Bệnh Độc Thân

Chương 29: Ultraman



"Vận động" đêm nay bắt đầu sớm, kết thúc cũng sớm.

Hai người chiến đấu từ phòng ngủ của Đỗ Trì đến phòng tắm, rồi lại từ phòng tắm chiến đấu đến phòng ngủ của Hướng Mặc, vậy mà vẫn chỉ mới hơn mười hai giờ đêm.

Đường phố bên ngoài cửa sổ đã bị vắng vẻ bao trùm, chỉ có đèn đường tĩnh mịch chiếu sáng. Lúc này là thời điểm thích hợp để người ta rời đi, Hướng Mặc kiệt sức nằm trên giường, lười biếng lướt điện thoại, hỏi Đỗ Trì còn đang ở phía sau gặm vai anh: "Sao còn chưa đi?"

Đỗ Trì làm đã một hồi, nhướng đuôi mày bất mãn: "Đây vốn là giường của tôi mà."

"Đã từng." Hướng Mặc trở mình, tiếp tục lướt điện thoại, "Cậu lên lầu ngủ đi, tôi không thích ngủ chung."

Thật ra tối hôm qua hai người đã ngủ chung với nhau rồi, nhưng đó là bởi vì ba giờ sáng mới làm xong, về tình về lý, Hướng Mặc không thể đuổi người ta đi được, hơn nữa lúc đó anh vừa mệt vừa buồn ngủ, không dư chút sức lực nào để nói chuyện nên mới để Đỗ Trì ở lại với mình một đêm.

Bỏ qua tai nạn đêm qua thì Hướng Mặc thật sự không thích có người ngủ bên cạnh.

Ngủ một mình, muốn thả mình trên giường bao nhiêu cũng được, nhưng khi ngủ với người khác, mình phải chú ý để không làm phiền đối phương, đồng thời cũng sẽ khó chịu nếu đối phương làm phiền mình.

Suy cho cùng, ngủ một mình là thoải mái nhất.

Đỗ Trì vẫn không nhúc nhích, ánh mắt lướt qua màn hình điện thoại của Hướng Mặc: "Anh đang đặt vé xem triển lãm à?"

"Ừ." Cuối cùng Hướng Mặc cũng phát cho Đỗ Trì một cái nhìn, "Chiều thứ bảy muộn một chút được không?"

Nói được nửa câu, Hướng Mặc lại quên phải nói câu kế tiếp, vốn dĩ anh định giải thích rằng ba giờ chiều mình phải dạy học, tuy nhiên vừa nhìn thấy môi của Đỗ Trì, suy nghĩ liền mất kiểm soát nhảy sang vấn đề khác.

Ban nãy nhập tâm vào cao trào quá, anh vô tình cắn rách môi dưới của Đỗ Trì, để đồ chó thối này lại có thêm lý do trêu chọc anh.

"Anh chắc là mình không thích hôn chứ?" Đỗ Trì sờ môi, buồn cười nhìn Hướng Mặc, "Mèo con như anh lúc nào cũng miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo vậy sao?"

Rõ ràng Hướng Mặc lớn tuổi hơn Đỗ Trì, anh cũng từng nói với hắn về chuyện này, nhưng hắn vẫn cứ gọi anh là mèo con, làm anh không được thoải mái.

"Được." Giọng Đỗ Trì kéo Hướng Mặc trở về, "Tôi biết anh có lớp dạy trước ba giờ."

Quả nhiên, thương lượng và giải thích với Đỗ Trì là chuyện không cần thiết.

Hướng Mặc chọn thời gian xong, mở giao diện thanh toán, lúc này đột nhiên Đỗ Trì rút điện thoại anh khỏi tay anh: "Không cần mua vé, tôi có thể lấy vé nội bộ."

Cảm giác kỳ lạ lại thoáng qua trong lòng Hướng Mặc, anh nghĩ ra một lý do hợp tình hợp lý: "Cậu có người quen à?"

"Ừm." Đỗ Trì không nhiều lời.

Như vậy cũng tốt. Hướng Mặc lấy lại điện thoại từ tay Đỗ Trì, đặt lên tủ đầu giường, nhìn Đỗ Trì nói: "Sao cậu còn chưa đi?"

Đỗ Trì vẫn ôm Hướng Mặc không chịu nhúc nhích: "Bây giờ là tôi mời anh đi xem triển lãm, anh không biết xấu hổ hay sao mà còn muốn đuổi tôi?"

Hướng Mặc suy nghĩ một chút, thấy cũng đúng.

Không phải vấn đề có tiền hay không, anh mời Đỗ Trì đi xem triển lãm vốn là để bù đắp cho việc làm hắn tức giận. Kết quả bây giờ thành hắn mời anh, đồng nghĩa với việc nợ cũ chưa trả hết.

Nghe rất có lý, không biết phản bác làm sao luôn.

Không đợi Hướng Mặc trả lời, Đỗ Trì lại nhích người đến bên tai anh, nhắm mắt nói: "Tôi ngủ đây."

Nhìn đồ chó bự xấu xa nằm bên cạnh mình, khóe môi Hướng Mặc nhếch lên một cái rất nhẹ, cũng không nói gì thêm, dựa vào trán Đỗ Trì ngủ thiếp đi.

✧✧✧

Tiệm mì dao cách vách bắt đầu kinh doanh trở lại, chẳng qua sư phụ Triệu vẫn còn ở quê chưa về, trong tiệm chỉ có một mình Triệu đại tỷ tất bật chạy tới chạy lui.

Rất nhiều hàng xóm nhớ món mì dao nên kéo đến ủng hộ, cứ giờ ăn sáng trưa chiều là tiệm mì vô cùng đông đúc, tới tận khi mặt trời lặn, Triệu đại tỷ mới tìm được thời gian thả lỏng.

Nhà hàng Tám Cân phía đối diện vẫn còn một hàng khách dài, chưa đến tám chín giờ tối thì số lượng thực khách xếp hàng cũng sẽ không giảm.

Trước cửa tiệm hoa bên cạnh, những đóa hồng ngày càng nở rực rỡ, tạo nên khung cảnh vừa lãng mạn vừa đặc biệt cho con phố đậm chất lịch sử này.

Hướng Mặc và Đỗ Trì về nhà sau khi dắt Tam Mao đi dạo, thảnh thơi ngồi trên ban công tầng ba hóng gió.

Những tòa nhà cao tầng đằng xa thể hiện sự bận rộn và phồn hoa của thành phố, làm một không gian nhỏ hẹp như vườn hoa này càng trở nên thoải mái hơn.

Tam Mao ngồi xổm bên chân Hướng Mặc, Tam Muội cuộn người nằm trong lòng Đỗ Trì, hai người một mèo một chó, tựa như một nhà bốn người cùng nhau tận hưởng khoảng thời gian nhàn rỗi sau bữa cơm.

Không biết qua bao lâu, chuông cửa dưới nhà đột nhiên vang lên kèm theo tiếng gọi ồn ào của Triệu Tiểu Kiều: "Anh Hướng ơi, mấy anh có nhà không?"

Hóa ra là "Ultraman" trong tiệm mì dao bên cạnh tự dưng nổi điên, đáng lẽ phải cắt mì cho vào nồi đàng hoàng, kết quả lại không kiểm soát được tần suất và phương hướng, làm mì văng khắp tiệm.

Triệu đại tỷ cũng không biết nên giải quyết thế nào, chắc là nghĩ đàn ông giỏi máy móc nên mới bảo Triệu Tiểu Kiều chạy đi nhờ Hướng Mặc và Đỗ Trì qua giúp.

Ultraman cắt mì đã bị tắt nguồn, bột trên đầu nó cũng được lấy xuống, nó đội mũ đầu bếp bằng phẳng, hai tay cầm hai tấm thớt cắt mì, trên mặt là hai quả "trứng vịt muối" một cao một thấp. Bình thường không để ý thì không sao, mà bây giờ nhìn nó mới thấy khá buồn cười.

"Tiểu Hướng, Tiểu Đỗ, hai đứa giúp chị xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Triệu đại tỷ gấp gáp hỏi.

Hướng Mặc dốt đặc cán mai với máy móc, nhưng Đỗ Trì thường hay bảo dưỡng xe, có biết một số nguyên lý cơ bản.

Hắn mở bảng điều khiển sau lưng Ultraman ra nhìn sơ qua, nhanh chóng tìm được điểm mấu chốt: "Bánh răng chỗ này bị lệch rồi."

Sau khi đeo găng tay và đưa tay vào điều chỉnh, tần suất hoạt động của Ultraman cuối cùng cũng trở lại bình thường. Tuy nhiên, do còn phải điều chỉnh góc cắt mì nên Triệu đại tỷ lại đặt bột lên đầu Ultraman và bật công tắc.

Cũng không biết có phải do trọng lượng thay đổi làm cho bánh răng bị lệch một lần nữa hay không, Ultraman lại bắt đầu nổi khùng, cắt bột bay tứ tung.

Mà lúc này Hướng Mặc đang đứng đối diện Ultraman, vài cục bột bay thẳng vào mặt và đỉnh đầu anh, anh không né kịp, vẻ mặt có chút ngơ ngác.

Triệu đại tỷ vội tắt công tắc, cùng lúc đó Hướng Mặc nghe thấy tiếng Đỗ Trì cười.

"Anh họa sĩ, tạo hình này của anh được quá ha."

Hướng Mặc lấy cục bột trên đỉnh đầu ném về phía Đỗ Trì đang cười toét cả miệng: "Cậu nín cười cho tôi."

Cục bột đập vào mặt Đỗ Trì cái "bẹp", niêm phong tiếng cười của hắn. Nhìn hắn với bộ dạng này, Hướng Mặc cũng không nhịn được cười: "Tạo hình ok phết."

"Thật không?" Đỗ Trì gỡ cục bột dính trên mặt xuống, tiến lên giữ vai Hướng Mặc, dí vào mặt anh, "Vậy tôi sẽ cho anh thêm một cái."

"Đỗ Trì, đừng có quậy coi!"

"Ai quậy tôi trước?"

Mắt thấy tay Đỗ Trì sắp chạm vào mặt, đúng lúc này, điện thoại của Hướng Mặc đột nhiên đổ chuông.

Đỗ Trì phối hợp dừng đùa giỡn, thả tay ra khỏi vai Hướng Mặc.

Hướng Mặc lấy điện thoại ra nhìn, biết là cuộc gọi của Tiền Côn nên trực tiếp bấm từ chối. Tuy nhiên khi rời mắt khỏi màn hình điện thoại, anh lại thoáng thấy bóng người quen thuộc đang đứng ngoài sân.

Tiền Côn chậm rãi hạ điện thoại bên tai xuống, nhìn Hướng Mặc với vẻ mặt phức tạp, chắc do hắn ta đứng bên kia đợi mãi không thấy ai, lúc gọi cho Hướng Mặc thì nghe được tiếng động bên này nên chạy sang đây xem thử.

"Có cần tôi giúp không?" Đỗ Trì dửng dưng quét mắt qua Tiền Côn, nhìn Hướng Mặc hỏi.

"Không cần." Hướng Mặc lắc đầu, "Tốt hơn hết vẫn là tôi tự mình giải quyết."

✧✧✧

Tiền Côn năm lần bảy lượt đến đây, xem bộ dạng này, nếu không nói chuyện dứt khoát một lần thì quả là không được.

Đỗ Trì ở lại tiệm mì giúp sửa Ultraman, Hướng Mặc thì dẫn Tiền Côn quay về phòng tranh của mình.

Không có ai khác trong phòng tranh, cũng không phải không gian mở như ngoài sân, chắc hẳn sẽ đáp ứng được môi trường trò chuyện mà Tiền Côn muốn.

"Muốn uống gì không?" Hướng Mặc thuận miệng hỏi, hai tay vẫn khoanh trước ngực, mông tựa vào bàn dài, hoàn toàn không có ý định sẽ lên lầu rót nước.

"Không cần." Tiền Côn mấp máy môi, nhìn một vòng phòng tranh rồi rơi vào im lặng.

Hướng Mặc có thể cảm nhận được tâm trạng của Tiền Côn không đúng lắm, nhưng anh cũng không muốn đi sâu vấn đề này, cố gắng nhẫn nại hỏi: "Anh có thể đừng tới tìm tôi nữa không được?"

Dứt lời, anh lại bổ sung: "Tôi không muốn chuyển đi."

Lời nói ra rất tuyệt tình, thậm chí còn mang ý uy hiếp, dù vậy cũng có khả năng không lọt được vào tai Tiền Côn.

Hướng Mặc đã sẵn sàng cho một trận chiến kéo dài, nhưng điều anh không ngờ tới chính là Tiền Côn chỉ thở dài và nói: "Được."

Màn lật ngược này làm cho Hướng Mặc trở tay không kịp, anh không biết phải nói gì tiếp theo.

"Tôi có thể nhìn ra tình cảm của hai người rất tốt."

Trọng tâm câu chuyện nhảy đi quá xa, Hướng Mặc chớp mắt suy nghĩ một hồi mới nhận ra Tiền Côn đang nói anh và Đỗ Trì.

"Lúc cậu ta bỏ em lại, trong mắt em toàn là cậu ta. Em thích cậu ta lắm phải không?"

Hướng Mặc nghe vậy liền giật mình, có sao?

"Vừa rồi ở bên cậu ta, em đã cười rất tươi." Tiền Côn cụp mắt, toàn thân tỏa ra cảm giác thất bại, "Trước đây nụ cười ấy của em chỉ thuộc về anh, còn bây giờ thì nó không dành cho anh nữa."

Nghe đến đây, Hướng Mặc đột nhiên cảm thấy khó chịu, anh quay mặt đi, không nói gì.

Tiền Côn đã đâm trúng thứ mà Hướng Mặc không muốn nghĩ tới, những gì hắn ta nói giống như chất xúc tác, làm cho hạt giống chôn sâu trong lòng Hướng Mặc bén rễ nảy mầm, không còn khả năng nghịch chuyển.

Hướng Mặc không muốn thừa nhận rằng Đỗ Trì quả thật rất đặc biệt đối với anh, đặc biệt đến mức rõ ràng anh cần phải kéo sợi dây cảnh giới lên, nhưng cuối cùng lại chấp nhận lộ mình trong nguy hiểm.

"Anh nghe nói em vẫn độc thân nên cho rằng em đang đợi anh, dù cho em có một mực đuổi anh đi, anh cũng chỉ nghĩ do em còn tức giận. Là anh hiểu lầm rồi, Hướng Mặc. Em nói đúng, anh đã là quá khứ, em nên chờ người mới đến."

Không, anh căn bản không chờ ai cả. Anh chỉ đang tận hưởng cuộc sống độc thân mà thôi, sự xuất hiện của Đỗ Trì đối với anh mà nói hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn.

Hướng Mặc muốn chối bỏ theo phản xạ, cùng sự chột dạ thậm chí ngay cả anh cũng không nhận ra. Tuy nhiên, lý trí nói cho anh biết, nếu bị Tiền Côn tiếp tục hiểu lầm, vậy thì không biết đến bao giờ phiền phức này mới chấm dứt được.

"Ba năm không gặp, xem ra có rất nhiều chuyện đã thay đổi." Đột nhiên giọng Tiền Côn có hơi xúc động, "Đáng ra trước đây anh không nên bỏ đi."

Nói xong, hắn ta tự cười bản thân: "Thôi, bây giờ nói những lời này cũng chẳng có tác dụng gì."

Sau một hồi im lặng, rốt cuộc Hướng Mặc cũng lên tiếng: "Anh biết là tốt rồi."

"Anh sẽ không tới tìm em nữa." Tiền Côn thở dài, nhìn về phía Hướng Mặc, "Chúc em hạnh phúc."

✧✧✧

Sau khi Tiền Côn rời đi, Hướng Mặc ở lại một mình đờ ra trong phòng tranh yên tĩnh.

Những con muỗi nhỏ xíu từ ngoài cửa bay vào, liên tục tới gần ngọn đèn nóng, rồi liên tục bị nhiệt độ cao xua đuổi, cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Bị hiểu lầm cũng tốt. Hướng Mặc nghĩ thầm.

Mặc dù chính anh cũng không rõ, liệu suy nghĩ của Tiền Côn có phải là hiểu lầm hay không.

Không biết qua bao lâu, Đỗ Trì bước vào phòng tranh, chào Hướng Mặc một cách thiếu đứng đắn như thường ngày: "Bà xã?"

Suy nghĩ rối tung trong nháy mắt được thu hồi, Hướng Mặc nhấc mông khỏi cái bàn dài, đứng thẳng người, giọng điệu đều đều nói với Đỗ Trì: "Bạn trai cũ của tôi sẽ không tới đây nữa."

"Tốt quá——"

"Đỗ Trì." Hướng Mặc gọi tên Đỗ Trì, che giấu cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, "Cậu không cần tiếp tục gọi tôi là bà xã."

Phòng tranh lại rơi vào yên tĩnh, sự trầm mặc trôi giữa hai người.

Đỗ Trì nhìn Hướng Mặc, đôi mắt sâu thẳm không tí gợn sóng, cũng chẳng biết hắn đang nghĩ điều gì.

Một lúc sau, hắn mới hé môi nói: "Được."

"Thầy Hướng."