Bệnh Kiều Hoàng Phu Yêu Ta

Chương 5



Thượng triều là chuyện khiến ta khó chịu nhất kể từ khi xuyên không đến nay, còn khó chịu hơn cả không cho ta ăn cơm, còn giày vò người ta hơn cả tiểu yêu tinh Bùi Dụ.

Việc không chỉ là phạt đứng, thi thoảng nữ hoàng tâm huyết dâng trào còn đặt ra mấy câu hỏi để kiểm tra các hoàng nữ. Ta là đứa dốt đặc cán mai, mỗi lần nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng, còn sợ hơn khi phải đối mặt với chủ nhiệm giáo dục. Dù sao chủ nhiệm giáo dục cũng không lấy tấu chương khỏ đầu ta.

Nhưng từ sau khi cưới Bùi Dụ, chuyện này dường như cũng không đau khổ như vậy. Tuy rằng tuổi chàng không lớn nhưng rất ra dáng đương gia chủ phu*. Mua người hầu sửa vườn, sửa sang ngăn nắp lại từ trong ra ngoài, đồng thời có thể chăm sóc phế vật không cần tứ chi như ta đây, để ta trải nghiệm cuộc sống như thiên đường.

(* thế giới bình thường thì là đương gia chủ mẫu, còn thế giới nữ tôn thì là đương gia chủ phu ha)

Mỗi sáng sớm cần thượng triều, ta đều không chịu dậy. Trước kia, Ban Giới khua chiêng gõ trống, xốc chăn của ta, thiếu điều muốn xách lỗ tai kéo ta dậy, bởi vậy, mỗi sáng sớm ta đều thức giấc trong khiếp sợ.

Hơn nữa, vì cuộc sống bần cùng, bữa sáng của ta chỉ có chạo gạo kê và dưa muối, còn chẳng được ăn trứng luộc nước trà.

Ta hỏi có thịt không, Ban Giới liền trưng ra bộ mặt lạnh như tiền trả lời, "Trong mơ có đấy. Hay là lát nữa điện hạ thượng triều thì nằm mơ rồi ăn."

Nghe kìa nghe kìa, làm người ai nói như thế?

Nhưng bây giờ không như vậy nữa, ta đây cá mặn đổi đời rồi!

Người hầu không chút tình người biến thành "vợ" nhỏ ngọt ngào. Bùi Dụ vắt khăn lau mặt lau tay cho ta, dịu dàng khẽ gọi ta thức dậy ăn thịt kho tàu.

Ta ngái ngủ mắt nhắm mắt mở, muốn chơi xấu nằm ngủ nướng thêm một lát, chàng liền kéo đầu ta ra khỏi chăn, thơm chụt chụt.

Ta bị những cái thơm của chàng đánh thức. Sau khi tỉnh, mỹ nhân còn ngượng ngùng cười với ta, nói ngoài thịt kho tàu còn có thịt viên đầu sư tử, lại hỏi ta hôm nay thượng triều muốn mang đồ ăn vặt nào đi, bảo ta chọn.

Có câu này của chàng ta không còn cảm thấy mệt mỏi, đau khổ nữa, rời giường chọn đồ ăn.

Bùi Dụ đi theo phía sau ta, khoác thêm áo ngoài cho ta, chàng cho ta xem một bàn bày đầy đồ ăn, mỉm cười kéo ta ngồi xuống, gắp thịt cho ta ăn, còn chàng lại ăn rau.

Không phải ta ngược đãi, không cho chàng ăn thịt, là do chàng đã quen ăn chay. Chàng nói, trước kia lúc chưa gả, tiên sinh* dạy rằng nam tử ăn thịt sẽ dễ mập, khiến dáng người thay đổi, thê chủ sẽ không thích. Đa số nam nhi đều như vậy, lúc ăn cơm có rất nhiều quy tắc.

(* thế giới bình thường thì là ma ma, còn nữ tôn thì là tiên sinh)

Ta nghĩ bụng, có tiền thì có ích gì, còn chẳng được ăn ngon.

Đẩy đĩa thịt trước mặt mình về phía chàng, "Cho em ăn đó."

Rồi nói với chàng, ăn thịt nạc sẽ không béo, chứa nhiều protein cơ thể con người cần. Nói như vậy có lẽ chàng sẽ không hiểu, ta lại đổi cách nói, "Muốn ăn thì cứ ăn, dù béo em cũng xinh đẹp nhất. Hơn nữa, đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau giảm béo, ta cảm thấy gần đây hình như ta cũng hơi béo..."

Bùi Dụ sửng sốt, nở nụ cười tươi như hoa, khen ta: "Thê chủ không mập chút nào! Thê chủ tốt nhất!"

Mỗi ngày đều bị chàng tẩy não khen mình tốt, mới đầu ta còn khiêm tốn, bây giờ đã có thể thản nhiên gật đầu đồng ý.

Không sai!

Ta tốt đấy!

"Vợ" ta nói á!

Bữa cơm trôi qua trong bầu không khí vui vẻ, hòa thuận, nhưng trong đó đã xảy ra một sự cố nhỏ...

Một người hầu nam lúc bưng trà không cẩn thận làm đổ trà lên người ta. May là nước trà không nóng, nhưng quần áo bị ướt một mảng lớn, nếu ta là nam, thoạt nhìn giống như tè dầm.

Thấy người hầu kia quỳ dưới đất, sợ tới mức nước mắt lưng tròng, không ngừng xin lỗi rồi muốn lau cho ta. Ta vội vàng xua tay nói không cần, túm vạt áo chạy ra sau nhanh chóng đổi bộ mới.

May thay, để ta có thể có thừa thời gian cọ tới cọ lui chơi xấu không thượng triều, buổi tối trước hôm thượng triều, Bùi Dụ sẽ tịch thu thoại bản của ta bắt ta đi ngủ sớm, hôm sau cũng gọi ta dậy từ sớm. Bây giờ còn thừa thời gian cũng đủ để ta đi thay một bộ triều phục khác.

Bùi Dụ đi vào giúp ta thay quần áo, tay chàng linh hoạt, mặc quần áo nhanh hơn ta nhiều. Ta dứt khoát dang hai tay không nhúc nhích, coi mình là ma nơ canh. Thấy sắp đến giờ, nói với chàng một câu ta đi trước, rồi lấy hà bao chứa đầy quả hạch chạy ra ngoài.

Trên đường tấp nập người qua lại, Mộc Hoàn dắt ngựa xuyên qua đám người, ta ngồi trên lưng ngựa cắn quả hạch. Nhét thịt quả đầy trong hà bao rồi cất vào trong ống tay áo, chỉ cần động tác của ta khẽ khàng là có thể ăn vụng ngay trước mặt nữ hoàng. Không hiểu sao chuyện này lại khiến ta có cảm giác thành tựu, quả hạch lúc này cũng ngon hơn.

Còn chuyện có thể bị nữ hoàng phát hiện hay không á?

Ha ha!

Trò chơi mạo hiểm mà!

Kích thích!

—————— (đường phân cách)

Trước kia ta từng vắt chân lên cổ chạy, hiện giờ lại thong thả, ung dung. Chuyện ta ngủ sớm dậy sớm "đi làm" đúng giờ đã khiến mọi người há hốc mồm kinh ngạc. Ban đầu, đám quan chưa "vợ" bị tinh thần sáng láng của ta dọa sợ, một số đại thần cũng cười nói ta cưới được chàng "vợ" hiền lành, đảm đang. Ta ưỡn ngực.

Đương nhiên!

Các quan viên khác cũng đi tới bắt chuyện với ta, nhưng ta đều chẳng quen biết họ, đành phải xã giao, xấu hổ đến mức ta dùng ngón chân cũng đào ra một phủ hoàng nữ.

Đương lúc tính trốn, Bùi thừa tướng đưa theo các tỷ tỷ đi đến, thái độ ôn hòa gật đầu với ta. Ta được sủng mà sợ, lại nhìn những đại nhân kia nhân tiện chào hỏi thừa tướng, còn gì mà không rõ nữa.

Ta đã bảo mà, ta được hoan nghênh như vậy khi nào, hóa ra là do Bùi gia.

Ta không thích xã giao với đám cáo già coi ta là phương tiện để móc nối với Bùi gia, cũng không muốn giúp bọn họ.

Chào hỏi mẹ chồng và các tỷ tỷ xong, ta liền đủng đỉnh đi về nhà.

Hôm nay, cũng là một ngày yên bình.

Đã lâu không bị nữ hoàng mắng, đúng là có chút kỳ quái. Trong khoảng thời gian này, chỉ cần nữ hoàng không hài lòng, chỉ mặt gọi tên ta, các tỷ tỷ sẽ giải vây cho ta. Nữ hoàng nể mặt mũi Bùi gia cũng không hề hở tí là đánh ta.

Đây là cảm giác có người ở trên che chở sao? Thật sung sướng quá đi!

Tiểu nhân đắc chí. jpg

Trên đường có một hai ba bốn năm người tới mời ta đi uống rượu, ta đều từ chối.

Ta ăn no rồi!

Nhà ta có cơm, không cần phải đi ăn chực uống chực nữa!

Ngạo nghễ!

Lúc ngồi trên lưng ngựa nhìn ngó khắp nơi, ta nhìn thấy trên đường bán rất nhiều diều, mới nhớ tới hiện tại là thời điểm tốt để thả diều. Năm ngoái không có tiền nhưng năm nay ta đã thay da đổi thịt.

Đừng nói một con diều, dù mười con diều với ta cũng chỉ là muỗi!

Nhanh chóng mua hai con diều lớn nhất, đẹp nhất, hớn hở chạy về nhà, Mộc Hoàn dắt ngựa ở sau đuổi theo ta, "Điện hạ, điện hạ."

Ta chạy vù vào trong phủ.

"Bùi Dụ, Bùi Dụ, Dụ Dụ —— em xem ta mua gì này!"

Nhảy nhót la hét một hồi, kẻ không có quy củ nhất trong phủ này chính là ta.

Trong đại sảnh lặng ngắt như tờ, đám người hầu không dám thở mạnh, tên hầu nam quỳ dưới đất run bần bật, Bùi Dụ ngồi ở ghế chủ vị ưu nhã gạt lá trà.

"Thưa hoàng, hoàng phu, không phải nô cố ý... Nô tuyệt đối không hai lòng!"

Bùi Dụ giương mắt liếc nhìn, mỉm cười nhưng ngữ khí lại lạnh lùng, "Không phải cố ý? Tuyệt đối không hai lòng?"

Tiếng chén trà đặt xuống bàn vang lên lanh lảnh, tên hầu nam kia người đẫm mồ hôi lạnh.

"Uổng cho ngươi dùng trăm phương ngàn kế khiến thê chủ chú ý, chỉ tiếc thê chủ không hiểu. Cũng do ta thường ngày đối xử dễ dãi khiến các ngươi quên hết quy củ... Thê chủ là người mà ngươi có thể mơ tưởng sao?... Dám đoạt với ta!"

"Ngẩng đầu lên."

Bùi Dụ đứng dậy đi đến trước mặt tên hầu nam, từ trên cao nhìn đối phương run rẩy ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt thanh tú. Bùi Dụ cong môi, ánh mắt thâm trầm, "Gan không nhỏ."

Những người hầu được đưa từ Bùi gia tới cúi đầu yên lặng, những người hầu mới mua lại sắc mặt trắng bệch, trơ mắt nhìn tên người hầu kia bị bịt miệng kéo ra ngoài. Nhìn lại vị công tử xinh đẹp như hoa kia, họ chỉ cảm thấy kinh hồn bạt vía.

Mãi đến khi từ xa vang lên giọng nói quen thuộc, hai mắt Bùi Dụ sáng lên, gấp không chờ nổi chạy ra ngoài, người trong phòng mới nhẹ nhàng thở ra.

"Thê chủ, em ở đây."

Bùi Dụ đứng trong vườn vẫy ta với ta, những đóa hoa muôn hồng nghìn tía xung quanh không đẹp bằng nụ cười của chàng.

Ta nhanh chóng chạy tới, giấu diều sau lưng cười hỏi, "Em đoán xem ta mua cái gì?"

Diều rất lớn, không tránh khỏi bị lộ nhưng ta không biết, thấy Bùi Dụ trầm ngâm suy nghĩ mãi đoán không ra, càng thêm vui mừng.

"Thê chủ nói cho em đi ~"

Vẻ mặt Bùi Dụ đáng thương làm nũng với ta, ta lấy con diều ra cho chàng xem, "Ten ten ten tèn —— là diều đó! Hôm nay thời tiết rất đẹp, hai chúng ta ra ngoại ô thả diều đi."

"Ra ngoài thả diều?" Hai mắt Bùi Dụ sáng lấp lánh.

"Đúng vậy, trong phủ nhỏ quá không thả diều được, ta biết có một chỗ ngoài kia tốt lắm. Đi, ta đưa em đi chơi! Mau đi thay quần áo đi, bộ này của em không được đâu."

Bùi Dụ bị ta đẩy vào phòng. Ta lục tung hết lên nhìn. Quần áo của chàng vừa xinh đẹp vừa lộng lẫy, không thể mặc để đi ra ngoài chơi, ta liền tìm quần áo của mình, "Em mặc đồ của ta đi, không phải em muốn cưỡi ngựa sao? Mặc cái này có thể cưỡi ngựa nè."

"Thật vậy chăng?" Bùi Dụ cầm quần áo mà không thể tin được, "Em có thể cưỡi ngựa?"

"Đương nhiên."

Ta nhanh nhẹn thay quần áo, thấy chàng còn đứng đờ ra liền đi qua giúp chàng mặc, "Duỗi tay."

Các hoàng nữ nơi này đều cưỡi ngựa để thượng triều, ta tất nhiên cũng làm theo. Có một lần từng nghe Bùi Dụ nói, hồi nhỏ chàng cũng từng học cưỡi ngựa cùng các tỷ tỷ, luôn muốn có thể vui vẻ rong ruổi trên lưng ngựa. Nhưng tiên sinh không cho, nói nam nhi hẳn phải an tĩnh nho nhã, sao có thể cưỡi ngựa. Bởi vậy còn phạt chàng chép "Nam giới", "Nam huấn" rất nhiều lần.

Ta không cho lời này là đúng, dù sao bây giờ chàng đã gả cho ta, tất nhiên phải coi thê là trời.

Ta nói có thể cưỡi ngựa là có thể cưỡi ngựa, ta nói có thể ăn thịt là có thể ăn thịt.

"Ấy em lấy cái này làm gì?"

Vừa mới không để ý một lát, Bùi Dụ đã cầm mũ có rèm toan đội lên. Ta nói với chàng, "Như vậy thật chẳng tiện chút nào."

Bùi Dụ ngừng lại, không đợi chàng cất lời, lão tiên sinh bên ngoài bức bình phong mở miệng, "Điện hạ với hoàng phu muốn đi đâu? Nam nhi sao có thể xuất đầu lộ diện!"

Chỉ nghe giọng thôi ta đã có thể tưởng tượng ra khuôn mặt nghiêm khắc không đồng ý của ông.

Lão tiên sinh vô cùng nghiêm khắc, cái này không được cái kia không được, nhưng sức khỏe của ông không tốt lắm, ta và Bùi Dụ để ông nghỉ ngơi, nên rất ít khi ông xuất hiện.

Hẳn là Bùi Dụ đưa ông tới, dù sao ông đã chăm sóc chàng từ nhỏ đến lớn. Thấy ông đã lớn tuổi như vậy ta cũng không cứng đầu, chỉ lén nói với Bùi Dụ: "Em không muốn đội thì không đội."