Bệnh Độc Thân

Chương 16: Picasso



Cả hai trở về phòng của mình, nói chung Hướng Mặc luôn có cảm giác Đỗ Trì hiểu hết tất cả, chẳng qua là hắn cố ý kiếm chuyện thôi.

Giống như Tam Mao, biết rõ không được nghịch cùng Tam Muội, nhưng vì hình phạt nhận được chả đau chả ngứa gì nên nó vẫn cứ nghịch và nghịch. Mà Đỗ Trì cũng tương tự, trước khi làm chuyện xấu đã biết tìm cho mình đường lui.

Đúng là chủ nào chó nấy.

Vô duyên vô cớ bị chó cắn, ai chẳng cảm thấy xui xẻo.

Có điều... kỹ thuật hôn của Đỗ Trì có vẻ tốt thật.

Hơi ấm còn vương trên môi, anh mơ hồ nhớ lại cái chạm nhẹ nhàng song lại chứa đựng cảm xúc hung hăng ấy.

Tầm mắt khi không phóng về phía bàn làm việc, nơi đó có một bức tranh do Hướng Mặc đột nhiên có cảm hứng vẽ nên, chính là cần cổ cùng trái cổ của Đỗ Trì. Vốn dĩ không có ý định vẽ tiếp, tuy nhiên sau một hồi do dự, Hướng Mặc vẫn quyết định cầm bút chì lên, phác họa đường cằm và môi hắn.

Mặc dù không có người thật trước mắt, việc phác họa có phần khó khăn, thế nhưng môi Đỗ Trì rõ nét như vậy, hình ảnh cụ thể đã sớm hình thành trong đầu Hướng Mặc.

Vẽ viền đỉnh môi, tô bóng khóe môi cho thêm chiều sâu, trên giấy hiện ra đôi môi khá chân thật.

Lúc này, ngoài cửa vang vọng tiếng bước chân Đỗ Trì đi xuống lầu tắm, Hướng Mặc giật mình lật mặt tờ giấy vẽ lại. Tuy nhiên sau khi cơn hoảng loạn qua đi, anh có chút phiền lòng, có tật giật mình như vậy cũng được sao?

✧✧✧

Hôm sau là cuối tuần, Hướng Mặc hiếm khi ngủ không ngon giấc, vừa sáng bảnh mắt thì bị mùi thơm của thức ăn gọi dậy.

Đi tới phòng bếp trong trạng thái chưa tỉnh, anh thấy Đỗ Trì đang mặc tạp dề, tay cầm chảo, thành thạo rán bánh mì. Mùi bơ bay khắp gian bếp, như là thế lực mỹ thực tập kích khó lòng đỡ nổi, thúc ép trung khu thần kinh truyền tín hiệu đói bụng đến Hướng Mặc.

"Chào buổi sáng, anh họa sĩ." Đỗ Trì quay đầu lại chào Hướng Mặc.

Cách hắn nói chuyện vô cùng tự nhiên, giống như tối qua chưa hề xảy ra chuyện gì. Thành thật mà nói, Hướng Mặc rất tán thưởng thái độ này của Đỗ Trì, cũng mong hắn xem như không có chuyện gì xảy ra, vậy thì cuộc sống của cả hai sẽ không bị ảnh hưởng. Suy cho cùng đều là hàng xóm, ngẩng đầu không gặp cúi đầu sẽ gặp, anh không muốn quan hệ đôi bên trở nên lúng túng.

Nhưng vấn đề nằm ở cách xưng hô của Đỗ Trì.

"Anh họa sĩ" có vẻ đã trở thành danh từ Đỗ Trì chuyên dùng để trêu chọc Hướng Mặc, chỉ cần ba chữ này phát ra từ miệng chó của hắn thì chắc chắn sẽ không còn đơn giản như ý nghĩa ban đầu của nó nữa.

Đêm qua Hướng Mặc đẩy Đỗ Trì ra, Đỗ Trì cũng nói anh họa sĩ không nên làm vậy.

Rõ ràng chuyện tối qua đã kết thúc, nhìn phong thái bình tĩnh của Đỗ Trì, hiển nhiên hắn không để chuyện này ở trong lòng, có điều hắn lại hết lần này đến lần khác gọi Hướng Mặc là "anh họa sĩ", cảm giác như thể hai người cãi nhau một trận ầm ĩ, dù đã giải quyết xong, thế nhưng đối phương vẫn không ngừng kiếm chuyện chọc ngoáy mình.

Hướng Mặc cũng cảm nhận được là Đỗ Trì đang đâm chọt mình, tuy nhiên hắn chọt không đau không ngứa, làm cho anh không tiện nổi giận.

Nếu nói để bụng, anh khác nào kẻ lòng dạ hẹp hòi; Nếu nói không ngại, lại chỉ khiến Đỗ Trì ngày càng táo tợn hơn.

Hướng Mặc đang do dự không biết có nên cấm Đỗ Trì gọi mình là "anh họa sĩ" hay không thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân cộp cộp.

Đỗ Trì là người đầu tiên quay đầu, nhìn thấy người sau lưng Hướng Mặc, hắn thu hồi biểu cảm không đứng đắn, hỏi bằng giọng điệu bình thường: "Bữa sáng với sandwich được chứ?"

Triệu Tiểu Kiều đi vào bếp, mang theo vài phần cẩn thận nói: "Dạ được."

Lúc bấy giờ, Hướng Mặc càng thêm chắc chắn về những suy nghĩ trong lòng, rõ ràng Đỗ Trì có thể nói chuyện bình thường, chẳng qua là hắn muốn trêu chọc anh thôi.

"Thế còn thầy Hướng?" Đỗ Trì lại nhìn Hướng Mặc, đổi sang xưng hô nghiêm túc.

Ở trước mặt người ngoài còn biết kiềm chế, xem ra hắn cũng không xấu xa đến mức hết thuốc chữa.

Vốn dĩ bữa sáng không nằm trong phạm vi ăn chung của hai người, nhưng có bữa sáng chùa thì ngu gì không ăn, Hướng Mặc khách sáo nói: "Được, cảm ơn nha."

Dứt câu, anh nhìn về phía Triệu Tiểu Kiều, do dự chốc lát, ẩn ý hỏi: "Tối qua em làm xong bài tập chưa?"

Dù sao cũng đã đồng ý giúp sư phụ Triệu để ý Triệu Tiểu Kiều, hiện tại còn đang là giai đoạn chạy nước rút cho kỳ thi tuyển sinh Đại học, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, Hướng Mặc làm sao gánh nổi trách nhiệm.

Triệu Tiểu Kiều dường như đã biết ý của Hướng Mặc, tuy nhiên trên mặt cô bé không có biểu cảm gì, chỉ gật đầu nói: "Làm xong rồi ạ."

✧✧✧

Buổi chiều có lớp phác họa nâng cao, người đến làm mẫu là chú Lý.

Khác với trước kia, hôm nay chú Lý chống gậy xuất hiện. Gậy gỗ đàn hương màu đỏ cùng một hệ màu với cà vạt, có thể thấy được sự kết hợp tỉ mỉ, nếu không phải chú Lý bước đi tập tễnh, Hướng Mặc đã nghĩ chú ấy dùng cây gậy kia làm phụ kiện rồi.

"Cậu thấy ông ấy buồn cười không?" Chú Trương đi sau lưng chú Lý, nói với Hướng Mặc, "Chơi cờ tướng với bọn trẻ, tức đến nỗi nhập viện mới tài chứ."

Tính hai người này xưa nay không chấp nhận chịu thua, thường xuyên nhập viện vì tức giận nên Hướng Mặc không cảm thấy bất ngờ. Anh đỡ chú Lý ngồi xuống ghế mây trong sân, hỏi: "Hay chú có muốn về nhà nghỉ ngơi không?"

"Không cần, chuyện nhỏ ấy mà!" Chú Lý khoát tay, đặt cây gậy qua một bên, "Hôm nay ông Trương đòi vẽ tôi, tôi muốn xem trình độ của ông ta thế nào."

Hướng Mặc kinh ngạc nhìn sang chú Trương: "Chú biết vẽ ạ?"

"Biết chứ." Chú Trương đắc ý hất cằm, "Cái năm tôi đi du học, tôi đã được tiếp xúc với mỹ thuật phương Tây đấy."

"Ông khoác lác ít thôi." Chú Lý ghét bỏ nói, "Vẽ trước đi đã."

"Tôi không bao giờ khoác lác nhé, cụ Ngô phố bên cạnh nhờ tôi vẽ chân dung bà ấy mà tôi còn chưa đồng ý kia kìa."

"Tôi thấy ông không biết vẽ thì có, lại còn chưa đồng ý, cười chết tôi."

"Ai không biết vẽ? Tôi vẽ ông là vì sợ ông chết rồi về sau không vẽ được nữa thôi."

"..."

Thấy hai người chú lại có xu hướng cãi nhau, Hướng Mặc vội đứng ra khuyên, sắp xếp cho chú Trương một chỗ ngồi.

Chú Trương không vẽ phác họa, chú Trương vẽ sơn dầu, thấy chú đã có chút nền tảng cơ bản, sau khi chuẩn bị đầy đủ họa cụ cho chú, Hướng Mặc cũng không xen vào nữa.

Không lâu sau, các học viên lần lượt có mặt, số lượng ít hơn đáng kể so với tuần trước. Thật ra với tình tình này, một mình Hướng Mặc hoàn toàn có thể hướng dẫn học viên được, tuy nhiên Mạnh Vân đã đến phòng tranh, cô pha một ly cà phê, ung dung ngồi một góc, rõ ràng là xem phòng tranh của Hướng Mặc như một quán cà phê, cuối tuần tới đây tiêu khiển.

"Mấy đứa nhỏ đều chờ ngày mai mới đến." Mạnh Vân nhấp một ngụm cà phê, thoải mái tựa vào lưng ghế, "Đến gặp 'sư nương' của chúng ta."

Chú Lý và chú Trương đang chí chóe, học viên sau giá vẽ đang chuyên tâm vẽ tranh, không ai quan tâm cuộc nói chuyện giữa Mạnh Vân và Hướng Mặc.

"Sư nương?" Hướng Mặc khó hiểu.

"Gọi ông xã luôn rồi, còn chưa thừa nhận nữa ạ?" Mạnh Vân làm biểu cảm nhìn thấu mọi chuyện.

Hóa ra đang nói Đỗ Trì, hắn sẽ là người mẫu cho lớp phác họa ngày mai.

Tóc búi và tóc thắt bím đuôi ngựa đã lan truyền chuyện ngày hôm đó ở trong nhóm, Hướng Mặc cũng lười giải thích, có điều nghe bọn nhỏ gọi "sư nương" thì cảm thấy hơi buồn cười.

—— Đại mãnh 1 trên lầu chắc không thích người khác gọi mình như vậy đâu nhỉ?

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, bóng dáng Đỗ Trì đột nhiên xuất hiện trong sân nhỏ, nhìn túi vải hắn mang theo, có lẽ là lại đến hiệu sách.

Mọi khi chạm mặt nhau, một trong hai người sẽ chủ động chào hỏi. Nhưng hôm nay từ trong nhà đi ra, Đỗ Trì bị bản vẽ của chú Trương hấp dẫn sự chú ý, hắn đi thẳng đến bên cạnh chú Trương, quan sát chú Lý, rồi lại nghiên cứu bản vẽ, vừa ra dấu vừa nói: "Chỗ này nhấn thêm một chút được không chú?"

"Nhấn thế nào?" Chú Trương dừng cọ, ngẩng đầu nhìn Đỗ Trì.

"Như thế này." Đỗ Trì nhận cọ từ tay chú Trương, vẽ vài nét trên giấy, "Có phải giống hơn rồi không?"

"Đẹp!" Hai mắt chú Trương lập tức sáng lên, bật ngón cái khen Đỗ Trì, "Khéo ghê ta!"

Chú Lý ở bên kia tò mò rướn cổ: "Vẽ tôi thành cái gì rồi?"

Hướng Mặc cũng có chút hiếu kỳ, anh đi tới bên cạnh giá vẽ chú Trương, kết quả... anh nhìn thấy một bức tranh sơn dầu trừu tượng còn hơn phong cách của Picasso, căn bản không biết mắt mũi miệng ở chỗ nào.

"Do chú Trương vẽ tốt." Đỗ Trì bật ngón cái lại cho chú Trương, "Bắt được trọn vẹn tinh hoa."

Tinh hoa ở đâu vậy?

Hướng Mặc thật sự không hiểu, thấy chú Lý đối diện có xu hướng đứng lên, anh vội đẩy Đỗ Trì ra ngoài: "Cậu đừng quấy rầy lớp tôi nữa."

Lớp học của anh không cần phần tử gây rối.

Vừa đẩy người đi chưa được hai bước, bên ngoài chợt vang lên tiếng reo hò, tất cả mọi người đều nhìn về phía phát ra âm thanh, thông qua cánh cổng mở rộng, Hướng Mặc tìm ra tiếng reo hò đó đến từ nhà hàng Tám Cân đối diện.

La Dương từ trong nhà hàng lao ra, hô to với những vị hàng xóm tò mò: "Chúng tôi được đề cử Bib Gourmand rồi!!"

Hướng Mặc nghe không hiểu, đúng lúc Đỗ Trì đứng bên cạnh cất lời: "Bib Gourmand là giải thưởng nhà hàng giá phải chăng của Michelin."

Dừng một chút, hắn thu tầm mắt, nhìn Hướng Mặc nói: "Cậu ấy thành công rồi."

Mơ hồ nhớ ra ước mơ La Dương từng đề cập trước đây, Hướng Mặc vốn tưởng Michelin là thứ ngoài tầm với, thật không ngờ La Dương lại có thể biến ước mơ thành hiện thực.

Bên kia đường, Hướng Mặc có thể cảm nhận được niềm vui của La Dương, tựa một làn gió xuân thổi về phía anh, nháy mắt lan tỏa khắp các ngõ ngách trong khu phố.

Mỗi một người bình thường đều có một mặt phi thường, Hướng Mặc thừa nhận rằng anh có chút ghen tị với La Dương.

Không phải ghen tị vì cậu ấy nhận được đề cử Michelin, mà anh ghen tị vì cậu ấy được công nhận những gì cậu ấy làm.

Đỗ Trì từng hỏi Hướng Mặc tại sao không tổ chức triển lãm tranh nữa, không phải Hướng Mặc không muốn, chẳng qua anh sợ cuộc sống bình yên của mình lại dậy sóng lần nữa. Cuối cùng, anh tiếp tục lựa chọn trốn tránh.

"Ghen tị với cậu ấy thật."

Giọng Đỗ Trì bỗng vang lên bên tai, nếu Hướng Mặc không chắc chắn bản thân không hề mở miệng, thì thiếu chút nữa anh đã cho rằng chính mình nói ra lời này.

"Trông cậu ấy thật sự rất vui." Đỗ Trì nhìn La Dương ở bên kia đường, nói, "Cảm giác được công nhận là như vậy sao?"

Hướng Mặc có thể hiểu được tâm trạng của Đỗ Trì, tuy nhiên anh cảm thấy hơi lạ, nhìn bộ dạng bình thản của Đỗ Trì, cứ tưởng hắn sẽ không quan tâm những chuyện này chứ.

"Cậu cũng cần được công nhận sao?" Hướng Mặc hỏi.

"Ai mà chẳng cần?" Đỗ Trì mỉm cười, mây trôi nước chảy trả lời lại.

Bầu không khí bắt đầu có vẻ kỳ cục, Đỗ Trì đổi sang giọng điệu thản nhiên, hỏi Hướng Mặc: "Tối nay muốn ăn món gì? Lát nữa về tôi mua."

Hướng Mặc cũng không quá thèm món nào cả, mà nghĩ tới nhà hàng của La Dương nấu các món hải sản rất ngon, thế là anh thuận miệng nói: "Tôi muốn ăn cá."

Khóe môi Đỗ Trì xuất hiện hình dáng trêu chọc quen thuộc: "Anh họa sĩ lại muốn câu cá à?"

Hướng Mặc: "... Không mở miệng ra nói thì cậu sẽ tức chết đúng không."