Bệnh Độc Thân

Chương 21: Cực kỳ ăn nhịp



Trở về phòng thay một bộ quần áo khác, Hướng Mặc ôm giỏ đồ bẩn lên ban công tầng ba thì tình cờ gặp Đỗ Trì cũng đang định giặt quần áo.

Máy giặt sấy ngoài ban công giúp tiết kiệm công sức phơi quần áo, trong suy nghĩ của Hướng Mặc, đây là thiết bị gia đình có thể cải thiện chất lượng cuộc sống tốt nhất.

Những bộ quần áo sạch mới sấy còn ấm trên tay, thoang thoảng mùi nắng, khiến cho thứ công việc phiền phức như giặt quần áo cũng trở nên thú vị.

Chỉ có điều, thời gian giặt sấy diễn ra rất lâu, một lần từ ba đến năm tiếng, nếu hai người cùng lúc muốn giặt quần áo thì trên cơ bản phải có một người lùi lại hôm sau.

Ban nãy ở trong phòng tắm, quần áo Hướng Mặc đã bị Đỗ Trì làm ướt nhẹp, mặc dù anh chỉ có hai ba bộ cần phải giặt, thế nhưng anh cũng không muốn để sang hôm khác.

Mà nhìn Đỗ Trì, quần áo bẩn chất nửa cái giỏ, xem ra hôm nay đúng là ngày hắn phải giặt đồ.

Hai người đứng ở cửa ban công, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh một hồi, Đỗ Trì mới mở miệng nói: "Muốn giặt chung không?"

Từ lúc Hướng Mặc lên lầu đến khi Đỗ Trì đưa ra lời đề nghị, giữa hai người đều không có bất kỳ màn giao tiếp nào.

Chỉ cần nhìn nhau vài lần, họ đã có thể bỏ qua những khâu khai thông không cần thiết.

Cảm giác này thật tuyệt, Hướng Mặc nghĩ.

Trước đây anh đã gặp một vài người hàng xóm, khách sáo thì có khách sáo, biết điều thì có biết điều, nhưng một khi đụng đến lợi ích của bản thân thì đều quyết không nhượng bộ.

Ví dụ như trong tình huống hiện tại, nếu đối phương không muốn nhượng bộ, Hướng Mặc sẽ phải giải thích rằng quần áo của mình bị ướt, anh không muốn chờ đến ngày mai, và rồi đối phương lại nói hôm nay là ngày hắn giặt quần áo, hắn không muốn làm kế hoạch lộn xộn.

Cuối cùng ắt hẳn sẽ có một bên thỏa hiệp, song nhìn chung cả hai đều không được thoải mái.

Quay lại lời đề nghị của Đỗ Trì mà xem, khi thấy Hướng Mặc đứng yên một chỗ, hắn cũng hiểu Hướng Mặc không muốn quần áo bẩn "lên men."

Tạm thời không nói việc "giặt chung" có khả thi hay không, nhưng ít nhất là Đỗ Trì hiểu được suy nghĩ của Hướng Mặc, đồng thời cố gắng đưa ra hướng giải quyết cho tình huống trước mắt.

"Nếu anh không ngại." Đỗ Trì bổ sung.

Quần áo ném vào máy giặt sấy, sau đó cho thêm viên giặt và nước khử trùng, mình có làm gì đâu mà phải ngại.

Hơn nữa đôi bên hiểu nhau như vậy, Đỗ Trì đã vươn cành ô liu ra rồi, nếu Hướng Mặc vẫn từ chối thì có phải anh thiếu tử tế không.

"Được thôi."

Hướng Mặc lấy ít quần áo dơ của mình bỏ vào trong giỏ đồ Đỗ Trì.

✧✧✧

Những ngày trời bắt đầu vào hạ, nắng chiều như thể phơi khô con người ta.

Hoa và cây kiểng trên ban công càng ngày càng căng tràn sức sống làm cho nơi này giống một khu vườn nhỏ, chẳng qua đối với một người đã quen với bóng mát như Hướng Mặc thì lên đây vào ban đêm sẽ thú vị hơn.

Đưa tay lên trán che nắng, Hướng Mặc chịu đựng cái nắng chói chang, cũng không biết tại sao mình lại đứng ở đây chờ Đỗ Trì cài đặt chương trình giặt sấy nữa.

Có lẽ là vì một vài bộ quần áo của anh ở trong đó, nên việc anh không làm gì mà trở thành ông chủ chỉ tay năm ngón là điều không tốt chút nào, còn việc đứng bên cạnh tượng trưng như thế này, ít nhất cũng thể hiện rằng anh không xem Đỗ Trì là người giúp việc.

Đỗ Trì có làn da màu lúa mì, bộ dạng không sợ phơi nắng, hắn còn lau tóc không kỹ, mấy sợi tóc sau gáy cứ óng ánh dưới ánh mặt trời.

Chính lúc này, Hướng Mặc đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Anh và Đỗ Trì giặt quần áo cùng nhau, dường như đây là một chuyện vô cùng tự nhiên, nhưng vấn đề là, đó giờ có ai giặt quần áo chung với hàng xóm của mình không?

Hướng Mặc nghiêm túc suy nghĩ một chút, cho dù là La Dương hay Triệu Tiểu Kiều, anh đều không thể chấp nhận được chuyện này.

Không phải anh chê hai người họ, mà giặt giũ vốn là chuyện riêng tư, không phải chuyện hàng xóm có thể giúp.

Vậy tại sao anh lại chấp nhận giặt chung quần áo với Đỗ Trì?

—— Đáp án quá rõ ràng, bởi vì anh và Đỗ Trì đã vượt ra khỏi quan hệ hàng xóm, đồng thời cả hai đều chấp nhận tốt chuyện này.

Máy giặt sấy phát ra âm thanh bắt đầu hoạt động, Đỗ Trì đứng lên, nhìn Hướng Mặc hỏi: "Buổi tối muốn ăn gì? Tôi đi mua."

"Hả?" Hướng Mặc có chút phân tâm, qua loa trả lời, "Sao cũng được."

Lại nói, hàng xóm bình thường làm gì có ai dùng tay giải quyết cho nhau bao giờ?

Mặc dù Hướng Mặc và Đỗ Trì có thể cư xử bình thường, làm như chưa có chuyện gì xảy ra, tuy nhiên trên thực tế, lúc nãy ở phòng tắm, cả hai đều đã cho đối phương thấy được mặt sắc dục mà hàng xóm với nhau không nên nhìn.

Hướng Mặc thậm chí còn nhớ rất rõ cảm giác nơi đó của Đỗ Trì, giống như mạch máu sục sôi của dã thú, rục rịch ngóc đầu trong tay anh.

Vừa nhớ lại, những nơi bị Đỗ Trì cắn cũng bắt đầu ngứa râm ran.

"Đậu hủ nhé?" Đỗ Trì hỏi.

Trong đầu đang nghĩ mấy chuyện hư hỏng, Hướng Mặc hơi ngây người: "Ăn đậu hủ?"

Không biết liệu ánh mắt có bán rẻ bản thân hay không, một câu nói có nghĩa đen bình thường, cứ thế biến thành một hàm nghĩa khác.

Hai mắt Đỗ Trì ngậm ý cười: "Anh họa sĩ, anh muốn ăn đậu hủ ai vậy?"

Có lẽ nên cấm đồ chó thối này gọi anh là anh họa sĩ thôi.

"Mau đi mua nguyên liệu đi." Hướng Mặc nói xong, xoay người định bỏ đi thì Đỗ Trì kéo khuỷu tay anh lại.

"Tốt nhất anh nên thay bộ đồ khác." Đỗ Trì nâng cằm chỉ vào cổ Hướng Mặc, "Để Triệu Tiểu Kiều nhìn thấy thì không hay đâu."

Ban đầu Hướng Mặc không hiểu ý của Đỗ Trì, nhưng khi trở về phòng soi gương, anh phát hiện ra trên xương quai xanh của mình in đầy vết đỏ.

Xem ra lần sau phải đặt nhiều quy tắc hơn, không được phép cắn người.

Nghĩ đến đây, Hướng Mặc bỗng bừng tỉnh, tại sao anh lại nghĩ sẽ có lần sau chứ?

Không nhận thức được đúng là đáng sợ mà.

✧✧✧

Bữa tối ăn món đậu hủ Tứ Xuyên, rau xào thịt bò và canh bí đao hạt ý dĩ.

Đỗ Trì tranh thủ lo cơm nước, đúng lúc Triệu Tiểu Kiều đi học về. Giống hệt ban sáng, trông cô bé vẫn mang bên mình rất nhiều tâm sự.

Dù biết là không tốt lắm, song với tư cách người đại diện phụ huynh, Hướng Mặc vẫn không nhịn được mà hỏi: "Tiểu Kiều, em và bạn trai cãi nhau à?"

Không phải anh muốn nhiều chuyện về quan hệ của đôi trẻ, chẳng qua còn một tháng nữa là thi đại học, dù là ai thì cũng cảm thấy lo cho Triệu Tiểu Kiều thôi.

Triệu Tiểu Kiều giật mình suýt nữa bị sặc, hốt hoảng nhìn Hướng Mặc hỏi: "Bạn trai?"

"Anh từng thấy rồi." Hướng Mặc không kể chi tiết, "Giờ nhìn tâm trạng của em có vẻ không tốt lắm."

Chung quy ông anh nhà bên cũng chẳng phải phụ huynh chân chính, thế nên Triệu Tiểu Kiều không phủ nhận, thở dài nói: "Không liên quan đến cậu ấy."

Sau một hồi im lặng, cô bé lại mở miệng: "Hôm qua mẹ có gọi cho em, tuy mẹ không nói gì nhiều, nhưng em có thể cảm nhận được, ba mẹ em sắp ly hôn rồi."

Trọng tâm câu chuyện rẽ theo hướng quá bất ngờ, Hướng Mặc theo phản xạ nhìn Đỗ Trì phía đối diện, thấy hắn cũng lộ ra biểu cảm chưa kịp chuẩn bị.

Nếu là vấn đề tình cảm, có thế nào cũng dễ kéo về chuyện học tập, tuy nhiên nếu là vấn đề gia đình thì lại khó giải quyết hơn. Hướng Mặc không còn cách nào khác đành tìm chuyện nói: "Ba mẹ anh cũng đã ly hôn."

"Ba mẹ anh cũng đã ly hôn."

Lời thoại giống nhau đồng thời phát ra từ miệng Hướng Mặc và Đỗ Trì, cả hai đều kinh ngạc nhìn đối phương.

Mà Hướng Mặc là người kinh ngạc nhất, anh nhìn Đỗ Trì hỏi: "Không phải ba mẹ cậu dọn đi vẫn mang theo giường cưới sao?"

"Ừ." Đỗ Trì hờ hững nhún vai, "Cũng ly hôn thôi."

Hướng Mặc: "..." Ừ thì, thời hạn của tình yêu quả nhiên rất ngắn.

"Sỡ dĩ ba mẹ em còn ở bên nhau đến tận bây giờ," Triệu Tiểu Kiều suy sụp nói tiếp, "Tất cả là vì em."

Hướng Mặc xác nhận mình thường xuyên nghe thấy tiếng cãi vã của vợ chồng nhà bên, còn việc tại sao hai người họ chưa ly hôn, đoán chừng là do muốn chờ Triệu Tiểu Kiều thi đại học trước.

Lần này sư phụ Triệu đưa vợ về quê, khả năng cao mẹ Triệu Tiểu Kiều ở nhà ba mẹ chồng lại gặp chuyện khó chịu.

"Ly hôn không phải chuyện xấu." Đỗ Trì không nhanh không chậm nói, thay vì khuyên bảo, cách hắn mở lời giống đang nói chuyện phiếm hơn, "Bây giờ mẹ anh đã có gia đình mới, nhưng bà ấy vẫn đối xử với anh tốt như trước kia."

"Vậy nên đi hay không đi vốn là do ý mình." Hướng Mặc cũng đồng quan điểm, tiếp lời Đỗ Trì, "Anh đi theo mẹ. Hiện tại mẹ anh đang sống ở nước ngoài, cuộc sống cũng rất thoải mái."

"Nhưng mà," Triệu Tiểu Kiều vẫn rất lo lắng, "Mẹ em không biết gì cả, không có ba thì mẹ em sẽ sống thế nào đây?"

"Mẹ em có đủ khả năng để mở một tiệm mì dao khác mà?" Đỗ Trì nói, "Đừng coi thường mẹ em, anh thấy mẹ em có thể làm được."

"Nếu mẹ em thật sự muốn rời đi," Hướng Mặc lên tiếng, "Em chỉ cần tôn trọng lựa chọn của mẹ em là được."

Có lẽ kinh nghiệm của người từng trải rất có sức thuyết phục, Triệu Tiểu Kiều được hai người khai sáng thành công, không còn mang dáng vẻ u sầu nữa.

✧✧✧

Sau khi mặt trời lặn, nhiệt độ lập tức giảm xuống.

Chỗ Hướng Mặc xem phim tương đối gần khu phố phồn hoa, đi bộ chừng một kilomet, khoảng mười phút là đến.

Ở trong phòng đợi đến chín giờ rưỡi, Hướng Mặc thay quần áo chuẩn bị ra ngoài. Vừa mở cửa đi tới hành lang thì trên lầu vang lên tiếng bước chân Đỗ Trì đi xuống.

Không phải là âm thanh dép tông, đó là âm thanh có việc phải ra ngoài.

Lúc hai người gặp nhau ở hành lang, Đỗ Trì bước chậm lại, chào hỏi Hướng Mặc: "Muộn vậy còn ra ngoài sao?"

Hướng Mặc nghĩ thầm, chẳng phải cậu cũng vậy à?

Thấy Đỗ Trì mặc áo và quần thể thao đơn giản, không giống la cà quán bar lắm, Hướng Mặc tùy ý hỏi: "Đi xem phim. Còn cậu?"

Đỗ Trì ngạc nhiên nhướng mày: "Tôi cũng vậy."

Sau khi Hướng Mặc nói tên rạp, Đỗ Trì cũng bảo hắn xem phim ở đó.

Nếu điểm đến đã giống nhau, vậy thì không cần cố tình tách ra đi riêng làm gì. Trên con đường yên ắng, hai người sóng vai nhau đi về phía phố thị phồn hoa, lúc này đường xá ít người qua lại, thế giới xung quanh tựa như chỉ có tiếng bước chân của hai người.

Hướng Mặc có hơi mất tự nhiên.

Trên xương quai xanh và ngực anh toàn là vết tích của Đỗ Trì, đáng lẽ đã có thể xem như không có chuyện gì xảy ra, nhưng bây giờ hai người trông chẳng khác gì đang cùng đi dạo ban đêm cả, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế này?

"Anh đi xem phim gì?" Đỗ Trì mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh.

"Phim tài liệu." Hướng Mặc trả lời ngắn gọn.

Đỗ Trì chợt dừng lại, nói ra hai từ mấu chốt: "Ai Cập?"

Hướng Mặc cũng dừng chân, sững sờ hỏi: "Sao cậu biết?"

"Tôi tưởng tôi bao rạp rồi chứ." Đỗ Trì nói.

Nhớ lại "chỗ ngồi nổi bật" hiện trên giao diện mua vé, Hướng Mặc lập tức phản ứng được thì ra đó chính là Đỗ Trì.

Theo phản xạ, anh lấy điện thoại ra xem, phát hiện suất chiếu chỉ bán được hai vé, một ghế hàng sáu, một ghế hàng bảy, cả hai ghế đều ở chính giữa.

Đỗ Trì nhìn lướt qua màn hình điện thoại Hướng Mặc, hỏi: "Có hai chúng ta thôi sao?"

Hướng Mặc "ừm" một tiếng.

"Gì đây?" Đỗ Trì có vẻ thích thú với sự trùng hợp này, nhẹ giọng cười hỏi, "Hẹn hò hả?"

"Là đi xem phim với bạn chung mâm." Hướng Mặc sửa lại. Anh bất giác nhận ra một điều, anh và Đỗ Trì dường như cực kỳ ăn nhịp với nhau... ở mọi phương diện.

Lời tác giả: Đỗ Trì: Tôi cũng nghĩ vậy.