Bệnh Kiều Hoàng Phu Yêu Ta

Chương 3



May có Bùi Dụ cứu giúp ta mới nguyên vẹn bước ra khỏi phòng Bùi nhị, tính hỏi chàng lời trước đó của chàng có ý gì, nhưng nhìn người bên cạnh rũ mi, lại không biết nên mở miệng như nào.

Hai người yên lặng không nói gì, những người hầu xung quanh đi qua không dám nhìn nhiều. Mãi lâu sau, Bùi Dụ mới mở miệng, khẽ xin lỗi, "Nhị tỷ đưa người đến đây hẳn người sợ lắm nhỉ?"

Chàng nghiêng đầu nhìn ta, ánh mắt dịu dàng nhưng khóe mắt phiếm hồng, có vẻ vô cùng yếu đuối.

Ta lắc đầu, "Vẫn ổn, thực ra cũng không đáng sợ như vậy. Huống chi cũng do nàng ta quan tâm em." Cũng chỉ chị gái ruột mới có thể làm ra chuyện như vậy, ta có thể hiểu, còn thấy có chút hâm mộ.

Chần chừ một lát, vẫn canh cánh câu nói trước đó, ta cẩn thận dò hỏi: "À...Ừm, vì sao em muốn gả cho ta? Câu nói trước đó của em..."

Bùi Dụ dừng bước nhìn ta, chàng xinh đẹp như con búp bê sứ.

"Bùi nhị tiểu thư nói không sai. Ta không có chí tiến thủ, không có chí lớn, đời này cũng chỉ như vậy thôi. Em gả cho ta cũng đồng nghĩa với việc tự hủy tiền đồ của mình."

Ta không thông minh, không kiên cường, dũng cảm như những nữ chính xuyên qua khác, là người vô cùng vô cùng bình thường, ném vào đám đông là tìm không ra.

"Lời nói vừa rồi của em chỉ là kế sách tạm thời hay là thật? Hay em nhận nhầm người? Thật ra người em thích là Tam hoàng tỷ của ta? Hai người chúng ta hơi giống nhau..." Không nói được nữa, nói tiếp có lẽ Bùi Dụ khóc ngay tại chỗ mất.

"Ôi, em đừng khóc mà."

Bùi Dụ hít mũi, nghiêng đầu, "Em không khóc."

Thôi được, không khóc thì không khóc, em đẹp em nói gì cũng đúng.

"Vậy vì sao em muốn gả cho ta? Hai chúng ta không phải do nữ hoàng tứ hôn sao?"

"... Là tứ hôn, cũng là do em cầu xin." Bùi Dụ lau mắt, lỗ tai phiếm hồng, "Tết Nguyên Tiêu ba năm trước, em lén ra phủ ngắm đèn, trên đường bị người ta đùa giỡn, là người giải vây giúp em."

Nghe nói như vậy có lẽ mọi người đều tưởng là chuyện xưa anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó mỹ nhân lấy thân báo đáp. Đáng tiếc, Bùi Dụ là mỹ nhân nhưng ta lại không phải anh hùng.

"Người đi lên nói lý với kẻ kia, bị nàng ta đẩy một cái, là em nâng người dậy. Sau đó người hầu đuổi kẻ kia đi, người nói ánh trăng thật đẹp."

Ta có chút xấu hổ, "Em đừng nói nữa."

Chuyện này đương nhiên ta nhớ rõ.

Khi đó, ta vừa mới xuyên tới không bao lâu, nghe thấy bên ngoài ồn ào liền chạy ra hóng, thấy có kẻ mượn rượu đùa giỡn mỹ nhân, liền nhiệt tình xông tới, muốn đánh kẻ kia một trận trút hết buồn bực vì không thể về nhà. Kết quả vừa mới đi đến đã bị người ta đẩy, ngã thành hình chữ X còn chổng mông lên trời, kẻ kia còn cười nhạo ta lùn như trái bí đao.

Cuối cùng là Bùi Dụ nâng ta dậy, người hầu của Bùi phủ tìm tới đuổi kẻ kia đi. Lúc đó, ta giận đến phát khóc, nhưng thấy trên đường có nhiều người, đành phải kìm nén. Để đỡ xấu hổ, ta liền nói ánh trăng đêm nay thật đẹp, nhưng vừa ngẩng đầu nhìn, đệt, hôm nay không trăng.

"Em cảm thấy người rất thú vị, không giống với những nữ tử khác. Sau này lại gặp vài lần, vô tình liền..."

Thật ra không hẳn là như thế. Một nam nhi như Bùi Dụ sao có thể ngẫu nhiên là gặp được Cửu hoàng nữ? Là chàng luôn có thể nghe được mấy vị tỷ tỷ và những người hầu bên người nhắc đến.

Hôm nay, tam tỷ trở về kể, Cửu điện hạ thất lễ trước mặt vua, nguyên nhân là ngài nhắm mắt vừa đi vừa ngủ, không cẩn thận vấp bậc thang, ngã cạnh chân nữ hoàng, bị nữ hoàng phạt nửa năm bổng lộc. Cả buổi chầu, ngài cứ sụt sùi mãi, đại thần đứng phía trước ngài không chịu nổi, sau khi hạ triều liền lấy vàng từ trong hà bao đưa cho Cửu điện hạ.

Không lâu sau lại ngẫu nhiên nghe thấy người hầu ra ngoài mua đồ xì xầm nói, trên phố, Cửu hoàng nữ dùng vàng mua cải trắng, còn vén tay áo cò kè mặc cả với người ta, mặc cả với chủ quán đến đỏ mặt tía tai, cuối cùng người ta bớt cho ngài năm văn tiền. Những người hầu đi theo phía sau ngài mới đầu còn che mặt, sau lại bị Cửu hoàng nữ kêu tới lấy cải trắng, cả đám bất lực, mặt xám ngoét.

Một lát sau, tứ tỷ sai đám người hầu dọn đồ vào phủ, nghe nói là hòn non bộ trong phủ Cửu hoàng nữ, Cửu hoàng nữ bán rẻ, giảm 30%, còn tặng kèm mái ngói.

Chạng vạng, ngũ tỷ vội vàng trở về ăn cơm, nói chuyện phiếm với chàng, kể rằng thấy Cửu hoàng nữ lén lén lút lút đi bán thoại bản ngài tự viết, chưởng quầy nói thoại bản không hay mà chữ lại quá xấu, không mua.

Bùi Dụ nâng má ngồi nghe say sưa, không nhịn được bật cười.

Còn có một lần Bùi gia phát cháo miễn phí, chàng đội mũ có rèm đi cùng các tỷ tỷ, ở trong biển người nhìn thấy một cô nương trẻ tuổi, hai mắt nàng sáng ngời, bộ dáng nhìn đông nhìn tây rất đáng yêu, trong chốc lát nhớ lại người nọ trong tết Nguyên Tiêu ngắm hoa đăng, đồng thời nghe thấy tỷ tỷ bên cạnh kinh ngạc thốt lên, "Sao Cửu hoàng nữ lại ở đây?"

Ngài cười gượng, "Không phải là tới ăn cháo sao?"

"Ba vị này là người hầu của điện hạ?"

"Ha ha. Nhà ta hết gạo." Nôm na là dìu già dắt trẻ tới ăn chực.

Đó là lần đầu tiên Bùi Dụ nhìn thấy biểu cảm không còn gì để nói trên mặt đại tỷ, chàng vội vàng cắn môi nhịn cười, tự mình tiến lên, múc cho ngài một chén cháo đầy.

Cửu hoàng nữ reo lên, bưng chén đi sang bên cạnh ăn, bên cạnh còn có ba người hầu ngồi xổm cúi gằm mặt không dám ngẩng đầu.

Đương nhiên, mấy chuyện này chàng chưa kể, tránh đả kích đến lòng tự trọng của thê chủ.

(Ta: Tình cảm sâu đậm thì thích nhìn ta quê xệ?)

...

Ta không biết vì sao Bùi Dụ tràn đầy ý cười nhìn ta nhưng cuối cùng cũng hiểu rõ nguyên nhân tứ hôn. Tuy không biết Bùi Dụ vì sao nói thích ta nhưng, "Cái đó, mấy lời trước đó của ta chỉ là lời nói trong lúc nóng giận. Nếu nhất định phải kết hôn... ta cảm thấy em rất tốt."

Ta tặng miếng ngọc bội vẫn luôn ôm trong ngực tặng cho chàng, mắt nhìn mũi giày, "Không phải vật gì đáng giá, thấy đẹp liền muốn tặng cho em."

Bùi Dụ sửng sốt hồi lâu, ta lén liếc nhìn chàng, thấy chàng nhìn ta, chậm nửa nhịp mới nhận ngọc bội, chậm rãi nắm chặt, "...Em rất thích."

Không chỉ tai mà mặt và cổ cũng đỏ.

Bộ dáng mỹ nhân ngượng ngùng đẹp đến nỗi ta nhìn đến ngơ người. Nuốt nước miếng, móng vuốt ngo ngoe nắm lấy tay Bùi Dụ.

A a a a mềm thật đấy (*/\*)

"Em gả cho ta, ta nhất định sẽ đối xử với em thật tốt!"

Bùi Dụ không kìm được mà cong khóe miệng, nắm chặt tay ta, "Vâng! Cả đời em chỉ thích điện hạ!"