Bệnh Độc Thân

Chương 19: Tăng giá



Về phòng nằm trên giường, men say lúc bấy giờ đã tan thành mây khói.

Ánh đèn đường ngoài cửa sổ xuyên qua lá ngô đồng, in bóng lên trần nhà, cơn gió nhẹ thổi qua, cái bóng đung đưa, kéo theo sự thay đổi ánh sáng bên trong căn phòng, làm cho đầu óc Hướng Mặc càng thêm thanh tỉnh.

Nếu như ban đầu không ra ban công uống rượu, chắc anh sẽ không vào phòng Đỗ Trì đâu đúng không?

Hoặc giả sử, nếu Đỗ Trì không uống rượu, có lẽ hắn sẽ không chủ động như vừa rồi.

Tuy nhiên, điều duy nhất có thể khẳng định chính là nếu Đỗ Trì không lạt mềm buộc chặt, trực tiếp ném anh lên giường, vậy thì bây giờ...

Hai người đã lăn giường rồi cũng nên.

Sau khi tỉnh táo lại, suy nghĩ kỹ càng một chút, Hướng Mặc chợt cảm thấy thật khó tin.

Ranh giới giữa hàng xóm với nhau cần phải kiểm soát cho tốt, thông thường, một đôi tình nhân sau chia tay, cả đời không qua lại là xong, nhưng nếu xảy ra mâu thuẫn không thể hòa giải với hàng xóm, e rằng chuyện chỉ có thể giải quyết khi một bên cuốn gói dọn đi.

Hướng Mắc đang rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, anh không muốn dọn đi nơi khác.

Đỗ Trì quả thật rất hợp khẩu vị của anh, song như vậy thì sao? Không lên giường cũng đâu có chết.

Trở mình, Hướng Mặc chuẩn bị ngủ, đột nhiên ngoài cửa truyền vào tiếng Đỗ Trì xuống lầu đi tắm.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, trong đầu Hướng Mặc hiện lên những ý nghĩ mơ hồ, sao hôm nay anh bạn này tắm lâu thế nhỉ?

✧✧✧

Giấc ngủ này không sâu, sáng sớm hôm sau, Hướng Mặc lại bị mùi đồ ăn đánh thức.

Mang theo cơn buồn ngủ đi tới phòng bếp, anh thấy Đỗ Trì đang vừa rán trứng, vừa trò chuyện với Triệu Tiểu Kiều. Mặc dù hôm nay là chủ nhật, thế nhưng Triệu Tiểu Kiều vẫn phải đến trường, nghe nói do nhà trường yêu cầu, không phải học bù mà là tự học.

Thấy Hướng Mặc, Đỗ Trì chào anh như mọi khi: "Bây giờ cứ đúng giờ ăn là anh dậy luôn à? Anh họa sĩ."

Lần đầu tiên Đỗ Trì gọi Hướng Mặc là anh họa sĩ ở trước mặt người ngoài, giọng điệu nghe qua không có gì sai, tựa như tối qua chưa xảy ra chuyện gì cả, đúng với mong muốn của Hướng Mặc.

Hướng Mặc vốn không có ý định dậy sớm, tuy nhiên anh lại lười giải thích rằng đêm qua mình ngủ không ngon, thế nên đành đơn giản nhận lấy: "Không được sao?"

"Được." Đỗ Trì nói xong xoay người đi tới tủ lạnh, "Trứng ốp la với salad nhé?"

Lặp lại câu trả lời vừa rồi của đối phương, Hướng Mặc cũng nói: "Được."

Tủ lạnh đặt ngay lối vào căn bếp, sát bên tay phải Hướng Mặc. Tủ lạnh hướng vuông góc với cửa phòng bếp, chính vì vậy mà khi Hướng Mặc đi tới mở tủ, ngay lập tức cô lập Hướng Mặc ở không gian phía sau cánh cửa tủ lạnh.

"Tối qua ngủ ngon không?" Đỗ Trì thấp giọng hỏi Hướng Mặc.

Trong bếp chỉ có tiếng xèo xèo của chảo dầu trên bếp, thỉnh thoảng kèm theo tiếng chim hót ngoài cửa sổ, âm thanh Đỗ Trì phát ra không nhỏ, chắc chắn Triệu Tiểu Kiều cũng nghe thấy.

Nhưng có lẽ do cửa tủ lạnh cản trở nên Hướng Mặc còn nghe được một chút ý tứ hàm xúc trong lời thì thầm này.

"Ngon." Hướng Mặc lạnh nhạt nói.

"Anh thật là..." Đỗ Trì mỉm cười, có vài phần bất lực, sau đó hắn cũng không nói thêm gì nữa, lấy trứng gà trong tủ lạnh ra, trở về bàn bếp.

Hướng Mặc có thể đoán được đại khái hắn muốn nói gì, hẳn là "vô tâm", kiểu vậy.

Tuy nhiên vấn đề ở đây là, ai khiến cậu nói nhiều thứ vô nghĩa làm chi? Hướng Mặc nghĩ thầm, trực tiếp làm luôn không tốt hay sao? Ai thèm tán tỉnh chứ?

✧✧✧

Rửa mặt xong, Hướng Mặc từ nhà vệ sinh quay trở lại, bữa sáng đều đã dọn sẵn trên bàn.

Hướng Mặc ngồi xuống chỗ trống đối diện Đỗ Trì, hỏi Triệu Tiểu Kiều bên cạnh: "Em chọn được nguyện vọng chưa?"

Triệu Tiểu Kiều dùng nĩa sâm salad, nhìn bát của mình nói: "Vẫn chưa ạ."

Cách trả lời không chút nhấp nhô khiến Hướng Mặc cảm thấy không đúng lắm. Con gái tuổi mới lớn không giỏi che giấu tâm sự, có lẽ không ai hỏi được tại sao, nhưng họ vẫn có thể cảm nhận điều gì đó không ổn.

Hướng Mặc không nhịn được bèn hỏi: "Có chuyện gì à?"

Rốt cuộc Triệu Tiểu Kiều cũng quay đầu qua nhìn Hướng Mặc, lắc đầu nói: "Không có."

Lại nhớ tới cái đêm Triệu Tiểu Kiều hôn cậu nhóc mặc đồng phục học sinh, Hướng Mặc đoán chuyện này phần lớn có liên quan đến cậu nhóc đó, tuy nhiên anh thật sự không tiện hỏi thành lời.

Bàn ăn nhất thời yên lặng, cả ba người đều lo ăn phần điểm tâm của mình.

Hướng Mặc cắn miếng lòng đào, đột nhiên cảm thấy sau này dậy sớm cũng tốt. Thường khi thức dậy muộn, anh sẽ gộp bữa sáng vào bữa trưa luôn, mặc dù điều này không hẳn ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe, nhưng nếu đã có ai đó làm bữa sáng ngon lành thế này rồi thì việc dậy sớm thật sự rất ý nghĩa.

Trong lúc nhàm chán nghĩ ngợi, tự dưng Hướng Mặc cảm thấy có thứ gì đó đang trèo lên bắp chân của mình. Động tác tay thoáng dừng lại, anh lập tức nhận ra đó là Đỗ Trì.

"Bữa trưa hôm nay có thể ăn gì ngon hơn được không?" Đỗ Trì hỏi Hướng Mặc bằng giọng điệu bình thường, song dưới bàn ăn, mũi chân hắn đã chạm vào thành ghế ở giữa hai đầu gối Hướng Mặc.

Hướng Mặc nhớ lúc nãy khi tiến vào bếp, Đỗ Trì gọi anh là anh họa sĩ, bây giờ nghĩ lại, tiếng gọi đó chính là cảnh báo rằng đồ chó xấu xa này sắp làm chuyện hư hỏng rồi.

—— Hay nói đúng hơn là muốn trả thù những gì tối qua anh đã làm với hắn.

"Cậu muốn ăn gì?" Hướng Mặc thản nhiên hỏi lại. Có điều ở phía dưới bàn, anh hơi mở đầu gối, bởi vì anh đang mặc quần đùi, anh không muốn hai người tiếp xúc da thịt.

Đỗ Trì liếc nhìn Triệu Tiểu Kiều cúi đầu ăn cơm, dùng khẩu hình nói với Hướng Mặc: Ăn anh.

So với tình dục, trong mắt Đỗ Trì có hơn phân nửa là đùa dai, giống như đang khiêu khích Hướng Mặc.

Hướng Mặc cũng muốn dùng khẩu hình trả lời Đỗ Trì, nhưng lời cuối vừa rồi là một câu hỏi, nếu không có ai tiếp lời, nhất định Triệu Tiểu Kiều sẽ cảm thấy kỳ quái.

"Ăn trứng xào cà chua được không?" Hướng Mặc tiếp tục hỏi, bộ dạng không thèm chấp, để Đỗ Trì đấm vào bông. [1]

[1] Đấm vào bông: ý chỉ dù có dùng lực lớn tới đâu cũng uổng phí, căn bản không gây thương tổn cho đối phương.

Song, anh vẫn đánh giá thấp sự gian xảo của đồ chó xấu xa này.

"Trứng gì?" Dứt câu, Đỗ Trì bất ngờ nâng lòng bàn chân lên, đạp nhẹ bộ phận nào đó của Hướng Mặc, ý tứ như đang nói: Ăn trứng này sao?

Cái nĩa rơi xuống bát, kim loại va vào gốm sứ phát ra âm thanh lanh lảnh, thành công thu hút sự chú ý của Triệu Tiểu Kiều.

Hướng Mặc bình tĩnh cầm nĩa lên lại, nói với Triệu Tiểu Kiều "không có gì", sau đó đặt chân phải lên đùi trái, đuổi cái chân chó ở giữa hai chân mình đi.

"Trứng gà." Hướng Mặc trừng mắt nhìn Đỗ Trì, nói.

Có lẽ do trên mặt anh cuối cùng cũng có chút biểu cảm khác nên Đỗ Trì khẽ cười, không làm chuyện quấy rối anh dưới bàn ăn nữa.

✧✧✧

Dùng bữa xong, vẫn tiếp tục là Triệu Tiểu Kiều dọn dẹp căn bếp.

Còn cách một khoảng thời gian mới tới giờ phòng tranh mở cửa, Hướng Mặc định trở về phòng ngủ bù. Đỗ Trì đi theo Hướng Mặc ra khỏi gian bếp, đột nhiên gọi: "Thầy Hướng."

Nghe được xưng hô nghiêm túc, Hướng Mặc dừng lại, quay đầu nhìn Đỗ Trì.

"Lớp phác hoạ buổi chiều," Đỗ Trì nói, "Một trăm rưỡi một giờ có phải hơi ít không?"

Công bằng mà nói, giá thuê Đỗ Trì làm mẫu không thể chỉ ở mức một trăm rưỡi, chẳng qua lần trước chưa thương lượng thôi. Chưa kể chiều nay hắn phải cởi áo, Hướng Mặc còn vẽ nét lên người hắn.

"Cậu cảm thấy bao nhiêu thì được?" Hướng Mặc hỏi.

"Tôi không rành lắm." Đỗ Trì nhún vai, "Anh thấy thế nào?"

Hướng Mặc suy nghĩ một chút, cảm thấy đây là cơ hội khó có được, bèn bảo: "Cậu cứ nói đi."

"Tốt thôi." Vừa dứt lời, Đỗ Trì liền bắt lấy cánh tay Hướng Mặc, kéo anh vào góc tường hành lang.

Góc tường cách cửa phòng bếp không quá một thước, Triệu Tiểu Kiều còn đang rửa chén bên trong, Đỗ Trì lại ngang nhiên đè Hướng Mặc ở góc tường, một tay bóp gáy anh, một tay siết eo anh, hôn anh mãnh liệt.

Trong hành lang âm u không bật đèn, ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ phòng bếp vừa hay dừng lại ngay phía sau Đỗ Trì, tách không gian thành hai khu vực sáng tối.

Hướng Mặc bị Đỗ Trì giam trong bóng tối, ép ngửa cằm đón nhận nụ hôn vô cùng cuồng nhiệt.

Đầu lưỡi ngang ngược như muốn cướp đi toàn bộ không khí trong khoang miệng anh, bàn tay to giữ gáy anh tựa hồ đang tố cáo chuyện tối qua anh đã làm.

Hướng Mặc thật sự không thích hôn, chỉ có những người thích nhau mới có thể làm chuyện này. Anh muốn đẩy Đỗ Trì ra, nhưng chắc vì đã có vết xe đỗ nên Đỗ Trì rút kinh nghiệm, lấy thân mình chặn mất đường đi của anh, khiến anh căn bản không thể trốn thoát như tối qua.

Đại não bắt đầu thiếu dưỡng khí, hai chân có dấu hiệu nhũn ra, Hướng Mặc cảm thấy tay Đỗ Trì ở thắt lưng đang từ từ mò vào bên trong quần áo mình, mà đúng lúc này, tiếng nước rửa chén trong bếp bất thình lình dừng lại.

Đỗ Trì không hề "ham chiến", hắn buông Hướng Mặc ra, lui về vùng không gian sáng, sảng khoái nói: "Thầy Hướng, tôi không tăng giá nữa."

Hô hấp của Hướng Mặc vẫn còn hỗn loạn, lúc này mới rõ nhược điểm của việc không thể mắng người là như thế nào, chờ Đỗ Trì đi rồi, anh nghẹn cả buổi trời mới nặn ra được ba chữ: "Đồ chó chết."

✧✧✧

Lớp học buổi chiều có hơn hai mươi học viên, vượt xa số lượng người mà phòng tranh có thể chứa được.

Thời điểm một số học viên báo trước với Hướng Mặc, Hướng Mặc đã nói đủ số lượng rồi, nhưng kết quả bọn họ vẫn đến, tất nhiên là dù không thể luyện tập thì bọn họ cũng muốn được vui.

Nghĩ đến việc phải gọi Đỗ Trì xuống nhanh để làm quen, Hướng Mặc gửi cho hắn một tin nhắn WeChat, không quá hai phút là đã nghe được tiếng bước chân trên lầu.

Sau một thời gian làm hàng xóm với Đỗ Trì, Hướng Mặc đã có thể nắm rõ đặc điểm tiếng bước chân của hắn. Nếu hắn có việc gì đó cần ra ngoài, nhịp chân sẽ nhanh hơn, chủ yếu là mang giày thể thao hoặc giày lười; Nếu như hắn chỉ ra ngoài tạm thời, bước chân sẽ lười biếng và tuỳ ý, dưới chân chắn chắc là một đôi tông.

Tiếng bước chân hôm nay không nhanh cũng không chậm, có vẻ rất khoan thai. Tuy nhiên, khi xuống tới tầng một thì tiết tấu chậm lại đáng kể, nguyên nhân bởi vì Đỗ Trì đã nhìn thấy số học viên đang háo hức ngóng chờ trong phòng tranh.

Hắn chậm rãi dừng ở bậc thang cuối cùng, hỏi Hướng Mặc với vẻ mặt có chút cứng nhắc: "Hôm nay đông vậy sao?"

Hướng Mặc đứng bên cạnh cái ghế đã chuẩn bị sẵn cho Đỗ Trì, nhàn nhạt đáp: "Ừ."

"Hay là..." Đỗ Trì dừng một chút, ngập ngừng hỏi, "Hôm nay không cởi áo nhé?"

Hướng Mặc cười khẩy trong lòng, chú chó sa đọa này lúc thu phí thì khoái chí lắm, bây giờ lại muốn đổi ý hả?

Anh vỗ vỗ lưng ghế, hơi nâng cằm nhìn Đỗ Trì, không cho từ chối, nói: "Ngồi xuống, cởi ra."

Lời tác giả: Đỗ Trì: Chú chó uất ức.jpg