Bệnh Không Nặng, Thật Đấy

Chương 4



"Số 405, ta quên đưa cho ngươi thứ này." Người bên ngoài nói xong, im lặng vài giây lại bổ sung:

"Có thể mở cửa cho ta sao?"

Có thể sao? Cửa bị bác sĩ Lý khoá từ bên ngoài, hiện tại nàng có thể mở từ bên trong? Nghe rất vô lý, nhưng khi Mộc Tử Yên nhìn thấy chiếc chìa khóa không biết xuất hiện bên cạnh mình khi nào, nàng hiểu.

"Ngươi giả trang có thể giống hơn một chút nữa không?" Mộc Tử Yên vạch trần thứ bên ngoài không phải số 409, nàng muốn thử nghiệm một điều.

Bên ngoài yên tĩnh một lúc, sau đó cửa phòng bị va chạm mạnh, rầm rầm liên tiếp không ngừng. Cánh cửa bị va chạm kinh khủng đến mức tựa như muốn tách rời khỏi căn phòng.

Tuy vậy, suốt hơn mười mấy phút sau đó, nó vẫn nguyên vẹn nằm tại chỗ, tiếng động biến mất. Mộc Tử Yên cũng đã hiểu hoàn toàn cơ chế của phòng quản thúc.

Nơi này nói chính xác là khu vực an toàn cho Player, chỉ cần không ngu ngốc mở cửa, đợi đến thời gian liền có thể đem chìa khóa đi. Nhưng như đã thấy, buổi tối sẽ có quái vật đến làm trò vừa rồi, nếu không đủ can đảm chờ đợi mà mở cửa thoát đi, ai biết kết cục sẽ ra sao chứ.

Mộc Tử Yên thì sao, nàng muốn ở yên tại nơi này chờ đến sáng à? Tất nhiên là không! Phía bên ngoài nàng đoán là người quen, cho nên không ra mặt tiếp đón là không lịch sự đấy.

Nàng đã từng quan sát qua, bên ngoài chẳng hề lắp đặt đèn, không biết có phải để thuận tiện cho quái vật hay không, tuy nhiên hiện tại lại là một ưu thế của nàng. Cầm chìa khoá, đẩy vào ổ khoá, từ từ xoay vòng, không biết phía ngoài cửa có phải nghe được âm thanh hay không mà vẫn im lặng, đợi nàng.

Vừa mở cửa, Mộc Tử Yên vội vàng nép sang một bên, vừa vặn tránh đi một thứ dây màu trắng. Ngay sau đó nàng theo khoảng trống chạy ra khỏi cửa, bóng đèn bị đặt lại trong phòng quản thúc không hề chiếu sáng được không gian ngoài phòng, tầm nhìn của nàng thoáng chốc bị bóng tối xâm chiếm.

Nhưng tình trạng đó chỉ diễn ra trong chớp mắt, sau khi giải cấm, thể chất của nàng được thay đổi, rất nhanh cũng có thể nhìn trong bóng tối. Nàng thấy được, một thứ hình người nhưng lưng mọc ra chân nhện đang bám trên tường phòng quản thúc.

"Nên nói ‘ đã lâu không gặp ’ đúng không? Vị bác sĩ này, ngươi thật quá yêu nghề, buổi tối còn đến tìm bệnh nhân." Mộc Tử Yên nói xong còn cười, không hề để tâm hình dáng kỳ lạ của đối phương.

Người đã bị nàng giết chết, bác sĩ Lưu, bị cắt đứt thanh quản, không thể nào nào đáp lời. Tuy vậy để tỏ vẻ sự ghét bỏ của mình, hắn hướng nàng phun đàm, dù Mộc Tử Yên dễ dàng tránh đi, nhưng nàng cảm thấy tâm linh bị tổn thương đấy.

"Hành vi của ngươi không chỉ mất vệ sinh mà còn rất nguy hiểm có biết không?!" Mộc Tử Yên tránh xa chỗ đất lõm còn đang bốc khói và phát ra tiếng xì xèo, tức giận hô.

Bác sĩ Lưu rất chán ghét tên bệnh nhân này, nhưng cũng rất tò mò, trong đầu đối phương rốt cuộc đang suy nghĩ thứ gì? Dù giải cấm nhưng tay không đi đấu với hắn, nàng ngốc sao? Ngốc sao? Điên sao?!

"Người ta nói vai ác chết vì nói nhiều, thiết lập của ta hiện tại rất giống như vậy, thật đáng sợ. Ha ha ha... Ha ha ha ha!!!" Mộc Tử Yên nói chuyện, nói rồi lại cười phá lên.

Bác sĩ Lưu bất giác rời xa người này một chút, quá quen thuộc, cái tư thái này rất giống với khi nàng ra tay với hắn lúc trưa. Mộc Tử Yên cười cười, tay từ sau lưng quần kéo ra thứ gì đó.

Trong một bộ trang phục bệnh nhân, nàng lại có thể móc ra thứ gì? Đại đao? Không thể nào. Bác sĩ Lưu dùng ánh mắt nghi ngờ lẫn kinh hãi nhìn Mộc Tử Yên thật sự rút ra thứ mà hắn đang nghĩ.

Phốc! Phốc! Phốc! Phốc!

Hắn lần lượt phun ra bốn khối tơ hướng đến tứ chi của Mộc Tử Yên. Mộc Tử Yên tránh đi hai khối tơ nhắm vào chân, tay phải vung lên, đao trên tay rất chuẩn xác bay hướng đầu của bác sĩ Lưu.

Nó tiến gần vào tầm mắt, bác sĩ Lưu phát hiện nó đâu phải đao gì, hình dáng của nó hỗn tạp đặc điểm của dao chặt thịt và các loại dao lớn làm bếp. Hơn nữa bề ngoài của nó còn đang không ngừng biến đổi... Ảo giác! Đúng vậy, thứ này chỉ là ảo giác.

Bác sĩ Lưu nhận ra bản chất của thanh đao này, nhưng dù biết ảo giác sẽ không thương tổn được mình, hắn vẫn nhịn không được nghiêng đầu tránh đi. Ánh mắt tìm kiếm Mộc Tử Yên lại không thấy người, hắn còn chưa kịp bất ngờ, cơn đau liền kéo đến.

"......" Bác sĩ Lưu há to miệng, rõ ràng là vì đau đớn mà la lên, nhưng trong cổ họng không hề có âm thanh vọng ra.

"Đau lắm đúng không? Nếu ngươi không tránh đi, hiện tại liền đã chết." Giọng của Mộc Tử Yên vang lên phía sau bác sĩ Lưu.

"Bất ngờ không? Vui sướng không?! Ha ha, cũng cảm ơn ngươi, vẫn ngu ngốc y như cái cách ngươi tự ý xuất hiện trong phòng bệnh của ta mà không hề biết gì về ta."

Mộc Tử Yên rất mạnh sao? Không, đúng là kỹ năng được tặng rất khó lường, nhưng nàng nào có kinh nghiệm chiến đấu. Buổi trưa cũng là dựa vào bất ngờ cùng sức mạnh áp đảo khi giải cấm mới thành công giết người.

Nguyên nhân chủ yếu mà nàng thắng được, đó là do bác sĩ Lưu đầu óc không thông minh. Không chịu tìm hiểu tình huống của nàng đã đến phòng gây sự, phạm cấm, bị giết. Hiện tại không biết có phải vì không nói được hay không mà cứ thích nghe nàng lải nhải, tấn công cũng chậm chạp, là do phó bản này cấp Tuyến nên quái vật bị thiết kế yếu kém như thế à?

Thân nhện của bác sĩ Lưu khi leo trèo rất có ưu thế, nhưng khi quay đầu thì lại đặc biệt tốn thời gian. Mộc Tử Yên cũng bình tĩnh chờ hắn xoay lại, vươn tay làm động tác bắn súng, vừa vặn đủ để đầu ngón tay chạm vào trán bác sĩ Lưu.

"Trí tưởng tượng của ngươi dùng tốt nhưng quả nhiên đầu óc không có bệnh thì không so được với ta." Mộc Tử Yên lảm nhảm khi chờ đợi, bác sĩ Lưu vừa quay lại liền thấy nụ cười của nàng.

"Bàng!" Mộc Tử Yên dùng ngữ điệu vui sướng hô lên, sau đó trong không gian tối đen cũng vang lên một tiếng súng rất to.

Thân thể không có đầu của bác sĩ Lưu, ngã xuống đất. Mộc Tử Yên ngáp một cái, nhảy khỏi đỉnh phòng quản thúc, kiến trúc của bệnh viện này đủ chỗ kỳ lạ, nàng cũng không rảnh đi tự hỏi vì sao phòng quản thúc phải tách riêng với bệnh viện.

Mộc Tử Yên đá xác quái vật ra một bên, trở vào phòng, đóng cửa. Cho đến sáng ngày mai, nàng không có ý định mở cánh cửa này một lần nào nữa, nàng là bệnh nhân, cần nghỉ ngơi.

Mà xác định nàng thật sự vào phòng, một bóng người ở xa lập tức đứng dậy. Không màng đến đôi chân tê rần, người đó vội chạy về phía khu lưu bệnh.

...

Đêm tối lặng lẽ tiến đến, cũng rời đi trong yên tĩnh, sáng ngày thứ hai vừa tới, Player cũng không thể bình thản được nữa. Trình Thư Nhiên lại bị bắt đưa cơm, bởi vì Trần Vũ Nhiên đã chết, thay thế cho vị trí của bác sĩ Lưu.

Phòng 405 như tối hôm qua, trống rỗng. Trình Thư Nhiên đi vào phòng 407, cùng Thái Tử trao đổi thông tin. Đối phương có vẻ ngủ không được ngon, mắt có quầng thâm.

"Ta thấy được." Hắn bỗng dưng lên tiếng, khi Trình Thư Nhiên nhìn sang mới tiếp tục nói chuyện.

"Tối hôm qua số 409 lén lút rời khỏi khu lưu bệnh, ta muốn tìm hiểu thông tin liền đi theo. Nàng đi đến một căn phòng tách biệt ở khu khám bệnh, cùng người trong phòng trò chuyện.

Ta không biết đối phương là ai, số 409 nói không được vài phút thì trở về. Sau đó quái vật xuất hiện, cùng người trong phòng đánh nhau, nó thua."

Thái Tử thật ra là người mới, phó bản lần này là phó bản thứ ba của hắn. Vô duyên vô cớ bị bắt làm bệnh nhân, còn bị gán bệnh, tinh thần chưa bao giờ chạm đến 80%, kỹ năng của hắn lại không phải kỹ năng tấn công, hắn thật ra luôn sống trong lo sợ.

Một bên nghĩ bản thân là người trời cao chiếu cố, hai phó bản đều là cấp Điểm và Tuyến, lại đều là loại đoàn đội, với kỹ năng hắn dễ dàng giúp đồng đội và thông quan. Một bên khác hắn cảm thấy vọng tưởng này không phải là do mình, là phó bản phóng đại tình cảm của hắn, tinh thần hoảng hốt.

"Tinh thần của ngươi hiện tại là bao nhiêu?" Trình Thư Nhiên nhìn vẻ sợ hãi mất tập trung của hắn, cảm giác rất quen thuộc.

Đúng rồi! Nàng từng nhìn thấy Trần Vũ Nhiên cũng lộ ra vẻ mặt đó. Tinh thần của bọn hắn còn giống người bị bệnh hơn cả người bệnh trong viện này.

"Còn khoảng... Khoảng 65... Không! 58%, đúng. Chính là như vậy!" Thái Tử cố gắng nhìn rõ thông tin của mình, nhưng trước mắt toàn là bóng chồng, hắn dường như xuất hiện ảo giác.

"Hắn bị ô nhiễm nặng! Nhưng vì sao? Nguồn ô nhiễm ở nơi nào?!" Trình Thư Nhiên từng bước nhẹ nhàng lui ra khỏi cửa, cũng không để tâm nhiệm vụ hẳn là chờ bệnh nhân ăn xong mới được rời đi.

Trình Thư Nhiên đóng cửa phòng 407, nhìn phần ăn sáng duy nhất còn lại trên xe đẩy, có chút không muốn đi tiếp. Đợi một lát đi, để nàng bình tĩnh nhớ lại thông tin cần chú ý đã.

Đầu tiên, Thái Tử bị ô nhiễm, nguồn ô nhiễm thì... Có lẽ là do trận chiến tối qua mà hắn thấy, chắc chắn là thế. Tiếp đó, căn phòng tách biệt ở khu khám bệnh, rõ ràng đây là một địa điểm quái lạ.

Số 409 đi tìm người bị nhốt trong phòng, người bên trong là ai? Trình Thư Nhiên bỗng nhớ đến căn phòng đã trống không hơn một buổi tối, là đối phương!! Số 405!!

"Hộ sĩ? Không có cơm sáng của ta sao?"

Trình Thư Nhiên vội vã xoay người, lập tức mắt đối mắt với nữ tử vừa nói chuyện. Người nàng mới nghĩ đến, số 405, đang cười tủm tỉm đợi nàng trả lời.

"Số 405 đúng không? Tại sao ngươi không đi thay quần áo?" Trình Thư Nhiên nhìn bộ quần áo bệnh nhân dính máu của đối phương, lặng lẽ lui ra xa một chút.

"Ta vừa từ phòng quản thúc đi ra, chưa kịp thay, làm tỷ tỷ sợ à? Đúng rồi, người đưa cơm hôm trước là hộ sĩ Trần, tại sao hôm nay đổi rồi?"

Mộc Tử Yên cũng không để ý hành vi của Player này, chỉ là có chút khó hiểu. Player nữ trước nàng chỉ mới doạ một chút, chẳng lẽ bao nhiêu đấy đã khiến người sợ hãi, trốn rồi?

Trình Thư Nhiên nghe đối phương nhắc đến đồng đội, một suy đoán hiện lên trong đầu nàng. Không quan tâm số 405 còn đang ở trước mặt, nàng vội vàng mở giao diện thông tin lên xem.

"Tinh thần quả thật giảm đi! Người này là nguồn ô nhiễm! Nhưng trạng thái này không giống sau khi giải cấm!" Trình Thư Nhiên không kịp suy nghĩ nhiều thêm, nàng phải cách xa người này, càng nhanh càng tốt.

"Ta phải đưa cơm cho số 409, xin lỗi!" Trình Thư Nhiên nói rồi liền đẩy xe chạy đi.

Mộc Tử Yên chỉ bình tĩnh nhìn theo bóng lưng của đối phương, người kia hẳn đã phát hiện chuyện gì đó. Xem bảng thông tin? Thuộc tính? A! Là ô nhiễm đúng không?

Nàng đọc được thông tin này trong sách ở thư phòng, như vậy đối phương sợ hãi nàng là bởi vì ô nhiễm. Nhưng nàng đâu có trong trạng thái giải cấm? Khoan đã! Trạng thái giải cấm của nàng được định nghĩa như thế nào?!

Nghĩ xem...

Nữ tử tươi sáng → phạm cấm → Nữ tử táo bạo.

Cho nên nàng có thể cho rằng trạng thái giải cấm là thay đổi nhân cách, đúng không? Nhưng mà nàng lúc bình thường hoạt động cũng không phải nhân cách thật nha... do đó nàng liền trở thành nguồn ô nhiễm không thể khống chế trong bệnh viện rồi?

Đùa không vui! Chết tiệt! Cái hiệu quả bị động của kỹ năng vậy mà bẫy nàng!!

"Số 405, ngươi đứng ở nơi này làm gì?"

Khuôn mặt đang dần vặn vẹo của ‘ Mộc Tử Yên ’ bỗng cứng lại sau đó trở lại vẻ ngây thơ vô tội. Quay đầu, bác sĩ Châu đang nâng một khay cơm nghi hoặc nhìn nàng.

"Bác sĩ, ta đói." ‘ Mộc Tử Yên ’ không trả lời, dùng ánh mắt khao khát nhìn khay cơm, nghe vậy bác sĩ Châu thở dài một hơi.

"Là lỗi của ta. Tối hôm qua xảy ra chút chuyện, ta phải xử lý nên quên mất mang cơm cho ngươi. Đây là bữa sáng." Bác sĩ Châu nói, ánh mắt nhìn qua trang phục của Mộc Tử Yên, nhíu mày.

"Thay y phục trước đã, tiếp đó ăn xong bữa sáng. Hôm qua ngươi phạm lỗi, hôm nay phải đi phòng trị liệu."

‘ Mộc Tử Yên ’ ngoan ngoãn gật đầu, theo bác sĩ Châu vào phòng 405. Thay đồ, ăn sáng, đến phòng trị liệu, nàng thực hiện ba bước liền mạch dưới sự giám sát của bác sĩ Châu.

"Như trước, đầu tiên là thôi miên."