Bệnh Độc Thân

Chương 20: (H) - Không tử tế



Hướng Mặc có thể phần nào hiểu được, dù cho Đỗ Trì có là phần tử khủng bố xã giao thì cũng khó tránh được việc do dự khi bị hơn hai mươi con người vây quanh nhìn mình cởi áo.

Đương nhiên, anh không cho Đỗ Trì cơ hội lùi bước, tiếp tục dùng ánh mắt thúc giục, cuối cùng Đỗ Trì vẫn phải chấp nhận cởi áo ra, ngồi xuống ghế.

Các học viên đồng thanh hô "Wow", tất cả đều nhìn Đỗ Trì chằm chằm, nhất là tóc búi và tóc thắt bím đuôi ngựa cứ chụm đầu ghé tai nhau tỏ ra vô cùng phấn khích. Tóc búi đến lớp, Hướng Mặc cảm thấy bình thường, nhưng tóc thắt bím đuôi ngựa ngay cả hình tròn cũng vẽ chưa ra thì không, chả biết có gì hay mà đến hóng nữa.

"Bài học hôm nay của chúng ta sẽ chia làm hai phần, chính diện và sau lưng."

Hướng Mặc cầm bút đánh dấu vẫn còn đậy nắp, làm hai động tác ảo trên người Đỗ Trì.

Các học viên lập tức yên lặng, đồng loạt vươn cổ lắng nghe Hướng Mặc giảng bài.

"Đầu tiên, chúng ta cần biết ở cổ có hai cơ quan trọng." Hướng Mặc mở nắp bút, tay trái bóp cằm Đỗ Trì bắt hắn nhìn nghiêng lên trên, tay phải thì vẽ một đường chéo lên cổ hắn.

Da thịt bất ngờ chạm vào da thịt, nhiệt độ ấm áp truyền đến đầu ngón tay, Hướng Mặc vô thức liếc nhìn Đỗ Trì, lại phát hiện Đỗ Trì cũng vừa hay đang nhìn anh.

"Đây là cơ ức đòn chũm, chú ý quan sát khi đầu chuyển động cơ này bị ảnh hưởng thế nào."

Hướng Mặc thu hồi tầm mắt, đi ra phía sau Đỗ Trì, tay trái ấn vào vai hắn, tay phải giữ cằm hắn từ từ xoay qua.

"Khi nhìn thẳng phía trước, chúng ta sẽ không thể thấy hai cơ này, nhưng các bạn phải biết đến sự tồn tại của nó."

Nói xong, Hướng Mặc lại nâng cằm Đỗ Trì lên, đè bốn ngón tay trái lên trái cổ của hắn. Lúc này, thứ nhô ra đầy gợi cảm lại trở thành đạo cụ dạy học đáng thương, cho Hướng Mặc tha hồ vuốt ve bỡn cợt một cách vô cảm.

"Kích thước và vị trí của trái cổ không nên vẽ linh tinh, phải dựa trên độ dài cần cổ."

Thứ nhô ra dưới đầu ngón tay không ngừng trượt xuống, Hướng Mặc cụp mắt nhìn Đỗ Trì, thấy hắn đang ngẩng đầu còn hơi nhíu mày nhìn mình, biểu cảm có vẻ rất bất mãn với tư thế hiện tại.

"Kế tiếp, bộ phận ảnh hưởng đến vẻ đẹp của bờ vai chính là xương quai xanh."

Rốt cuộc Hướng Mặc cũng buông cằm Đỗ Trì, dùng hai tay ấn xương quai xanh của hắn, đầu ngón tay trượt từ chính giữa ra bên ngoài, đi tới bả vai. Nơi được nhẹ nhàng mơn trớn dường như để lại dấu vết vô hình, làm trái cổ Đỗ Trì lại nhúc nhích.

"Vị trí này là cơ tam giác, nối cơ ức đòn chũm với cơ nhị đầu cánh tay [1]."

Hướng Mặc vẽ một vòng tròn trên vai Đỗ Trì, tiếp theo đưa ngòi bút đi tới ngực hắn, vẽ hình dáng của ngực phải.

"Mỗi người đều có hình dạng ngực khác nhau, có người hình vuông, có người hình tròn. Như các bạn thấy, cơ ngực của người mẫu chúng ta là hình vuông, thuộc dạng khá đẹp."

Hướng Mặc cũng coi như tốt bụng, không đụng chạm bậy bạ trên ngực Đỗ Trì.

"Bên dưới cơ ngực chính là cơ răng trước [2] và cơ bụng, cơ bụng của mỗi người cũng không giống nhau, có người sáu múi, có người tám múi, có người đối xứng, có người không đối xứng. Người mẫu của chúng ta thuộc cơ bụng tám múi đối xứng, chỉ là ở phía dưới cùng nơi nó biến mất..."

Đầu bút đi dọc theo đường cơ bụng, tiến dần về phía lưng quần. Hướng Mặc có thể cảm nhận được khi đầu bút của mình càng đi xuống, bắp thịt của Đỗ Trì càng căng, các đường nét cũng trở nên rõ ràng.

Đối với Hướng Mặc, đường nét hiện rõ là một điều tốt. Anh không có ý định dừng bút, cứ thế tiến thẳng đến sát mép lưng quần Đỗ Trì.

Đỗ Trì mặc quần rộng thoải mái, dây lưng quần buộc đại, cảm giác chỉ cần kéo nhẹ một cái là có thể tuột ra.

Hướng Mặc vẫn chưa dừng bút, trái lại còn dùng ngón út đẩy lưng quần Đỗ Trì xuống. Đúng lúc này, tay phải của anh bị tóm lấy, Đỗ Trì một lòng phối hợp bỗng nhướng mày nhìn anh: "Thầy Hướng?"

Ý tứ trong mắt hắn rất rõ ràng: Tới đây e là phải trả giá khác đúng không nhỉ?

Bên dưới vang lên tiếng xì xầm, Hướng Mặc dừng lại đúng lúc, cất bút đánh dấu, nhìn các học viên nói: "Phần cơ bụng bên phải gần phía dưới của người mẫu rõ nét hơn bên trái, vì vậy khi vẽ các bạn nhớ phải chú ý đến việc đổ bóng nhé."

Các học viên bắt đầu luyện tập trên giấy, phòng tranh phút chốc ngập trong tiếng bút chì ma sát với giấy vẽ.

Nếu bỏ qua cảm giác hơi chật chội nơi đây thì tiếng nhạc nhẹ chảy xuôi trong phòng tranh kết hợp cùng tiếng vẽ tranh sột soạt là những âm thanh làm cho Hướng Mặc thoải mái.

Song, lúc nào cũng sẽ có ai đó phá hỏng bầu không khí này.

"Sư nương tập thể hình được bao lâu rồi ạ?" Một học viên cất tiếng hỏi.

Hướng Mặc dời mắt khỏi giấy vẽ của học viên, đang định bảo cô nàng đừng làm loạn nữa thì lại nghe Đỗ Trì nhiệt tình trả lời: "Từ đại học đến giờ."

"Vậy thầy và thầy Hướng bên nhau bao lâu rồi?"

Tới đây Đỗ Trì không trả lời nữa, hắn nhìn Hướng Mặc như thể muốn vứt nồi cho anh. Đợi đến khi Hướng Mặc tìm được người đặt câu hỏi, anh khẽ cau mày nói: "Tập trung vẽ tranh."

Lúc này, một tiếng động kỳ lạ đột nhiên phát ra từ góc phòng tranh, Hướng Mặc nhìn nơi phát ra tiếng, chỉ thấy tóc búi và tóc thắt bím đuôi ngựa chen chúc ở phía sau một cái bản vẽ cùng với vài học viên không có chỗ ngồi.

Tiến lên nhìn, quả nhiên, tóc búi lại đang vẽ linh tinh.

"Em còn như vậy thầy sẽ hoàn trả học phí cho em đấy." Hướng Mặc nhìn hai người đàn ông ôm hôn trên giấy vẽ, đau đầu nói.

"Em sai rồi thưa thầy." Tóc búi lập tức lật tờ giấy lại, bắt đầu nghiêm túc vẽ tư thế ngồi của Đỗ Trì.

Không được bao lâu, Hướng Mặc nhìn thấy một học viên khác vẽ sai tỉ lệ, anh bước đến gần, hướng dẫn: "Phía dưới cơ ngực lớn không hoàn toàn là cơ bụng, có cơ răng trước nữa."

Sau khi gạch bỏ hai chỗ trên giấy, Hướng Mặc trở về bên cạnh Đỗ Trì, cầm bút đánh dấu vẽ một vùng tam giác bên xương sườn của hắn.

"Bởi vì nơi này giống hàm cá mập, cho nên mới được gọi là cơ cá mập." Hướng Mặc vẽ những đường xéo cách đều lấp đầy khu vực đó, kế đến đưa đầu bút xuống phía dưới, vẽ một vùng ở bên eo Đỗ Trì, "Đây là cơ chéo ngoài bụng [3], nó rất giống với cơ răng trước, tuy nhiên các bạn phải chú ý đến điểm khác nhau của hai cơ này."

Cơ chéo ngoài bụng có diện tích lớn và có độ cong, Hướng Mặc tương đối bất tiện khi vẽ đường xéo, thế nên anh dùng tay trái ấn lên ngực Đỗ Trì, và tất nhiên, cơ bắp ở đó căng cứng rõ rệt.

Thời điểm những đường xéo đều nhau được vẽ xuống, đến gần lưng quần, Hướng Mặc cảm nhận được cơ thể Đỗ Trì run nhẹ.

Chẳng lẽ anh bạn này sợ nhột?

Suy nghĩ mơ hồ xẹt qua trong đầu, cùng lúc đó, Đỗ Trì lại tóm lấy mu bàn tay Hướng Mặc lần nữa, nhíu mày nói: "Hướng Mặc."

Không phải thầy Hướng, cũng không phải anh họa sĩ, mà trong cái cách gọi thẳng tên anh có chứa một chút cảnh cáo.

Hướng Mặc bình tĩnh liếc nhìn bộ phận nào đó, đường cong hơi nhô lên hoàn toàn không có dấu hiệu "giác ngộ". Tuy nhiên anh đã kịp thời lấy bút ra, tránh khỏi tình huống ngoài ý muốn.

✧✧✧

Sau khi học viên hoàn thành bài vẽ chính diện, Hướng Mặc lại giới thiệu về phân bố các cơ phía sau của cơ thể người.

Lớp học kéo dài ba tiếng đồng hồ kết thúc trong nháy mắt, mặc dù hôm nay Mạnh Vân không đến hỗ trợ, số lượng học viên cũng vượt xa mức cho phép nhưng Hướng Mặc vẫn khá hài lòng với thành quả giảng dạy ngày hôm nay, hầu hết các học viên đều vẽ tốt.

Thu dọn dụng cụ vẽ tranh xong, lúc bấy giờ mới hơn bốn giờ chiều. Hướng Mặc vừa đi lên lầu vừa lướt điện thoại, phát hiện bộ phim tài liệu mà mình muốn xem đã chiếu hai ngày trước, thế là anh dự định tối nay sẽ đi xem.

Bộ phim tài liệu này nói về các tác phẩm nghệ thuật ở Ai Cập cổ đại, đây là bộ phim được giới thiệu để giao lưu văn hóa giữa Ai Cập và Trung Quốc. Do ít suất chiếu nên Hướng Mặc chỉ mua được suất mười giờ tối nay, nhưng điều làm anh ngạc nhiên chính là ghế xem phim ở giữa rạp đã có người mua rồi, hơn nữa cũng giống như anh, người nọ đi xem phim một mình.

"Thầy Hướng."

Giọng Đỗ Trì đột nhiên vang lên từ trên đỉnh đầu, Hướng Mặc đang đi lên cầu thang ngẩng đầu nhìn thì thấy Đỗ Trì đang đứng ở cửa phòng bếp, toàn thân ướt nhẹp, quấn quanh người một cái khăn tắm lỏng lẻo.

"Không với tới phía sau, cần anh giúp đỡ." Đỗ Trì nói.

Lúc Hướng Mặc đang dọn dẹp phòng tranh, anh biết Đỗ Trì đi lên lầu tắm, chẳng qua anh đã hoàn toàn bỏ quên một điều: Đỗ Trì không thể tự tẩy sạch những nét vẽ trên lưng.

Ai vẽ thì người đó tẩy. Yêu cầu của Đỗ Trì vô cùng hợp lý, hợp lý đến mức Hướng Mặc không tìm được lý do để chối từ.

Anh đi tới trước mặt Đỗ Trì, hỏi: "Giúp thế nào?" Nói chung không phải tắm cho cậu đâu đúng không?

Đỗ Trì không nói rõ, trực tiếp xoay người đi vào phòng bếp: "Theo tôi."

Muốn tới nhà tắm phải đi qua phòng bếp, Đỗ Trì lấy một cái ghế ở cạnh bàn ăn mang vào nhà tắm, sau đó leo lên ngồi ngược, khoanh hai tay đặt lên lưng ghế, quay đầu nói với Hướng Mặc: "Chà lưng giúp tôi."

Hơi nước bay đầy trong nhà tắm vẫn chưa tan hết, cái khăn tắm càng lúc càng lỏng do động tác của Đỗ Trì, lộ ra nơi giao nhau giữa eo lưng và mông. Đường cong căng cứng thắt chặt mạn sườn, tiếp đến lại nhô lên và hạ xuống cùng cơ mông săn chắc.

Đúng là chó, Hướng Mặc nghĩ thầm, có eo con chó [4] gợi cảm thế này cơ mà.

Anh ép bản thân thu tầm mắt lại, thừa dịp da Đỗ Trì còn ướt, anh lấy khăn tắm giúp hắn lau sạch vết mực trên lưng.

"Đây là cơ lưng rộng, nhóm cơ lớn nhất ở lưng."

Nhớ tới việc bản thân không hề e dè vẽ lên người Đỗ Trì, Hướng Mặc cảm thấy vô cùng hối hận. Nếu như sớm đoán được mình phải giúp hắn chà lưng, anh tuyệt đối sẽ không dạy học viên của mình vẽ lưng làm gì.

"Thầy Hướng." Đỗ Trì lười biếng nằm trên lưng ghế, "Sao anh không nói trước với tôi hôm nay có nhiều người như vậy?"

"Tôi cũng không ngờ." Tay trái Hướng Mặc đè vai Đỗ Trì, tay phải dùng sức chà lưng cho hắn, không biết có phải do đã đụng chạm quá nhiều hay không mà giờ phút này đây anh lại thấy quen với nhiệt độ của Đỗ Trì.

"Thế chẳng phải anh có chút thiếu tử tế rồi sao?" Đỗ Trì hỏi tiếp.

Cũng may sau lưng không phức tạp như chính diện, Hướng Mặt chà từng mảng từng mảng lưng cho hắn, rất nhanh những nét vẽ đã được tẩy sạch hoàn toàn.

"Việc kinh doanh đã kết thúc, bây giờ cậu tìm tôi cũng vô dụng." Hướng Mặc thở phào sau khi "đại công cáo thành", anh đứng lên, đặt khăn tắm qua một bên.

Lúc bấy giờ, Đỗ Trì đột nhiên níu cổ tay anh lại, ấn tay anh vào một nơi sinh lực tràn trề.

"Còn đây nữa." Giọng Đỗ Trì đều đều.

Nhiệt độ từ trong lòng bàn tay tăng lên đột ngột, thậm chí có chút nóng phỏng người.

Ý thức được bản thân đang sờ vào thứ gì, trong lúc bối rối, Hướng Mặc muốn rút tay về, nhưng Đỗ Trì lại siết chặt cổ tay anh, làm cho anh căn bản không có cách nào thoát được cái bàn ủi kia.

"Anh không định quan tâm nó à?" Đỗ Trì quay đầu, nhìn Hướng Mặc hỏi.

Hướng Mặc nhíu mày: "Đỗ Trì!"

Có lẽ Đỗ Trì cảm nhận được cơn giận của Hướng Mặc, cho nên hắn nới lỏng cổ tay anh ra. Tuy nhiên sau đó hắn lại đứng dậy để khăn tắm tùy ý rơi xuống, hắn xoay người lại, ngồi xuống, mở rộng hai chân.

"Anh có quan tâm nó không?" Đỗ Trì lại hỏi.

Nhìn cái thứ có kích thước đáng kinh ngạc trước mắt, Hướng Mặc thiếu chút nữa đã quên cả thở.

Đỗ Trì hiển nhiên không đủ kiên nhẫn, hắn trực tiếp ôm ngang eo Hướng Mặc, ép anh dạng chân ra ngồi trên người mình, kế đến hắn hơi nâng cằm, thấp giọng nói: "Giúp tôi đi, Hướng Mặc."

Rõ ràng là hắn đang cầu xin người ta, song giọng điệu cứ như đây là chuyện đương nhiên vậy.

Hướng Mặc quay đầu qua chỗ khác, nhìn cửa nhà vệ sinh mở rộng, trong lòng lo lắng thầm nghĩ hình như mình còn chưa đóng cổng sân, chắc sẽ không có ai lên đây đâu, nhỉ?

Đợi thật lâu vẫn không được đáp lại, Đỗ Trì bèn đè gáy Hướng Mặc, đưa môi đến gần.

Lưng Hướng Mặc bỗng chốc căng cứng, anh cố gắng dùng sức chặn ngực Đỗ Trì, trừng mắt nhìn hắn nói: "Biết rồi, nhưng cậu không được hôn tôi."

Tay phải nhốt chặt cái thứ mang sinh lực dã thú kia, trên dưới vuốt ve. Động tác có chút qua loa, tuy nhiên Đỗ Trì không để ý, hắn nhìn Hướng Mặc vẫn quay mặt chỗ khác, cất tiếng hỏi: "Tại sao lại không được hôn anh?"

Hướng Mặc cau mày nói: "Tôi không thích."

"Vậy sao?" Đỗ Trì cười khẽ, nhìn Hướng Mặc không nói gì thêm.

Hướng Mặc khó chịu khi cứ bị nhìn chằm chằm thế này, anh xoay đầu lại nói với Đỗ Trì: "Không cho nhìn tôi luôn."

"Sao anh nhiều yêu cầu vậy?" Đỗ Trì nhíu mày, cúi đầu quan sát động tác của Hướng Mặc, "Anh làm thế này thì biết bao giờ tôi mới bắn được?"

"Vậy cậu tự làm đi." Hướng Mặc lập tức dừng tay.

"Được thôi." Đỗ Trì nói xong liền đè lưng Hướng Mặc, cúi đầu hôn hạt đậu bên ngực phải của anh.

Hướng Mặc mặc một chiếc áo trắng rộng rãi thoải mái, cả người đã bị ướt lây từ Đỗ Trì. Đỗ Trì liếm mút núm vú anh thông qua lớp vải, rất nhanh, nước bọt của hắn làm vùng xung quanh ướt nhòe, hạt đậu hồng hào ở bên trong cũng trở nên gợi tình hơn bao giờ hết.

Đã nhiều ngày không làm, khắp mọi nơi đều vô cùng nhạy cảm. Hướng Mặc không nhịn được phải phối hợp ưỡn ngực, tiện cho Đỗ Trì dùng sức liếm mạnh hơn.

"Anh họa sĩ." Đỗ Trì từ ngực Hướng Mặc nâng cằm lên, buồn cười nói, "Anh thật dâm đãng."

"Im miệng." Hướng Mặc nhíu mày, không cam tâm tỏ ra thua kém, anh nắm chặt thứ đồ chơi cương cứng của Đỗ Trì, lần này cuối cùng cũng chịu dụng tâm vuốt ve.

Hơi thở Đỗ Trì trở nên nặng nhọc, hắn cởi ba cúc áo trên ngực Hướng Mặc, kéo cổ áo anh trượt khỏi bả vai phải, làm lộ toàn bộ khuôn ngực cùng bên, sau đó dùng răng cắn đầu v* đã sớm dựng đứng.

Khoái cảm từ ngực truyền đến đại não, Hướng Mặc không nhịn được muốn rên rỉ, thế nhưng lời ra lại là: "Đừng cắn, chó thối."

Lần đầu tiên nghe có người gọi mình như vậy, Đỗ Trì gác lại những gì đang định nói, kéo khóa quần Hướng Mặc xuống, lấy "tiểu Mặc" cố gắng nhẫn nhịn từ nãy đến giờ ra: "Anh nói ai là chó thối?"

"Cậu đấy." Giọng Hướng Mặc hơi lạc đi bởi khoái cảm cả trên lẫn dưới, anh cắn môi, nhìn Đỗ Trì nói, "Đã là chó lại còn thối."

Bàn tay đặt ở lưng Hướng Mặc đột nhiên trượt xuống, thò vào trong quần, thô bạo bóp mông anh.

"Tốt nhất anh nên im lặng đi, anh họa sĩ." Đỗ Trì hơi nheo mắt, "Nếu như anh không muốn tôi làm anh ngay bây giờ."

Trong phòng tắm chẳng có dụng cụ nào hỗ trợ việc này cả, từ lúc Đỗ Trì nói "giúp tôi", hai người đều ngầm đồng ý chỉ dùng tay giải quyết.

Hướng Mặc ít nhiều có chút sợ Đỗ Trì làm liều, vậy nên anh không nói thêm gì nữa, chấp nhận cắn môi chuyên tâm hưởng thụ.

Vạt áo tán loạn thật sự hơi vướng víu, Đỗ Trì lấy thằng nhỏ của Hướng Mặc từ dưới vạt áo ra, vừa thành thạo tuốt nó vừa thở dốc hỏi Hướng Mặc: "Sao đến cả chỗ này của anh cũng đẹp vậy?"

Nghe xong, Hướng Mặc thoáng sững sờ, Đỗ Trì nói như vậy tức là đang khen anh đẹp ư? Áo trên người vẫn mở có ba cúc, chỉ lộ một mảng da thịt ngực phải và vai phải. Hướng Mặc tự cắn môi mình đến ửng hồng, giống hệt như đầu v* sưng tấy trước ngực, tất cả đều kiều diễm ướt át, sắc khí tràn đầy.

"Hướng Mặc." Đỗ Trì khàn giọng gọi một tiếng, đôi môi kề dưới cằm anh tỏ vẻ mong chờ, "Tôi muốn hôn anh."

"Không được." Hướng Mặc nhẹ nhàng phun ra hai chữ. Quả nhiên Đỗ Trì không nghe, hắn giữ chặt gáy Hướng Mặc, tiến đến hôn môi anh.

Tục ngữ có câu "quá tam ba bận", Hướng Mặc lập tức dừng tuốt súng, đẩy cằm Đỗ Trì ra, nói với ánh mắt lạnh lẽo: "Tôi đã nói không được."

Đỗ Trì cũng hiểu tính Hướng Mặc, biết rõ chỉ cần lơ là thì con mèo sẽ chạy đi ngay, thế nên hắn tránh xa môi Hướng Mặc, song lại cắn vào xương quai xanh của anh giống như trút giận.

"Chó thối, cậu nhẹ thôi..." Lại bị mắng là chó, Đỗ Trì khó chịu bóp mông Hướng Mặc, dùng ngón giữa thăm dò nếp nhăn khép chặt bên trong khe mông.

Hướng Mặc không hẳn phản kháng lắm, bởi vì Đỗ Trì đã từ bỏ việc hôn môi, điều này cho thấy ít ra hắn vẫn biết nghe lời, không làm loạn.

Những điểm nhạy cảm ở hậu môn liên tục bị kích thích, khoái cảm trên ngực và dưới quần như thể được phóng đại gấp mấy lần, Hướng Mặc biết mình không thể nhịn thêm được nữa nên tay tuốt nhanh hơn, kỹ thuật điêu luyện làm cho Đỗ Trì chịu không nổi phải rên khẽ.

Cả hai đồng thời bắn ra, dư âm khoái cảm của Hướng Mặc kéo dài rất lâu, anh nằm trên vai Đỗ Trì tận hưởng cảm giác thả lỏng và lười biếng sau cao trào.

Đỗ Trì khôi phục nhanh hơn Hướng Mặc một chút, hắn nghiêng đầu liếm vành tai Hướng Mặc, thấp giọng hỏi: "Còn muốn tới nữa không?"

Hướng Mặc không khỏi choáng váng, anh vừa mới bắn, tới cái gì mà tới?

Anh nhanh chóng đứng dậy từ trên người Đỗ Trì, sửa sang lại quần áo xộc xệch, thu hồi dục vọng còn sót lại trên mặt, lạnh nhạt nói: "Cậu mau nấu cơm đi."