Bệnh Độc Thân

Chương 28: Một chút



Ánh mắt của Hướng Mặc đuổi theo bóng lưng Đỗ Trì, đến tận khi bóng lưng hắn biến mất sau cánh cổng, anh bỗng cảm thấy có chút mịt mờ.

Hướng Mặc vô thức muốn đi theo, nhưng cổ tay anh bị kéo lại, Tiền Côn bên cạnh có vẻ bất mãn vì bị xem là không khí, khẽ nhíu mày nói: "Em yêu?"

Giọng điệu hơi nâng lên thể hiện ý tứ nhắc nhở, như muốn nói rằng, anh vẫn còn ở đây mà em muốn đi đâu? Chẳng lẽ sự chú ý của em không thể đặt lên người anh được à?

Hướng Mặc vốn định bỏ qua xưng hô này, tuy nhiên anh đã đánh giá quá cao khả năng chịu đựng của bản thân.

"Rốt cuộc là anh xong chưa?" Sự thiếu nhẫn nại đột nhiên bùng lên dữ dội, Hướng Mặc hất tay Tiền Côn, dùng chút kiên nhẫn cuối cùng để nói, "Chúng ta có bạn chung, Tiền Côn, anh có thể biết địa chỉ hiện tại của tôi, tôi cũng có thể biết anh tìm được niềm vui mới ở nước ngoài, cho nên anh đừng ở đây dây dưa nữa được không?"

Nếu phải nói, Hướng Mặc có thể liệt kê ra vô số lý do khiến anh không muốn quay lại với Tiền Côn.

Anh không còn tình cảm với Tiền Côn, anh chỉ muốn sống một cuộc sống độc thân, anh không muốn tiếp tục đi vào vết xe đổ, vân vân...

Sở dĩ anh không nói là vì nói ra những điều này vẫn có khả năng chia làm hai hướng qua loa và để tâm, nếu anh mở lòng nói cho Tiền Côn nghe suy nghĩ của mình, như vậy sẽ khiến Tiền Côn cảm thấy giữa hai người vẫn còn có chỗ để thương lượng.

Quả nhiên, Hướng Mặc mới vừa dứt câu, Tiền Côn giống như đã tìm được bước đột phá, bám lấy mà hỏi: "Vậy là em để ý chuyện này sao? Đó không phải niềm vui mới, chỉ là sưởi ấm lẫn nhau thôi, trái tim anh luôn đặt ở chỗ em."

Hít sâu một hơi, kìm nén sự khó chịu đang dần biến thành điên tiết trong lòng, Hướng Mặc tự nhủ tức giận không tốt cho sức khỏe, anh vô cảm nói: "Nhưng trái tim tôi không nằm ở chỗ anh."

"Hình như em có hiểu lầm gì đó về anh rồi, ở đây không tiện nói chuyện, chúng ta đến nơi khác nhé?"

"Không, tôi không rảnh." Nghĩ tới bóng lưng của Đỗ Trì, Hướng Mặc không muốn lãng phí thời gian nữa, vội nhấc chân đi vào sân.

Tiền Côn sải bước theo sau, tựa hồ nhất quyết muốn tiếp tục nói chuyện.

Hướng Mặc dừng bước, quay đầu cảnh cáo: "Nếu anh còn đi theo tôi, tôi sẽ thả chó cắn anh đấy."

Nói xong, anh đóng cổng một cái "rầm".

✧✧✧

Tầng một và tầng hai tối đen như mực, cuối cùng Hướng Mặc cũng tìm được Đỗ Trì đang chơi với mèo của mình ở ban công tầng ba.

Hắn ngồi xếp bằng trên ghế lười, dùng ngón trỏ gãi cằm Tam Muội, Tam Muội thì lười biếng nằm trong lòng hắn, cổ họng phát ra tiếng ngáy dễ chịu.

Hướng Mặc không cố ý đi nhẹ chân, anh biết Đỗ Trì có nghe thấy, thế nhưng Đỗ Trì vẫn chuyên tâm chơi với Tam Muội, xem anh chẳng khác gì người vô hình.

Nhất thời, Hướng Mặc cũng không biết làm thế nào để phá vỡ sự yên lặng này nữa, anh quyết định ngồi xuống bên cạnh Đỗ Trì trước rồi tính tiếp.

Hình như lâu lắm rồi mới có cảm giác thấp thỏm thế này, ngay cả khi phải đối mặt với những học viên muốn bỏ khóa học, anh cũng giữ thái độ thản nhiên chứ chưa bao giờ lo lắng gì cả.

Một lúc sau, Đỗ Trì lên tiếng trước, có điều đối tượng hắn đang nói chuyện cùng là Tam Muội: "Mèo con không được như vậy, biết chưa?"

Ngón tay nhẹ nhàng véo lỗ tai rồi lại gãi sườn mặt, kỹ thuật điêu luyện làm cho Tam Muội thoải mái híp cả mắt, nâng cằm lên rúc vào lòng Đỗ Trì.

Hướng Mặc nghe Đỗ Trì nói vậy, biết hắn ngoài mặt như đang nói chuyện với Tam Muội, nhưng thật ra là đang nhắm đến mình.

Anh hắng giọng một cách thiếu tự nhiên, hỏi Đỗ Trì: "Cậu giận hả?"

Rốt cuộc Đỗ Trì cũng rời mắt khỏi Tam Muội, thờ ơ nhìn Hướng Mặc hỏi lại: "Giận cái gì?"

Giọng điệu của hắn rất tự nhiên, giống như căn bản không hiểu vấn đề Hướng Mặc đang nói tới.

Mà Hướng Mặc lại chẳng phải người sắt thép gì, tâm tình của Đỗ Trì bày rành rành ra đó, anh không thể nào vờ như không nhận ra.

"Hồi nãy cậu bỏ đi luôn còn gì." Hướng Mặc nói, "Tôi biết cậu giận."

Hỏi tới hỏi lui, chi bằng trực tiếp kết luận cho xong. Hướng Mặc có thể đoán được phần nào lý do hắn tức giận, chỉ là anh chưa sẵn lòng suy nghĩ về nó mà thôi.

"À, anh nghĩ nhiều rồi." Đỗ Trì lại cụp mắt, tiếp tục gãi cằm Tam Muội, "Tôi có lập trường gì để tức giận chứ?"

Với những chuyện thế này, quả nhiên hai người rất hiểu ý nhau, bởi vì Hướng Mặc cũng cho là như vậy, Đỗ Trì gần như chẳng có lập trường gì để tức giận cả.

Giả dụ người ở trước mặt bạn trai cũ là Đàm Tống, hắn ta không có cách nào khác phải nói ra quan hệ của mình và Hướng Mặc, vậy thì Hướng Mặc cũng sẽ cảm thấy không thành vấn đề, bởi vì chuyện giữa Đàm Tống và bạn trai cũ vốn không hề liên quan tới anh.

Thế nên mới nói, hắn ta và Đỗ Trì không giống nhau, quan hệ của anh và Đỗ Trì xem ra không chỉ đơn giản là quan hệ bạn giường.

Chẳng hạn như lấy tư cách bạn bè, Đỗ Trì sẽ tức giận khi thấy anh cứ lề mà lề mề, ngay cả chuyện đơn giản cũng giải quyết không xong.

Hoặc đã thỏa thuận rõ ràng cẩn thận, gọi một tiếng "chồng" là có thể giải quyết được phiền phức, nhưng anh lại không gọi được cũng khiến cho người ta bực mình.

Đến đây có lẽ đã có chút lập trường rồi, Hướng Mặc không muốn phân tích thêm những thứ khác.

Tóm lại mặc kệ nguyên nhân gì làm Đỗ Trì không vui, trong lòng Hướng Mặc chỉ có một suy nghĩ, anh không muốn Đỗ Trì giận mình.

"Cậu có biết lúc nói mấy thứ vớ vẩn, cậu rất hay thêm "à" đằng trước không?" Hướng Mặc đặt gót chân lên thành ghế, vòng tay qua chân, cằm tựa vào đầu gối, nghiêng đầu nhìn Đỗ Trì.

"Vậy sao?" Đỗ Trì nhíu mày.

"Ừ." Hướng Mặc nói, "Cho nên tôi biết cậu đang giận tôi."

"Thế anh nói xem tại sao tôi lại giận anh?"

Cuối cùng đồ chó thối cũng thừa nhận mình mất hứng, Hướng Mặc đơn giản chỉ ra: "Cậu giận vì tôi không gọi cậu là chồng."

Nói tới đây, Hướng Mặc không khỏi giật mình ngẫm lại, anh cũng biết là giả, vậy tại sao anh không gọi được?

Trước đây khi làm qua loa trước mặt học viên, anh có thể mở miệng mà không có bất kỳ gánh nặng nào, thế mà bây giờ...

Trong lòng anh dường như có một số chuyện không thể giải thích, trở thành gánh nặng không dễ nhận ra, khiến anh khó mà nói được thành lời.

Khi ý thức được điều này, Hướng Mặc có chút ngẩn ngơ.

Lúc bấy giờ, lý trí vốn dĩ phải đưa ra lời cảnh báo để giữ anh tránh xa những thứ khó nắm bắt kia, tuy nhiên bản ngã đại diện cho ham muốn lại không muốn bị điều khiển bởi tự ngã, kháng cự kéo sợi dây cảnh giới ở trong lòng.

Thật quá nguy hiểm.

Suy nghĩ khó hiểu đột nhiên bị cắt đứt, Hướng Mặc nghe Đỗ Trì nhàn nhạt hỏi: "Tôi có thể tức giận không?"

Một câu nói không cảm xúc, như thể chỉ đang hỏi cơm hôm nay do ai làm.

Song, Hướng Mặc hiểu được tầng ý sâu xa trong câu nói đó, đại loại là Đỗ Trì đang hỏi Hướng Mặc, anh có đồng ý chuyện tôi nên tức giận không.

Đơn phương tức giận thì không có lập trường, nhưng nếu Hướng Mặc đồng ý chuyện Đỗ Trì nên tức giận, vậy thì đây không còn là việc đơn phương tự mình đa tình nữa, mà là chuyện đặc biệt chỉ có người đặc biệt mới làm được.

Ví dụ, nếu Hướng Mặc không yêu quý cơ thể của mình, dù là La Dương hay dì Chu cũng đều không có quyền tức giận, nguyên nhân bởi vì mọi người không thân không quen, đâu ai can thiệp được chuyện của ai.

Mặt khác, nếu có người đủ lập trường tức giận khi Hướng Mặc không yêu quý cơ thể mình, thì đó chỉ có thể là người đặc biệt đối với Hướng Mặc.

Nhìn bề ngoài, câu hỏi của Đỗ Trì tựa như đang trưng cầu ý kiến Hướng Mặc, nhưng thật ra lại không hề đơn giản chút nào.

Lấy câu này triển khai rộng ra, ý của Đỗ Trì thực chất là đang hỏi Hướng Mặc: Có phải chúng ta đang trong một mối quan hệ mà tôi có quyền tức giận khi anh ấp a ấp úng trước mặt bạn trai cũ không?

Hỏi câu này theo một cách khác, ý của Đỗ Trì có thể đơn giản hóa là: Tôi có phải là người đặc biệt đối với anh không?

Rất nhanh, Hướng Mặc đã mò ra được ý của Đỗ Trì.

Thành thật mà nói, cách Đỗ Trì đặt câu hỏi cực kỳ khéo léo, mặc dù ý ám chỉ rất rõ ràng, tuy nhiên cũng không dễ nắm bắt như vậy.

Ngay cả khi Hướng Mặc đã hiểu được tầng nghĩa của "người đặc biệt" thì anh cũng không thể biết chắc rằng cái "đặc biệt" mà Đỗ Trì mong muốn rốt cuộc là như thế nào.

Có lẽ chính vì không thể nói hết nguyên nhân, nên lòng Hướng Mặc mới không kéo sợi dây cảnh giới.

Anh cũng hoảng hốt nghĩ, hình như đối với anh, Đỗ Trì quả thật có chút đặc biệt.

Chỉ một chút thôi, không hơn.

Quay về phần Đỗ Trì tức giận, Hướng Mặc khẽ hé môi: "Có thể."

Biểu cảm thờ ơ trở nên dịu đi, khóe môi Đỗ Trì hiện ra một nụ cười nhàn nhạt.

—— Tôi có thể tức giận không?

—— Có thể.

Hướng Mặc không ngờ Đỗ Trì lại dễ dỗ như vậy, chỉ cần hai chữ đơn giản mà có thể khiến hắn nguôi giận rồi.

Có điều chó thối quả nhiên là chó thối, cho dù đã nguôi giận, Đỗ Trì vẫn hỏi: "Vậy tôi tức giận, anh không có biểu hiện gì à?"

Còn đòi biểu hiện cái gì nữa?

Hướng Mặc không muốn cho Đỗ Trì cơ hội được voi đòi tiên nên đứng dậy đi vào hành lang, nói: "Cuối tuần mời cậu đi xem triển lãm tranh."

Giọng Đỗ Trì vang lên ở đằng sau: "Không đi được không?"

Hướng Mặc không quay đầu lại, trả lời: "Tùy cậu."

Còn chưa kịp bước vào hành lang, Hướng Mặc đã bị đồ chó bự phía sau ôm vào lòng. Đỗ Trì tựa cằm vào vai Hướng Mặc, cắn dái tai anh nói: "Chỉ mỗi triển lãm tranh thì chưa đủ."

Ý thức được đồ chó đực lại có dấu hiệu động dục, Hướng Mặc nhanh chóng đè bàn tay không đứng đắn ở eo mình, quay đầu trừng mắt nhìn Đỗ Trì nói: "Chúng ta đã thống nhất mỗi tuần một lần, cậu làm sao đấy?"

"Có nói à?" Đỗ Trì nghiêng đầu, "Sao tôi không nhớ?"

Chưa nói làm sao được?

Lần cuối cùng tối hôm qua Hướng Mặc sống chết cũng không muốn tiếp tục nữa, nếu Đỗ Trì không đồng ý mỗi tuần chỉ làm một lần, anh căn bản sẽ không chấp nhận để Đỗ Trì giày vò đến tận ba giờ sáng.

"Cứ coi như có nói đi." Đỗ Trì lên tiếng, lại cắn dái tai Hướng Mặc, "Tôi ứng trước cho tuần sau."

Có chuyện đó nữa hả?

Lời tác giả: Đỗ Trì: Không gọi chồng đúng không, được thôi.