĩ ra.

Tuy nhiên trọng điểm không nằm ở đây, bởi vì nếu Đàm Tống biết mật khẩu đã bị thay đổi, tức là hiện tại hắn đang ở dưới lầu.

Một giây sau, Đàm Tống gọi điện thoại tới, Hướng Mặc thức thời nhận ra mình đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, cho rằng chỉ cần cả hai không liên lạc nữa thì mối quan hệ sẽ dần phai nhạt đi. Nhưng hiện tại xem ra vẫn phải hoàn toàn chấm dứt mới được.

Bên cạnh vừa hay có một công cụ hình người, Hướng Mặc cúi đầu nhìn điện thoại, nói với Đỗ Trì: "Ngay bây giờ cậu là bạn tình của tôi."

Giọng Đỗ Trì tràn đầy nghi ngờ: "Bạn gì?"

"Bạn tình."

✧✧✧

Đi xuống lầu, mở cổng ra, quả nhiên Đàm Tống đang chờ sẵn.

Hắn tự nhiên bước vào cổng, không có gì khác biệt so với trước kia, như thể giữa hắn và Hướng Mặc chưa xảy ra chuyện gì.

"Mặc Mặc——"

Ngay cả xưng hô cũng giống hệt lúc trước, bất luận Hướng Mặc nói thế nào hắn ta đều không muốn thay đổi.

Trong phòng tranh vang lên tiếng bước chân lười biếng, Đỗ Trì lê đôi tông đi tới bên cạnh Hướng Mặc, tự nhiên ôm eo anh: "Có khách à?"

Khác với lần trước chỉ đơn thuần xem kịch, lần này Đỗ Trì phải hoàn thành đầy đủ trách nhiệm của một công cụ hình người.

Đàm Tống nhìn tay Đỗ Trì, sắc mặt thoáng chút kinh ngạc, Hướng Mặc thì vẫn chưa quen lắm với tình huống này, mím môi, anh mở miệng nói: "Tôi có người khác rồi."

Nói đến đây, ai sĩ diện sẽ biết không nên dây dưa nữa, ít nhất là về điểm này, Hướng Mặc tin mình không nhìn lầm Đàm Tống.

Hắn ta nhanh chóng đón nhận sự thật trước mắt, thở dài hỏi Hướng Mặc: "Vậy là kết thúc rồi đúng không?"

"Ừ." Về phía Hướng Mặc, chuyện này vốn đã sớm kết thúc.

"Được." Đàm Tống gật đầu, tựa như chẳng biết nên nói gì nữa, cuối cùng chỉ có thể thốt ra một câu, "Cậu chú ý giữ gìn sức khỏe."

"Cậu cũng vậy." Hướng Mặc trả lời.

✧✧✧

Sự việc kết thúc thuận lợi như dự đoán, Hướng Mặc giẫm lên bậc thang đi lên lầu, nhanh chóng thư giãn đầu óc.

Chưa nói đến việc anh có cảm giác gì, Đàm Tống giống như một người bạn quen biết trong chuyến đi, đơn giản gặp nhau, sau đó đơn giản chia tay.

Cuộc đời mỗi người luôn có rất nhiều khách qua đường như vậy, quen dần rồi thì cũng chẳng có cảm nhận gì.

Đi tới cửa phòng ngủ tầng hai, Hướng Mặc dừng bước, xoay người lại định nói lời cảm ơn Đỗ Trì. Song chính lúc này, Đỗ Trì một mực đi theo phía sau anh đột nhiên ấn anh vào cánh cửa, không hề báo trước, không nói một lời, cứ thế mà hôn anh.

Môi hai người chạm nhau dưới ánh đèn lờ mờ, kèm theo hơi thở nóng rực khó lòng nhẫn nhịn, tưởng chừng đây là tai nạn ngoài ý muốn, lại có vẻ là mưu đồ ấp ủ từ lâu.

Về cơ bản, Hướng Mặc không kịp đẩy đối phương ra, chờ đến khi anh phản ứng được, đầu lưỡi của Đỗ Trì đã cạy mở hàm răng anh, tuỳ ý làm loạn trong khoang miệng anh rồi.

Tại sao chuyện này lại xảy ra?

Đầu Hướng Mặc có hơi choáng váng.

So với Đỗ Trì, Đàm Tống quả thật khách khí hơn nhiều, phần lớn đều trưng cầu ý kiến của Hướng Mặc, nếu Hướng Mặc nói không được, hắn ta tuyệt đối sẽ không ép.

Mà Đỗ Trì thì ngược lại, hắn không có đạo lý, nói làm là làm, ngang ngược đè Hướng Mặc lên cửa, hoàn toàn không cho anh cơ hội từ chối.

Có điều Hướng Mặc cũng không phải đoá hoa trắng yếu ớt, anh hung hăng cắn Đỗ Trì một cái, thừa dịp hắn đau mà lui ra, anh trừng mắt nhìn hắn nói: "Cậu đang làm cái quái gì vậy?"

"Đau đấy——" Đỗ Trì nhíu mày, có chút khó chịu hỏi ngược lại, "Không phải anh muốn tôi làm bạn tình của anh hả?"

"Đó là tôi..."

Ý của Hướng Mặc rõ ràng là "làm một chút", anh chỉ muốn cho Đàm Tống nhìn thấy, sau khi Đàm Tống rời đi, "một chút" này tất nhiên đã kết thúc rồi, tại sao một điều đơn giản như này mà Đỗ Trì lại không hiểu?

Chờ đã, không đúng.

Thiếu chút nữa Hướng Mặc đã quên đồ chó bự này xấu xa cỡ nào, anh bất chợt ý thức được, Đỗ Trì chính là cố ý xuyên tạc ý của anh. Dù sao ban đầu anh cũng nói không rõ, cho nên Đỗ Trì dứt khoát coi như không hiểu luôn.

"Tôi không có ý đó." Bây giờ có tỉa tót câu chữ cũng không còn ý nghĩa gì, Hướng Mặc thẳng thắn trả lời, dứt khoát không cho Đỗ Trì cơ hội hiểu lầm nữa.

"Anh như vậy là không được đâu, anh họa sĩ." Đỗ Trì tặc lưỡi lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Hướng Mặc giống như đang nhìn một tên cặn bã, "Không có ý đó, thì cũng đừng câu cá lung tung."

Hướng Mặc có hơi tức giận: "Tôi không có!"

Lời tác giả:Trên đường lên lầu, nhìn cái hông đong đưa trước mắt, Đỗ Trì bất chợt không muốn làm công cụ hình người nữa.