Bệnh Kiều Hoàng Phu Yêu Ta

Chương 2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau, ta đeo chiếc hà bao tình yêu xinh xắn kia ở eo, nghênh ngang đi trên phố. Lúc chọn quà cho "thê tử" tương lai, ngựa không ngừng vó phi như bay trên đường, thổi tung bụi đất làm mặt ta nhem nhuốc, xám tro. Nghe người dân nói là có viên quan ở biên cương hồi kinh báo cáo, ta cũng không để trong lòng.

Ta là ai chứ!

Kẻ mờ nhạt cả triều đều biết, ta quan tâm chuyện này làm gì!

Hơn nữa bây giờ còn chuyện khác phải làm đây này.

Ta lau mặt hỏi: "Ông chủ, bớt chút đi được không?"

Không phải ta keo mà là ta nghèo rớt mồng tơi.

Đương lúc ta đang mặc cả miếng ngọc bội mua để tặng "thê tử" tương lai, nhân cơ hội đến thăm mỹ nhân lại bị người ta "mời" đi.

Lúc này ta mới biết, thì ra vị quan viên hồi kinh kia là nhị tỷ của Bùi Dụ.

À, Bùi tướng quân ngày đó là đại tỷ của chàng, Bùi Dụ có tất cả năm vị tỷ tỷ.

Tốt xấu gì ta cũng là một hoàng nữ, thế mà khi người khác đưa đi, không những chẳng có ai cứu ta ngược lại còn nghe thấy tên bán hàng rong gần đó thì thầm, "Chẹp! Sao vị hoàng nữ keo kiệt này thuê hộ vệ vậy trời?"

Không sai, "hoàng nữ keo kiệt" chính là nói ta. Đây là biệt danh mà bách tính nhiệt tình đặt cho ta, từ mặt nào đó chứng minh ta đây thương dân như con. Nếu không người xem họ có dám đặt biệt danh cho hoàng nữ khác không?

Nhưng ta lại cảm thấy họ nói sai rồi, ta đâu phải keo kiệt, rõ ràng là ta tiết kiệm!

Đại tỷ "mời" ta đi quả nhiên đã trải qua quá trình huấn luyện chuyên nghiệp, mắt nhìn thẳng, không hề cười, dáng người cao lớn vạm vỡ, đối lập hoàn toàn với một kẻ cứ như chưa dậy thì hết như ta. Các hoàng tỷ cũng luôn nói ta vừa èo uột vừa giống nam nhi, chẳng giống nữ nhi chút nào.

Trên đường đi, ta muốn bắt chuyện với họ nhưng ngoài câu "Nhị tiểu thư mời điện hạ đến phủ một lát" thì chẳng hé răng nửa lời, giống như cái máy nhại biết đi.

Đương nhiên ta cũng không dám mắng chửi thẳng mặt, dù sao ta cũng là một kẻ thức thời. Đây chính là một trong những ưu điểm hiếm hoi của ta.

... Hả?

Nàng ta mới nói gì cơ?

Mãi mới nhận ra nàng nói muốn đưa ta đến Bùi phủ, ta thầm nghĩ, còn có chuyện tốt như này sao?

Vừa vào phủ, ta liền duỗi cổ ngó khắp nơi tìm Bùi mỹ nhân, kết quả mấy đại tỷ kia tự động tiến lên che chắn kín mít như ngọn núi nhỏ.

Được thôi, không cho nhìn thì không nhìn nữa.

Đám thị vệ "mời" ta vào phòng xong liền đứng bất động ở cửa, ta bị cái ghế cứng trong phòng cộm đến đau mông, muốn ra ngoài đi dạo. Vừa mới thò chân về phía ngạch cửa, thị vệ liền liếc mắt, đại đao ở eo lóe lên.

"A, cái khung cửa này thật độc đáo, không hổ là phủ đệ của thừa tướng!"

Ta rụt chân lại, bỏ cuộc.

Thôi kệ, đi bộ trong phòng cũng không khác gì.

...

Có lẽ ta là cô gái xuyên không hèn nhất từ trước đến nay nhỉ?

Chờ một lúc cuối cùng người muốn "mời" ta cũng đã đến. Vẻ ngoài nàng có chút tương tự Bùi đại tỷ, do quanh năm đóng giữ biên cương nên làn da thô ráp, dáng người bước tới như sóng thần cuốn tới.

Ta cảm thấy họng như nghẹn một nắm cơm, không hít thở nổi.

"Bùi nhị tiểu thư." Ta nở nụ cười hở tám cái răng tự cho là tiêu chuẩn, "Không biết Bùi nhị tiểu thư có chuyện gì?"

Bùi Dụ khác hẳn với các tỷ tỷ của chàng, Bùi đại tỷ và Bùi nhị tỷ có vẻ ngoài thô kệch, nói trắng ra, đều là kiểu người có thể đấm chết ta. Bùi tam Bùi tứ Bùi ngũ ta cũng từng gặp, nói chuyện vòng vo tam quốc, vừa nhìn đã biết là kiểu người mưu mô, cũng không đẹp như Bùi Dụ.

Trời đất ơi, cưới "vợ" thật chẳng dễ dàng.

Phủ thừa tướng cuối cùng cũng có được một mụn con trai, thừa tướng nói với năm vị tỷ tỷ: Chiều, chiều thành hư cho ta.

"Cửu điện hạ." Bùi nhị đánh giá ta, mắt như dao găm, "Quả nhiên danh bất hư truyền."

Ta không biết ta thì có thể có thanh danh gì, muốn hỏi phỏng chừng cũng không phải lời hay ý đẹp gì? Cuối cùng không hỏi.

Ta cũng khen xã giao lại đối phương: "Bùi nhị tiểu thư cũng thật uy vũ phi phàm, ha ha."

Ta cười, là giả vờ.

Bùi nhị không cười, là thật.

"Ta vốn không đồng ý hôn sự này, nữ nhi trong kinh thành không một ai xứng với A Dụ."

Con em nhà mình đều tốt nhất thế giới, điều này ta hiểu.

"Huống chi điện hạ như vậy, sao ta có thể giao phó nửa đời sau của A Dụ cho ngài?"

Ta thì sao cơ chứ.

"Ta cảm thấy ta khá tốt..." Giọng càng ngày càng nhỏ, có chút chột dạ.

Hơn nữa, hôn sự này do nữ hoàng ban cho, nếu không hài lòng thì ngươi tìm bà ta đi.

Ấy quên mất, khi nãy nàng ta đã đi tìm rồi.

Không biết nữ hoàng nói ra sao, nhưng nhìn thái độ của Bùi nhị, nói không chừng nàng ta muốn ta từ hôn với Bùi Dụ.

Ôi, ta đã bảo mà! Làm gì có miếng bánh nào miễn phí, mỹ nhân tốt đẹp như vậy bùm cái đã biến mất.

"Xin điện hạ hãy khôn ngoan, chủ động từ chối hôn sự này, nếu không...". Bàn tay vuốt chuôi đao của nàng ta dần siết chặt, ánh mắt lạnh lùng, "Nếu không thì hãy tỉ thí với Bùi mỗ, cũng để ta cam tâm tình nguyện phó thác đệ đệ cho ngài."

Nàng ta nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một.

Ta nghĩ thầm, tên này thật chẳng có võ đức*! Ngươi nhìn ta có giống kẻ biết đánh nhau không?

(Võ đức: là ngăn cái ác và hoằng dương cái thiện.)

Ngươi không hài lòng, còn không có ai hỏi ta có muốn kết hôn hay không đâu. Nói trói là trói người ta, nói rút đao là rút đao, nghĩ ta là cục bột không biết giận thật đấy à?

Từ hôn thì từ hôn, nhà ngươi không muốn gả ta đây cũng chẳng muốn cưới đâu!

Hừ! Dù sao độc thân nhiều năm như vậy ta cũng đã quen rồi.

Ta ngẩng cao đầu, "Ta biết Bùi nhị tiểu thư chướng mắt ta, mối hôn sự này là bổn cung trèo cao. Nếu đã như vậy, xin hãy đi cùng bổn cung tiến cung nói rõ với bệ hạ."

Nghĩ ta ngốc á, ta không đi một mình đâu. Nếu một mình ta đi chắc chắn lại bị chộp gì đó đập vào đầu. Lần trước ta trốn được, bà ta liền phạt ta quỳ. Kiểu người gì vậy, bị đánh còn không được trốn?

Nghĩ lại thấy ấm ức, rốt cuộc ta tạo cái nghiệp gì mà phải chịu tội bậc này?

Ta thỏa mãn nguyện vọng của Bùi nhị, nàng ta lại không vui, mặt hầm hừ nhìn ta chằm chằm, cười lạnh, "Ta lại không biết Cửu điện hạ dứt khoát như thế đấy!"

Ta: what?

Không phải nhà ngươi nói muốn ta từ hôn chàng sao, sao lại là lỗi của ta?

"Nam nhi Bùi phủ ta sao lại không xứng với ngài! Nói!"

"? (anh da đen mặt chấm hỏi)"



Lưỡi đao xẹt qua trán ta, làm tóc ta bay lên, lộ ra biểu cảm ngơ ngác của ta, lưỡi đao bóng loáng phản chiếu dáng vẻ vừa nhỏ yếu đáng thương vừa bất lực của ta.

Không phải chứ, mạch suy nghĩ này rốt cuộc chạy theo đường nào vậy, sao ta lại không theo kịp?

Mấy tỷ tỷ này, ta có số của bác sĩ khoa tâm thần đấy, ngươi có cần không?

"Uổng cho A Dụ một lòng chỉ muốn gả cho ngài, ngài lại vứt bỏ nó như giày rách. Kẻ phụ bạc như thế chi bằng giết quách đi cho rồi!"

Mắt thấy cây đao kia càng lúc càng gần với cái cổ yếu ớt của ta, lòng ta chỉ có một suy nghĩ: Bùi nhị điên rồi!

"Nhị tỷ dừng tay!"

Ngay lúc thanh đao kia tiếp xúc thân mật với ta, một người vội vã chạy vào, chàng liếc mắt một cái đã nhìn thấy ta cùng với Bùi nhị vẻ mặt dữ tợn như Mai Siêu Phong tái thế. Chàng nhanh chóng chạy đến, kéo ta ra phía sau chàng.

Hai thị vệ giữ cửa muốn ngăn đương nhiên cũng không ngăn lại.

Bùi Dụ nắm cánh tay ta rất mạnh khiến ta hơi đau nhưng ta không hé răng.

Chàng thở dốc, "Nhị tỷ, tỷ muốn làm gì?"

"Tỷ thay đệ giết ả nữ tử bội bạc này!" Bùi nhị chỉ vào ta, khiến ta đang từ sau lưng Bùi Dụ ló đầu ra phải nhanh chóng rụt lại.

Bé oan quá, bé còn chưa làm gì mà. Tay mỹ nhân cũng chưa được sờ, sao lại bội bạc được?

Bùi Dụ vội vàng xoa đầu ta, an ủi: "Điện hạ đối xử với đệ rất tốt, đệ thích ngài ấy, bằng lòng gả cho ngài."

Bùi nhị hận không thể rèn sắt thành thép, "Nhưng đệ nhìn nàng ta kìa, sợ sệt, nhát chết! Thế mà còn trốn sau lưng đệ để đệ bảo vệ. Cái bao cỏ văn không được võ không xong như thế có gì tốt! Đệ tránh ra!"

Tuy đúng là thế thật nhưng ngươi đừng nói to quá, người bên ngoài nghe thấy hết rồi. Ta cũng cần mặt mũi chứ.

"Đệ không tránh. Đệ cứ thích bảo vệ ngài ấy." Bùi Dụ dang tay bảo vệ ta như gà mẹ, ta khom lưng nắm áo chàng trốn sau lưng chàng không ra, Bùi nhị cũng chỉ có thể tức giận mà không làm được gì.

Ta cảm thấy ba người bọn ta như đang chơi trò diều hâu bắt gà con.

"Cho dù ngài ấy không biết làm gì thì sao, đệ biết làm thơ, biết võ công, không cần ngài ấy biết. Đệ chỉ thích ngài ấy, dù có là bao cỏ, ngài ấy cũng là bao cỏ tốt nhất, đáng yêu nhất trên đời!"

Ta:??? Cảm ơn lời khen?

"Đệ! Thật là u mê không chịu tỉnh ngộ!"

Bùi nhị rõ ràng đã bị đứa em trai mù quáng chọc giận, cắm thanh đao thật mạnh về lại bên hông, hãy còn chưa hết giận, hừ một tiếng, "Đệ cũng vừa mới nghe thấy đấy, ta mới chỉ dọa nàng ta một xíu, nàng ta đã muốn từ hôn rồi."

Ta cảm nhận được rõ ràng thân thể Bùi Dụ cứng đờ, một lúc sau chàng mới rầu rĩ nói: "Thì có sao... Đệ không để bụng."

Ngữ khí này của chàng làm ta thấy sai sai.

——————————————

Phải nói nữ chính trưởng hội người hèn luôn á 🤡