Bệnh Độc Thân

Chương 17: Ai câu ai



Cuối buổi học, chú Lý nhìn thấy chân dung chú Trương vẽ mình, tức đến nỗi tưởng phải nhập viện lần nữa.

Vất vả lắm mới đưa được hai ông chú ngộ nghĩnh này ra về, phòng tranh cuối cùng cũng quay về trạng thái yên tĩnh. Mạnh Vân giúp Hướng Mặc dọn dẹp dụng cụ vẽ tranh, Tam Muội rảnh rỗi nằm trên bệ cửa sổ, lười biếng phơi nắng.

"Nhà hàng đối diện bán được ghê."

Mang bản vẽ cuối cùng vào phòng tranh, Mạnh Vân tặc lưỡi nhìn nhà hàng Tám Cân bên kia đường.

Thông thường từ bốn năm giờ chiều là đã có người xếp hàng ở lối vào nhà hàng Tám Cân. Mà hôm nay hàng ghế ở cửa không còn đủ chỗ, hàng người kéo dài đến tận cuối đường.

"Kéo nhau đến vì danh tiếng." Nhận được đề cử hạng nặng như vậy, việc kinh doanh bùng nổ là điều đương nhiên.

Hướng Mặc ôm Tam Muội vào lòng, đi ra cổng nhìn điểm cuối của dòng người, Tam Muội vặn vẹo mấy lần mới tìm được tư thế thoải mái trong vòng tay anh.

Nhìn xa xa nơi cuối phố, ánh mắt đột nhiên bị bóng dáng đang đi tới cắt ngang, Đỗ Trì đeo túi vải một bên vai, tay xách bọc nguyên liệu nấu ăn, đi về phía Hướng Mặc.

Thay vì lái con xe phân khối lớn kia, phần lớn Đỗ Trì đều đi bộ ra ngoài, xem ra nơi cần đến cũng không xa lắm.

Đi tới cổng, hắn nhìn hàng người đối diện một chút, không đầu không đuôi nói với Hướng Mặc: "Sau này khó đi ra rồi."

Hướng Mặc hiểu ngay ý của Đỗ Trì, hắn đang nói đến chuyện mỗi lần hai người ngược dòng người ra khỏi nhà hàng Tám Cân.

Thật tình thì nếu quyết tâm muốn đi ra, anh vẫn có thể cố len lỏi chen lấn để ra được, đây không phải vấn đề to tát. Vả lại, Hướng Mặc rời mắt khỏi hàng người, nhìn Đỗ Trì nói: "Không phải có cậu rồi sao?"

Đỗ Trì khẽ cười: "Vẫn còn muốn tôi dắt anh đi à?"

Hướng Mặc không trả lời, ôm Tam Muội xoay người trở vào sân.

Chắc bởi vì trong nhà không có người ngoài cho nên Mạnh Vân cũng thoải mái thả lỏng, thấy Đỗ Trì liền cất tiếng chào: "Chào sư nương."

Đỗ Trì đang đi theo phía sau Hướng Mặc bất chợt dừng bước, nhíu mày hỏi: "Sư nương?"

"Mấy đứa nhỏ gọi vớ vẩn đấy." Hướng Mặc nhanh chóng quay lại, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người. Không để ý cục bông trên tay, Tam Muội nhảy khỏi vòng tay Hướng Mặc, trở về bệ cửa sổ, lười biếng ngáp một cái.

"Vậy sao?" Đỗ Trì lộ ra vẻ mặt suy nghĩ, "Cũng được đó."

Hướng Mặc: "..." Cứ như vậy mà phối hợp, tôn nghiêm của đại mãnh 1 ở đâu thưa ngài?

"Chiều mai sư nương có làm người mẫu không?" Mạnh Vân hỏi, "Sẽ có rất nhiều học viên tới lớp đó."

"Làm chứ." Rất nhanh, Đỗ Trì đã thích ứng với xưng hô này, "Chiều mai thầy Hướng của mọi người sẽ dạy vẽ kết cấu cơ bắp."

"Hở?" Khóe môi Mạnh Vân xuất hiện nét cười trộm, trong ánh mắt lộ ra ý nghĩ sâu xa khác.

✧✧✧

Mạnh Vân có hẹn đi ăn tối với bạn, ở lại phòng tranh một lúc rồi cũng rời đi.

Người đi rồi, Hướng Mặc theo Đỗ Trì lên phòng bếp tầng hai, ngập ngừng hỏi: "Cậu thật sự cho phép tôi dạy kết cấu cơ bắp à?"

Đối với Đỗ Trì mà nói, chỉ cởi áo thôi thì cũng không phải vấn đề gì to tát. Nhưng Hướng Mặc còn vẽ lên người Đỗ Trì, điều này khiến cho việc dạy học đơn giản có thêm chút hàm nghĩa khác.

Đỗ Trì đang đứng bên bồn rửa nguyên liệu tươi ngon vừa mới mua, nghe câu hỏi của Hướng Mặc, hắn hơi quay đầu, thờ ơ nói: "Không phải anh muốn dạy sao?"

Đúng là Hướng Mặc muốn dạy.

Theo tầng nghĩa nào đó, đây cũng thuộc một dạng ngứa tay, giống như chuyện thì không có gì, tuy nhiên lại không có cách nào phơi bày cho người khác thấy được.

Nhớ lần trước anh đề cập chuyện này với Đỗ Trì, chủ đề cũng không phải vô duyên vô cớ mà biến mất.

"Vậy..." Hồi tưởng lại những gì Đỗ Trì đã nói, Hướng Mặc khó khăn mở miệng hỏi, "Lỡ như cậu phản ứng thì phải làm sao?"

Mặc kệ đó có phải là nói đùa hay không, Hướng Mặc vẫn muốn xác nhận rõ ràng. Con người Đỗ Trì quá tùy hứng, luôn mang lại cảm giác khó nắm bắt, Hướng Mặc không mong có bất cứ chuyện xui rủi gì xảy ra trong lớp học của mình.

Lúc này Đỗ Trì đã hoàn thành công đoạn sơ chế cá vược, hắn vặn vòi nước, rút khăn bếp lau tay, xoay người lại nhìn Hướng Mặc, khóe môi nhếch lên tạo thành ý cười như có như không: "Vậy thì phải xem anh thế nào đã, anh họa sĩ."

"Xem tôi?" Hướng Mặc ngẩn ra, sau đó mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Đỗ Trì.

Nếu như anh đủ chuyên nghiệp, trong lúc giảng bài không làm bất kỳ hành động dư thừa nào thì buổi học sẽ có thể kết thúc suôn sẻ.

Nhưng nếu những nét vẽ của anh làm cho Đỗ Trì tắt đèn tưởng tượng, vậy...

Đúng là tự quăng mình vào chỗ chết.

Hướng Mặc không khỏi cảm thấy kỳ lạ, đó đâu phải "người anh em" của anh, tại sao anh phải chịu trách nhiệm với nó? Không phải Đỗ Trì mới là người nên quản cho tốt nửa thân dưới của mình à?

"Tôi sẽ nghiêm túc giảng bài." Hướng Mặc thu hồi suy nghĩ kỳ quái, "Mong cậu chịu khó phối hợp."

Ngay từ khi mới bắt đầu, chủ đề này đã bị Đỗ Trì đánh lệch hướng, ẩn chứa kha khá ý vị không đàng hoàng. Song thực tế, đặt trong môi trường công việc bình thường, Hướng Mặc tin Đỗ Trì biết thế nào là hành xử đúng mực. Giống như khi ở riêng với nhau Đỗ Trì hay gọi trêu Hướng Mặc là anh họa sĩ, nhưng khi có người ngoài, hắn sẽ lập tức thu hồi dáng vẻ không đứng đắn của mình, ít nhất là ở trước mặt người ngoài, hắn vẫn là một chú chó bự hiểu chuyện.

✧✧✧

Bữa tối ăn cá hấp. Thời gian hấp vừa đủ, mùi thơm của hành, gừng, tỏi quyện đều vào thịt cá chín mềm, chấm với nước cá đậm đà, mỗi một miếng đều là sự hưởng thụ tuyệt vời dành cho vị giác.

Nghĩ tới món cà chua xào trứng tiện tay làm hồi trưa, Hướng Mặc ăn một miếng là lại cảm thấy xấu hổ. Với tay nghề của Đỗ Trì mà ăn chung với Hướng Mặc, bất luận thế nào cũng thật thiệt thòi cho Đỗ Trì.

Có điều nhìn bộ dạng của Đỗ Trì xem, hình như hắn không để ý lắm. Hướng Mặc nấu món gì, hắn ăn món đó, còn ra vẻ rất dễ nuôi nữa.

✧✧✧

Ăn xong, vẫn là Triệu Tiểu Kiều dọn dẹp căn bếp.

Hướng Mặc đợi trong phòng một buổi, đến khi Triệu Tiểu Kiều làm bài tập xong trở về nhà, anh mới vọt vào nhà vệ sinh để tắm.

Mùa hè, không có gì thoải mái bằng việc tắm vào buổi tối, Hướng Mặc sảng khoái bước ra từ nhà vệ sinh, đúng lúc này, anh nghe dưới lầu có tiếng chuông cửa.

Thường trong giờ làm việc, phòng tranh sẽ mở cổng vì có nhiều học viên ra vào, còn sau giờ làm việc thì hầu như không ai đến phòng tranh Bút Mực nữa —— Trừ khi có lý do cá nhân.

Hướng Mặc cảm thấy kỳ lạ, xuống lầu mở cổng mới phát hiện hóa ra người đứng bên ngoài chính là La Dương.

"Thầy Hướng." La Dương xách trong tay chục lon bia, nhìn Hướng Mặc với vẻ mặt đau lòng gần chết, "Anh Đỗ của tôi có nhà không?"

✧✧✧

La Dương thất tình.

Cậu ta dồn hết tâm huyết tìm kiếm cơ hội nhận đề cử Michelin, thật ra là để theo đuổi người đã từng là "sư tỷ" của mình. Người chị ấy nói với cậu ta, nếu như nhà hàng của cậu được Michelin đề cử, tôi sẽ suy nghĩ về việc hẹn hò cùng cậu.

Ngần ấy năm, La Dương đã luôn làm việc chăm chỉ vì mục tiêu này, thế nhưng khi cậu ta đạt được nó, chạy đi tìm người mình thích thì hay tin đối phương đã làm vợ người ta từ lâu, thậm chí đứa con của bọn họ cũng tới tuổi học mẫu giáo rồi.

"Là do chị ấy kiếm cớ từ chối tôi thôi." La Dương ngửa đầu uống cạn lon bia trong tay, chất lỏng tràn ra khóe môi cậu ta, trông hơi thảm hại.

Hướng Mặc ngồi bên cạnh đưa khăn giấy, an ủi: "Ít ra thì sự nghiệp của cậu cũng rất thành công."

Thật ra đối tượng La Dương muốn tâm sự là Đỗ Trì, cậu ta không muốn làm ảnh hưởng cảm xúc của nhân viên, càng không muốn bạn bè nhìn thấy mình thành ra thế này nên mới nghĩ tới người anh hàng xóm.

Nếu như không có sự hiện diện của Đỗ Trì, Hướng Mặc tin La Dương sẽ không bao giờ đến đây tìm anh.

Chẳng qua vì anh tình cờ có mặt, thế là tự nhiên được gia nhập đại hội kể khổ này. Ba người một chó ở trên ban công nhỏ, trông hơi chen chúc. Trước giờ trên này chỉ đặt hai cái ghế lười, Đỗ Trì phải vào phòng lấy thêm cái ghế dựa, ba người mới miễn cưỡng ngồi xuống.

"Nhưng thứ tôi cần là tình yêu!" La Dương khui một lon bia khác, nước mắt từ khóe mắt chảy ra.

"Cái cũ không mất đi, làm sao cái mới đến." Đỗ Trì giật lấy lon bia trong tay La Dương, "Cậu uống ít thôi."

"Các anh không hiểu." Trong tay không có thứ gì để trút nỗi sầu, La Dương càng khóc dữ dội hơn, "Tôi thật sự khó chịu lắm, tôi muốn khóc!"

Vóc dáng La Dương ít nhất cũng một trăm cân (đã đổi sang kg Việt), nhìn cậu ta khóc như một đứa trẻ, Hướng Mặc khó tránh xúc động lây. Anh vỗ vai La Dương, nói: "Tôi hiểu."

Khi đang buồn, có lẽ câu chuyện đau thương của người khác chính là liều thuốc giảm đau tốt nhất. La Dương lập tức ngừng khóc, quay đầu nhìn Hướng Mặc: "Thầy Hướng, anh đã từng thất tình rồi sao?"

Đỗ Trì bên kia cũng nhìn anh.

"Trước kia tôi dạy mỹ thuật ở trường học." Không biết có phải do bầu không khí cho phép hay không, lần đầu tiên Hướng Mặc thoải mái trôi theo mọi người, chia sẻ câu chuyện mà mình từng trải, "Tôi mở triển lãm tranh bị phụ huynh của học sinh tố cáo, lúc đó tôi thật sự cần một người ở bên cạnh san sẻ cùng mình, thế nhưng người yêu cũ của tôi lại phủi mông bỏ đi nước ngoài lập nghiệp"

"Người ta bỏ rơi anh vào thời điểm anh đau buồn nhất ư?" La Dương kinh ngạc hỏi.

"Gần như vậy." Lon bia trong tay chưa uống được bao nhiêu, Hướng Mặc ngửa đầu nhấp một ngụm, "Khi ấy tôi vừa mất việc vừa mất người yêu. Cậu bây giờ tốt hơn tôi hồi đó nhiều, ít ra cậu vẫn còn sự nghiệp."

La Dương như được an ủi, đau thương trong lòng dần nguôi ngoai, cậu ta tự lẩm bẩm, "Có lý, đâu phải ai cũng được Michelin đề cử."

Nói xong, cậu ta đột nhiên quay sang Đỗ Trì, hỏi: "Anh Đỗ, anh từng thất tình chưa?"

Thành thật mà nói, Hướng Mặc cũng có chút hiếu kỳ. Đã có mặt trong đại hội kể khổ thì mỗi người đều phải kể câu chuyện từng khiến mình đau lòng, không có lý do gì mà ngồi yên hóng chuyện cả.

"Rồi, tự nhiên bị đá." Đỗ Trì dửng dưng nhún vai, "Có điều tôi không buồn lắm."

"Tức là anh cũng không để ý luôn." La Dương nhíu mày lên án.

"Xin cậu đấy, đã là chuyện thời cấp ba rồi." Đỗ Trì cảm thấy mình bị oan, "Sau này tôi thấy yêu đương phiền phức quá, nên thôi không nhắc nữa."

"Sao lại phiền phức?" La Dương bám sát câu chuyện, hỏi.

"Lúc cậu muốn ở nhà, người ta lại muốn lôi cậu ra ngoài chơi, thế cậu đi hay ở nhà?" Đỗ Trì đưa đại một ví dụ.

Hướng Mặc cũng suy nghĩ thử, không thể không nói, tình huống này đúng là hơi phiền thật.

"Tôi sẽ đi ra ngoài." La Dương nghiêm túc trả lời, "Vì yêu đương là phải chiều ý nhau mà."

Đỗ Trì mỉm cười, nhấp một ngụm bia: "Vậy cậu hợp với chuyện yêu đương đấy."

Hướng Mặc nghe đến đây, đột nhiên hiểu ra lý do cơ bản nhất cho sự độc thân của mình —— Anh không sẵn lòng chiều theo ý người khác. Nhìn thái độ của Đỗ Trì, hiển nhiên là cùng một kiểu với Hướng Mặc, bọn họ đều không thích hợp để yêu đương.

"Bỏ đi, tôi tuyệt vọng với tình yêu rồi." Trọng tâm câu chuyện lại quay về La Dương, "Tôi quyết định không yêu ai nữa, tôi sẽ tập trung cho sự nghiệp của mình, mở thêm chi nhánh!"

Đổ Trì trả lon bia cho La Dương, ba người cụng lon trên không trung.

"Nói mới nhớ." La Dương lau sạch nước mắt trên mặt, có lẽ vì đang nói đến chủ đề sự nghiệp, cậu ta tò mò nhìn Đỗ Trì, hỏi, "Anh Đỗ, sao anh lại tới đây làm việc?"

Xem ra không chỉ mỗi Hướng Mặc, những người khác cũng không hiểu được hành động của Đỗ Trì. Trong khi cách vài trăm mét ngoài kia có vô số cao ốc văn phòng và chung cư thương mại, giá cả phải chăng, giao thông thì thuận tiện hơn chỗ này rất nhiều.

"Vì hồi nhỏ tôi đã ở đây." Đỗ Trì trả lời hết sức thản nhiên.

"Ở đây?" La Dương chưa kịp phản ứng, Hướng Mặc đã hơi nghiêng người về phía trước, dùng ngón tay chỉ xuống chân, hỏi Đỗ Trì, "Nhà này?"

"Đúng vậy." Đỗ Trì lướt qua La Dương ngồi giữa, đón lấy ánh mắt của Hướng Mặc, "Chỗ cậu đang ngủ là phòng của tôi ngày trước."

Hướng Mặc: "..."

"Không phải chứ?" La Dương trợn mắt kinh ngạc, "Căn nhà cũ này là nhà của anh sao?"

"Bán rồi, có điều đồ đạc không thay đổi mấy." Dừng một chút, Đỗ Trì lại đưa mắt nhìn Hướng Mặc, khóe môi hơi cong lên, hắn cười nói, "Không biết chiếc giường mà thầy Hướng nằm ngủ mỗi ngày có phải là giường của tôi không nữa."

"Không phải." Hướng Mặc không suy nghĩ nhiều, phủ nhận ngay, mặc dù anh cũng không chắc lắm.

"Thế nhà anh chắc giàu lắm ha?" La Dương nói ra câu mà người bình thường đều sẽ suy đoán, "Sao anh vẫn đi làm vậy?"

Đây là lần đầu tiên Hướng Mặc nghe Đỗ Trì nói về chuyện nhà mình.

Ba Đỗ Trì là một nhà sưu tầm, ông ấy mong Đỗ Trì về nhà trông coi những bảo bối của ông ấy, tuy nhiên Đỗ Trì không có hứng thú với đồ cổ, thế là gia đình xích mích, hắn bỏ ra ngoài làm những thứ bản thân muốn làm.

Đúng là... tùy hứng.

"Anh kiếm tiền bằng việc thiết kế phông chữ hả?" La Dương lại hỏi.

"Tạm coi là vậy." Đỗ Trì nói, "Tôi đã có phông chữ lưu hành rồi, chỉ cần có người sử dụng phông chữ của tôi, tôi sẽ được trả tiền."

"Vẫn nên tập trung gây dựng sự nghiệp." La Dương gật gù cảm khái, giống như bị kích thích, bất thình lình nâng lon bia lên nói, "Tình yêu là cứt chó!"

Người thất tình là to nhất, Hướng Mặc nâng lon bia lên theo, phụ họa: "Đồng ý."

Tam Mao bên cạnh cũng hú một tiếng, nhưng Đỗ Trì lại không nể mặt, nói: "Mày không có bi, mày im mồm."

✧✧✧

La Dương tán dóc hết cỡ, nhìn giờ rồi đứng dậy chào tạm biệt hai người.

Mặc dù đã uống rất nhiều, song cậu ta hoàn toàn không có biểu hiện gì là say nên Hướng Mặc và Đỗ Trì cũng không cần đưa cậu ta về.

Mặt trăng treo trên bầu trời cao cao, chiếu sáng vài đám mây gần đó. Những tòa nhà cao tầng ở đằng xa vẫn sáng đèn, mà khu nhà cổ bên cạnh lại vô cùng tĩnh lặng.

Trong tay Hướng Mặc còn nửa lon bia cuối cùng, nhìn sang Đỗ Trì, gần giống anh, hắn vẫn còn một chút chưa kịp giải quyết.

Hai người ở lại tiếp tục uống bia, không khí yên tĩnh bao trùm toàn bộ ban công. Hướng Mặc cảm thấy quá im lặng, bèn lấy đề tài vừa rồi hỏi Đỗ Trì: "Tại sao cậu thích thiết kế phông chữ?"

Đỗ Trì không trả lời mà hỏi ngược lại: "Vậy tại sao anh thích phác họa?"

Đây cũng là điều Hướng Mặc tự hỏi, anh không trả lời được lý do tại sao, anh chỉ biết mình thích làm điều này.

"Tôi thích quá trình phân tích kiểu chữ." Thấy Hướng Mặc không nói gì, Đỗ Trì tự nhiên đáp, "Lấy kiểu chữ ra phân tích, điều chỉnh rồi kết hợp lại, tôi sẽ cảm thấy thiết kế của mình có sức sống hơn."

Hướng Mặc có thể hiểu đại khái cảm giác ấy, bởi vì anh cũng cảm thấy quá trình mình sáng tác chính là lúc mình truyền sức sống cho giấy vẽ.

"Lần trước cậu nói cần phải phân tích mấy trăm chữ, sẽ không nhàm chán chứ?" Hướng Mặc lại hỏi.

"Thỉnh thoảng cũng có một chút." Đỗ Trì nói đến đây, như là chợt nhớ ra cái gì, hắn nhìn Hướng Mặc hỏi, "Anh muốn đến phòng tôi xem không?"

Lần thứ hai, Đỗ Trì mời Hướng Mặc vào phòng.

Hướng Mặc thật sự rất tò mò muốn xem thử quá trình tạo ra phông chữ, thế nhưng anh lại có cảm giác đó là nơi không thể vào, một khi đã vào thì sẽ có nguy cơ vượt ranh giới.

Bao nhiêu do dự đều viết hết lên mặt, Đỗ Trì đợi thật lâu không có được câu trả lời, nhướng mày hỏi: "Thật sự không muốn vào sao?"

Hướng Mặc mím môi, bỗng nhớ đến chuyện Đỗ Trì nói mình câu cá, tuy nhiên với tình huống hiện tại, rốt cuộc là ai câu ai đây?

Lời tác giảĐỗ Trì: Vén chăn lên, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, vợ ơi mau tới đây.