Bệnh Không Nặng, Thật Đấy

Chương 5



"Ngủ mất rồi."

Trong một không gian với đủ loại kiến trúc quái dị xếp thành hình tròn, một nhóm người đứng vây quanh một nữ tử nằm ở giữa. Kỳ lạ thay, tất cả bọn họ đều có chung một khuôn mặt, chỉ là thần thái có đôi chút khác biệt.

Đây là không gian tinh thần của Mộc Tử Yên, trước đây nàng bị tâm thần phân liệt, nàng biết điều này, cũng rõ ràng nhận thức được bản thân đang gặp ảo giác, không hề có nhân cách nào khác ngoài bản thân nàng. Tuy nhiên, sau khi tiến vào thế giới vô hạn, kỹ năng được trao là biến ảo tưởng thành chân thật, vì vậy trong đầu liền xuất hiện cái không gian này cùng những người kia.

Bọn họ đều là nàng, do đó đều hiểu rõ tất cả là một, chỉ là tựa như khi tiếp xúc với người khác nhau thì bản thân sẽ có thái độ khác biệt vậy, bọn họ là một góc cạnh nào đó của nàng, nên tính cách sẽ không giống nhau. Ví dụ như người nằm ngủ ở giữa, tên gọi tự xưng là "Mộc Hạ Tình", là nàng khi còn nhỏ, còn có cha mẹ yêu thương, ngây thơ, lạc quan và vốn dĩ chỉ sống trong ký ức của Mộc Tử Yên.

(Bệnh là tra trên mạng cộng với nói bừa, đừng nghĩ là thật!!!)

"Như vậy cũng tốt, tối hôm qua để tiểu bảo bối thấy được hành vi đáng sợ của kẻ điên kia, buổi sáng cũng không có tinh thần đóng vai. Thật đáng thương~"

Bởi vì khuôn mặt của mọi người giống nhau, trên thân thể của mỗi cá nhân đều sẽ có thứ gì đó khác lạ để nhận biết. Người vừa nói chuyện với giọng u oán kia có một nốt ruồi son ở khoé mắt, gọi là Mộc Khinh Yêu.

"Kỹ nữ, biết thân biết phận một chút! Mẹ của ngươi bây giờ có thể đánh được ngươi đấy!!"

Người đáp trả là ‘ Mộc Tử Yên ’ xăm một chiếc lông vũ màu tím ở cổ, Mộc Ly Phong. Người này tính tình táo bạo, tôn sùng vũ lực lại hay nói thô tục, chính Mộc Tử Yên cũng không quá thích bản thân như thế này.

"Hừ~! Không để ý đến ngươi!" Mộc Khinh Yêu nũng nịu hừ một tiếng, sau đó rời đi không gian tinh thần.

Rốt cuộc ở bên ngoài còn có bác sĩ Châu chờ, thôi miên chủ nhân cách của Kiều Chân để gọi nhân cách khác ra trị liệu. Bản thân Mộc Tử Yên không biết bệnh này phải trị như thế nào, dù sao bệnh của nàng lúc trước khác hoàn toàn. Hơn nữa... Cái phó bản này, cảm giác cũng không chuyên nghiệp, người tạo ra hẳn không có kiến thức về y khoa.

"Chào buổi sáng~, thật là một ngày đẹp để đi dạo, đúng không, bác, sĩ, Châu~?" Mộc Khinh Yêu vừa mở mắt đã lập tức khúc khích cười trêu đùa, nhưng cảm giác duy nhất bác sĩ Châu nhận được đó là ớn lạnh, người này đang muốn tính toán gì nàng!

"Ngươi muốn đi ra ngoài?" Bác sĩ Châu cũng hơi ngạc nhiên, lần đầu tiên nàng nghe được nhân cách này có một mong muốn gì cụ thể đấy.

"Vậy chúng ta trò chuyện một chút sau đó ngươi liền có thể đi dạo."

Mộc Khinh Yêu cười hai tiếng, không tiếp lời, đứng bật dậy, một tay nắm lấy bác sĩ Châu, tay còn lại không biết lấy từ đâu ra một khăn tay trực tiếp che mũi của bác sĩ Châu. Dù sao đối phương cũng là dị, Mộc Khinh Yêu căn bản sẽ không nhẹ tay.

Bác sĩ Châu chưa kịp phản ứng liền hôn mê. Không thể không nói ảo tưởng quả là một vũ khí mạnh, bởi vì trong đầu của nàng nghĩ thuốc mê sẽ có tác dụng ngay, bác sĩ Châu chống cự một giây cũng không được.

"Nhân cách kia của Kiều Chân như thế nào không rõ, nhưng diễn viên là ta sẽ không chịu an phận. Nàng hẳn là cũng như vậy, đúng không~" Mộc Khinh Yêu tự nói chuyện với bản thân, cảm thấy mình nói rất chính xác.

Nàng mở cửa phòng trị liệu, ung dung rời đi. Trên đường trở về không bắt gặp Player, chỉ có thể tùy tiện kéo một NPC, yêu cầu đồ ăn. Vốn là dị rất cứng nhắc, chưa đến giờ ăn trưa lại qua giờ ăn sáng, yêu cầu của Mộc Khinh Yêu sẽ không được đáp ứng, nhưng mà...

Hộ sĩ nhìn nụ cười quỷ dị của đối phương, cảm thấy bản thân từ chối sẽ trở thành bác sĩ Lưu thứ hai, vội vã đồng ý rồi rời đi. Mộc Khinh Yêu không lập tức trở lại phòng, mà là đi vào phòng của số 409.

"Muội muội~, rất mong nhớ tỷ tỷ có phải không~?" Ngữ điệu ở cuối câu nói luôn cao hơn bình thường khiến người khác cảm thấy Mộc Khinh Yêu có vẻ rất vui sướng.

"Không! Chắc chắn không!" Số 409 rất quyết đoán phủ nhận.

"Ngươi lấy được chìa khoá, khi nào mới đi ra ngoài?!"

Mộc Khinh Yêu dựa lưng vào cửa phòng, cảm thấy đầu ngón tay hơi trống, thiếu một điếu thuốc lá. Nàng thở dài, tiếc là không phải trong không gian tinh thần, hơn nữa thêm thiết lập dư thừa cho nhân vật là một chuyện nguy hiểm.

"Này! Tại sao ngươi không nói?!" Thấy số 405 vậy mà không để ý đến bản thân, số 409 lập tức nổi giận.

"Ngươi thật sự lấy được chìa khóa sao? Vẫn là, ngươi không muốn mang ta ra ngoài?!! Kiều Chân, ta không như ngươi bị cha mẹ bỏ mặc!! Ta có người nhà, bọn họ đang mong ta trở về!!"

Nụ cười trên mặt Mộc Khinh Yêu biến mất, sau đó lại xuất hiện. Nàng cười to, cười không khống chế được, khiến số 409 kinh ngạc đến mức ngừng nổi giận.

【 Cấm Kỵ:

③ Nghe nói bản thân bị cha mẹ từ bỏ 】

Không biết nên diễn tả thế nào, nhưng cả ba cấm kỵ của Mộc Tử Yên đều là do NPC vi phạm, rất buồn cười. Nhưng Mộc Khinh Yêu chắc chắn sẽ không cười to như thế này, người đang điều khiển cơ thể đã biến thành Mộc Ly Phong, kẻ điên!

Mộc Ly Phong không biết thương hương tiếc ngọc, trực tiếp bóp lấy cổ của số 409. Đối phương giãy giụa, nhưng sức lực nhỏ bé không thể nào kéo tay Mộc Ly Phong ra được.

Lúc Mộc Ly Phong còn đang tự hỏi có nên giết luôn không thì bên ngoài lại truyền đến tiếng ồn ào. Nàng mở cửa phòng, nhìn thấy hộ sĩ trưởng cùng một vài hộ sĩ đang chạy lên thang bộ.

"Hừm... Mất cả hứng, hôm nay tha cho ngươi một mạng. Ngoan một chút có lẽ sẽ được mang đi."

Bàn tay bóp cổ buông lỏng, số 409 vội vàng tránh xa đối phương, mắt vẫn nhìn người chằm chằm. Xác định số 405 đã bình tĩnh, cũng không phải giả vờ, số 409 mới vội vàng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

"Có chuyện xảy ra chắc người sẽ không tới, vậy ta liền đi tìm người vậy."

Số 409 nghe đối phương nói như thế, sau đó nhìn số 405 đi lên thang bộ. Đợi đến khi bóng dáng kia hoàn toàn biến mất, nàng mới đóng cửa, khoá trái, chôn bản thân trong lớp chăn trên giường.

...

Khi Trình Thư Nhiên được một hộ sĩ bảo mang thức ăn cho số 405, tâm tình lập tức rơi xuống đáy cốc. NPC kia hiện tại vô cùng nguy hiểm, nàng thật sự không muốn tiếp xúc với kẻ đó.

Nàng có thể từ chối sao? Không thể! Không nói đến chưa tìm được manh mối về chìa khoá, xác của bác sĩ Lưu ngày hôm qua biến mất, kết hợp tin tức số 405 đấu với quái vật, có thể đoán là người chết sẽ biến thành quái vật đi tìm kẻ thù, nàng mới không muốn bị quái vật truy đuổi, cho nên cũng không thể giết số 405.

Trình Thư Nhiên dọn thức ăn lên xe đẩy, vừa định đẩy đi thì trước mặt bỗng có một nhóm hộ sĩ chạy qua. Bọn họ từ tầng năm chạy thang bộ xuống, nàng cảm thấy bất thường, xe hay bữa ăn gì cũng bỏ sang một bên, vội vã chạy lên tầng năm.

Vừa lên đến nơi đã thấy trên hành lang có một vũng máu, một người bất động nằm bên trong. Cách đó không xa là một nam tử mặc trang phục bệnh nhân, dáng vẻ dữ tợn bị hộ sĩ đè xuống sàn.

Cảnh tượng thật quá quen thuộc, hôm qua, vừa hôm qua thôi nàng đã thấy sự việc tương tự. Người bị tấn công là Tiền Lai, Player, mà người đang bị khống chế kia...

"Hắn cũng là Player." Hồng Phát, Player trực ban tầng năm đi đến bên cạnh nàng giải thích.

"Tại sao bọn họ lại đánh nhau? Tiền Lai thế nào rồi?!"

"Nguyên nhân không rõ ràng, một phần là do tên kia bị gán bệnh, không biết Tiền Lai trêu chọc trúng chỗ nào của hắn mà kích động như thế. Tiền Lai bị hắn giết rồi." Hồng Phát thở dài, vẻ mặt lại tương đối bình thản, tựa như không quan tâm đồng đội lại mất đi một người.

"Oa, tựa như một con tinh tinh vậy, thật biết làm trò. Đối phó với thứ này một cách chật vật, trông ngươi buồn cười quá đấy, hộ sĩ trưởng! Ha ha ha!!"

Nghe được giọng nói có phần quen tai, Trình Thư Nhiên vội vàng chuyển sự chú ý đến Player bị khống chế. Hắn có cơ thể rắn chắc, ba bốn hộ sĩ đè lên người cũng không thể khiến hắn ngưng giãy giụa.

Trình Thư Nhiên nhìn các hộ sĩ vây thành một vòng xung quanh, bọn họ không định giúp hay sao? Nhìn thế nào thì cũng thấy hộ sĩ trưởng và ba người còn lại sắp giữ không được nữa. Chờ một chút! Vấn đề đáng quan tâm không phải cái này!

Trình Thư Nhiên nhìn người bản thân vừa thấy lúc sáng đang ngồi bên cạnh Player bị khống chế mà cười to tiếng, có chút lo sợ. Đánh nhau nàng có thể liều, nhưng ô nhiễm là thứ cực kỳ khó giải quyết, đầu óc không thanh minh thì làm sao tìm cách thông quan phó bản.

"Số 405... Là đối tượng nguy hiểm nhỉ?" Hồng Phát nhận ra Trình Thư Nhiên đang e ngại, không biết suy nghĩ gì mà tự mình lẩm bẩm.

"Số 405, tại sao ngươi lại ở đây? Quay trở về phòng bệnh!" Hộ sĩ trưởng dù đang dùng sức áp người nhưng vẫn có tinh thần quát Mộc Ly Phong.

"Mẹ nó! Nhàm chán cũng có giới hạn đi chứ!" Mộc Ly Phong bị quát liền nhíu mày đứng bật dậy, nhìn xuống lại thấy Player nam đang trừng bản thân.

"Rác rưởi! Nhắm mắt chó của ngươi lại!" Mộc Ly Phong trực tiếp ra chân đạp lên mặt của hắn.

Mộc Ly Phong tính tình không tốt, cảm xúc lúc nào cũng ở trạng thái táo bạo, vậy tại sao Mộc Tử Yên lại yên tâm thả người ra ngoài. Do hợp với nhãn nhân vật, không chỉ vậy, cảm xúc luôn ở điểm cao khiến nàng hiếu chiến rất nhiều, bản năng chiến đấu của Mộc Tử Yên thể hiện rõ ràng nhất trên người nàng, cho dù gây sự cũng sẽ không sợ bị thiệt thòi.

"Số 405!!" Hộ sĩ trưởng thét to.

Mộc Ly Phong hừ một tiếng, rút chân lại, quay đầu nhìn vòng người xung quanh. Trình Thư Nhiên lúc này vẫn còn ở đứng bên ngoài, ngay lập tức mắt đối mắt với Mộc Ly Phong.

Không biết bản năng nào thúc đẩy, Trình Thư Nhiên bỏ chạy. Tựa như mèo thấy chuột, Mộc Ly Phong cười lớn đuổi theo, dị ở xung quanh căn bản không dám chắn đường nàng, nhưng cũng không giúp đỡ, vì vậy khi Mộc Ly Phong bắt được người, bọn họ đã rời khu lưu bệnh.

"Tại sao lại chạy? Ngươi sợ có phải hay không?! Không đúng! Ngươi hẳn là vui mừng nha, ta mang đến tin tức tốt cho ngươi đây!" Cơ thể hiện tại của Mộc Ly Phong thấp hơn Trình Thư Nhiên, nhưng nó không hề cản trở việc nàng dùng cánh tay siết cổ người từ phía sau, kéo ngã xuống đất.

Trình Thư Nhiên chỉ cảm thấy hít thở không thông, kèm theo đó là tinh thần không ngừng suy giảm, tốc độ ô nhiễm của đối phương tăng lên! Mà Mộc Ly Phong căn bản không để ý nàng có phản kháng hay đáp lại ra sao, tiếp tục nói vấn đề của mình.

"Các ngươi phát hiện bệnh viện không bình thường đúng không? Muốn thoát đi sao? Ta có chìa khoá, ngươi giúp ta làm một việc, ta liền mang ngươi rời khỏi nơi này."

Trình Thư Nhiên nghe đến đây liền dừng giãy giụa, cánh tay Mộc Ly Phong cũng hơi thả lỏng. Nàng thở hồng hộc, bắt đầu suy nghĩ những gì Mộc Ly Phong vừa nói, ý tưởng đầu tiên xuất hiện là có nên tin hay không?

Dị hay quỷ dị đều rất thích lừa dối dụ dỗ Player, bình thường là tuyệt đối không nên tin. Tuy nhiên, tình trạng hiện tại bình thường không? Tuyệt đối không, lần đầu tiên Trình Thư Nhiên gặp phải một dị có hành động bất thường như thế này, hơn nữa còn điên, không hổ là dị của bệnh viện tâm thần à?

"Làm sao để ta tin ngươi?" Trình Thư Nhiên thẳng thắn đưa ra nghi vấn.

Mộc Ly Phong không suy nghĩ, trực tiếp kéo người trở lại khu lưu bệnh. Hai người đi vào phòng 405, Mộc Ly Phong mới từ trong ngăn kéo lấy ra bóng đèn của phòng quản thúc.

Nhìn thứ được đẩy đến trước mặt, Trình Thư Nhiên hơi nghi ngờ thử đưa tay chạm vào. Bóng đèn không sáng, không có dấu hiệu gì bất thường, nhưng trong mắt Trình Thư Nhiên, có thứ thay đổi.

【 Player ST.xxxxx446 đã tìm được chìa khoá, sau 3 giờ sẽ mở ra đại đào vong! 】

Chìa khoá trước mặt bỗng dưng bị thu lại, Trình Thư Nhiên vội vàng nhìn theo, chỉ thấy số 405 đang cười quái dị đối mặt nàng. Trình Thư Nhiên quay đầu đi, hít thở sâu mới bắt đầu nói chuyện.

"Ta đồng ý điều kiện của ngươi, nhưng tối đa... Tối đa 2 giờ sau ngươi phải mang chúng ta rời đi."

Mộc Ly Phong cũng không để ý dẫn theo bao nhiêu người, nhờ đối phương, nàng xác định bóng đèn quả thật là chìa khoá, như vậy không cần tốn thời gian tìm hiểu thêm. Nàng cũng thấy được thông báo kia, vừa lúc nàng cũng không muốn đợi đến đại đào vong.

"Vậy các ngươi phải nhanh chóng thực hiện yêu cầu của ta, tỷ tỷ không thích chờ đợi đâu, muội muội~"

Trong ánh mắt của Trình Thư Nhiên, nụ cười của số 405 thay đổi. Thái độ của đối phương cũng không hề giống như lúc trước, thật... Trình Thư Nhiên che miệng, ngăn bản thân nôn khan. Đáng sợ đến mức ghê tởm.