Bệnh Kiều Hoàng Phu Yêu Ta

Chương 6



"Em không muốn đội thì không đội."

Ta lại ho nhẹ một tiếng nói đã biết, tiên sinh về phòng nghỉ ngơi trước đi, bên kia Mộc Hoàn và Ban Giới cũng thông minh mời lão tiên sinh về phòng.

Bùi Dụ cắn môi, nghe thấy tiếng bước chân lão tiên sinh đã đi xa, khẽ hỏi ta như vậy có phải không tốt lắm không, người khác sẽ nghị luận sau lưng ta.

"Ha, ta còn sợ chuyện này? Họ bàn tàn về ta còn ít ư? Mau lên mau lên, hai chúng ta lén ra từ cửa nhỏ, không cho tiên sinh biết."

Bùi Dụ cười rộ, "Vậy, em không đội nữa nhé?"

"Đừng đội. Bên ngoài không khí trong lành, em cứ ở trong phòng mãi không hưởng thụ được đâu!"

Hai bọn ta lén lút đi chọn ngựa rồi ra khỏi thành. Ngoài thành có một đồng cỏ xanh mướt, vị trí hẻo lánh ít người qua lại, được ta phát hiện ra lúc ta lén tập cưỡi ngựa, sau này trở thành căn cứ bí mật của ta, bây giờ có thêm một Bùi Dụ nữa.

Trong thành nhiều người, không thể cưỡi ngựa, ra đến ngoài thành liền có thể rong ruổi khắp nơi. Ta không dám cưỡi quá nhanh, chỉ chậm rãi cưỡi ngựa theo sau, nhìn Bùi Dụ từ mới lạ đến thành thạo, cưỡi hết vòng này đến vòng khác, nụ cười xán lạn vẫn luôn trên môi, đôi mắt sáng lấp lánh như mặt trời nhỏ. Trong lòng ta liền cảm thấy rất thỏa mãn, rất có cảm giác thành tựu.

Chàng phi ngựa phía trước ngắm cảnh vật, ta cưỡi ngựa chậm rì rì ở phía sau. Bỗng chàng quay đầu ngựa lại, đi về phía ta.

Trong "Nam huấn", "Nam giới" yêu cầu nam tử cười không được lộ răng, Bùi Dụ lén nói với ta, chàng chán ghét những quy củ cũ rích đó, nhưng người trong nhà tuy nuông chiều cũng không hoàn toàn cho phép chàng quá khác người. Chỉ sau khi gả cho ta, chàng mới từng cười lộ răng, tuy vậy, ta cũng rất ít khi thấy chàng cười thoải mái đến vậy, niềm vui sướng của chàng đã lan truyền cho ta.

—— mãi đến khi chàng kéo ta từ trên lưng ngựa như nhổ củ cải.

"Á á á! Ôi mẹ ơi ——"

Bùi Dụ vững vàng ngồi trên lưng ngựa, vươn người ra, đôi tay luồn dưới nách ta, nhấc bổng ta lên. Ta bị dọa kêu oai oái, còn không quên luống cuống chân tay cầm diều, rồi duỗi tay ôm chặt cổ chàng.

"Diều, diều sắp rơi rồi."

Thấy ta khua tay múa chân giống như con cua bị người ta bắt, Bùi Dụ không khách khí mà bật cười thành tiếng, cầm lấy con diều sắp rơi của ta lên, đặt lên lưng con ngựa kia của ta. Chàng để ta ngồi phía trước, không nói không rằng liền kẹp bụng ngựa phi nước đại.

Ta trở tay không kịp bị gió thổi vào mặt: (vẻ mặt dữ tợn) "A a a a a a a a —— cứu mạng!"

Bùi Dụ ôm eo ta: "Ha ha ha ha ha ha! Thê chủ thật thú vị!"

Ta: Shift!

...

Đợi Bùi Dụ điên đủ rồi, ta cũng nằm liệt, vẻ mặt dại ra bị chàng nhấc từ trên ngựa xuống.

"Đơ luôn rồi?"

Bùi Dụ vỗ vỗ đầu ta, chỉnh lại mái tóc lộn xộn của ta, ôm ta lắc lư hai cái, còn không biết xấu hổ hỏi: "Vui không?"

Ta sụt sịt: "Vui."

Tuy rằng không giống "bầu bạn chốn hồng trần, sống tiêu diêu tự tại, thúc ngựa phi nhanh như cơn gió, cùng tận hưởng nhân thế phồn hoa"*, "ta cực kì thích muội, muội cũng cực kì thích ta, vậy ta thích muội nhiều nhiều hơn nữa"** như trong tưởng tượng của ta, nhưng thúc ngựa phi nhanh cũng rất kích thích.

(* lời bài hát "Khi"- OST của "Hoàn Châu Cách Cách)

(**một cảnh trong "Tân Hoàn Châu Cách Cách. Nhĩ Khang và Hạ Tử Vy cùng nhau cười một con ngựa, hai người đã tỏ tình với nhau)

May là con ngựa ta cưỡi kia tính tình dịu ngoan nghe lời nên lúc quay lại ngựa không chạy đi và diều cũng không bị mất, hai bọn ta vẫn có thể thả diều.

Nhưng, sự thật là tứ chi ta không phát triển. Bởi vì chỉ lo thả diều mà vấp phải cục đá, ngã cắm đầu xuống mặt cỏ. Thấy ta ngã quỳ rạp dưới đất không nhúc nhích, Bùi Dụ chạy lại nhanh chóng nâng đầu ta lên, nhưng ta vừa ngẩng mặt, chàng liền bật cười.

Ta:...

Chàng nhìn ta có ý gì vậy?

Bùi Dụ vừa cắn môi nhịn cười, vừa đỡ ta dậy, chu đáo nhặt những cọng cỏ trên đầu ta, còn phủi bụi đất trên người ta.

Ta thầm nghĩ, không sao không sao, chỗ này chỉ có hai người bọn ta, mất mặt trước Bùi Dụ cũng chẳng sao, dù sao thì có lẽ ta đã chẳng có tí mặt mũi nào từ lâu rồi...

Hu hu.

Cứ cảm giác như bốn chữ "tay chân vụng về" khắc lên trán ta vậy.

Điều may mắn duy nhất là tuy mặt tiếp xúc với đất nhưng không bị hủy dung. Vốn dĩ ngoại hình đã bình thường, nếu còn bị hủy dung thì người khác càng cho rằng ta với Bùi Dụ là hoa nhài cắm bãi phân trâu.

Còn ai là hoa nhài, ai là phân trâu chắc không cần ta phải nói rõ nữa nhỉ?

"Á! Thê chủ!"

Bùi Dụ đang khom lưng chỉnh lại vạt áo cho ta bỗng nhiên hét lớn, ôm lấy ta, run rẩy nói: "Thê, thê chủ, đây là thứ gì vậy?"

Thấy mặt chàng trắng bệch lộ vẻ hoảng sợ, ta nghĩ bụng, thứ gì vậy? Cúi đầu nhìn.

Ha, ta còn tưởng là cái gì, thì ra là một con sâu róm!

Bùi tiểu công tử được nuông chiều từ bé, trong đời làm gì xuất hiện loại sinh vật vẻ ngoài kỳ quái, cả người toàn là chân với lông bao giờ. Nó bò trên quần chàng khiến chàng sợ tái mặt, nép sát vào lòng ta.

Ta miễn cưỡng ôm cơ thể run rẩy của chàng, cảm thấy bản thân lúc này thật cao lớn, "Không sao, chỉ là một con sâu mà thôi, ta gạt xuống cho em!"

Ta vỗ cánh tay an ủi chàng, lúc này mới nhận thức rõ ràng, đây là nam tử ở nữ tôn quốc.

Ta bẻ nhành cây, gạt con sâu róm kia xuống, Bùi Dụ vùi mặt vào cổ ta, không dám ngẩng đầu. Ta nói, được rồi, không còn nữa rồi, chàng mới cẩn thận mở to mắt liếc nhìn quần mình, nhẹ nhàng thở hắt ra, lại ôm ta ngọt ngào nói:

"Thê chủ thật tốt!"

...

Ở hiện đại, ta là một trạch nữa, không giỏi ăn nói, phần lớn thời gian đều ở ru rú trong nhà, nhưng sau khi ở bên Bùi Dụ, số lần ta ra ngoài tăng lên rất nhiều.

Đừng nghi ngờ, ta không ngoại tình, hoàn toàn là vì ta muốn đưa chàng cùng ra ngoài chơi.

Tuy rằng thời gian cũng đủ mài mòn một số góc cạnh của ta nhưng từ sâu trong tâm khảm, ta vẫn chán ghét chế độ phong kiến này. Cho nên, ta sẽ không hạn chế Bùi Dụ ra ngoài, ngược lại, ta thích đưa chàng ra ngoài, đưa chàng đi thăm thú từng ngõ ngách nơi chàng hằng sinh sống.

Tuy nơi có thể đi không nhiều lắm nhưng còn tốt hơn cả đời bị nhốt sau cánh cửa màu son.

Chỉ là nơi này yêu cầu rất hà khắc với nam tử, dù là nam tử đã thành hôn, cũng không dễ dàng được lên phố. Vì thế người thông minh như ta đây đã nảy ra một ý tưởng ——

Để Bùi Dụ mặc quần áo của ta, lại nhét hai cái màn thầu vào ngực chàng.

Bùi Dụ rất cảm động nhưng sau đó từ chối, lo rằng chàng xuất đầu lộ diện như vậy sẽ ảnh hưởng xấu đến thanh danh của ta.

Nhưng ta hoàn toàn chẳng thèm để ý đến cái đó, bởi vì ta thật sự không có thanh danh gì đáng nói.

Mặc quần áo xong, lại xác định hai cái màn thầu sẽ không bị rơi, ta đẩy Bùi Dụ đang cắn môi cọ tới cọ lui đến trước gương soi.

"Thê chủ... Như vậy thật sự có thể chứ?"

Chàng bất an nắm vạt áo, mắt rưng rưng. Môi chàng bị cắn đến hồng hồng, bộ ngực căng tràn, xinh đẹp đến bất phân nam nữ.

Ta bị sắc đẹp của chàng mê hoặc, hôn lên môi chàng một cái, chàng nhoẻn miệng cười, dựa sát vào ta theo thói quen nhưng bị hai thứ trước ngực chặn lại.

Bùi Dụ ngừng lại, chậm rãi cúi đầu nhìn ngực mình chằm chằm. Một lúc sau lại ngơ ra, tò mò chọc vài cái.

Ta tiến lại gần, nghe thấy chàng lẩm bẩm: "Không mềm bằng của thê chủ..."

Khụ khụ!

"Nào, ta hóa trang cho em đen đi một chút."

Ở thế giới này chỉ có nam tử mới có thể trang điểm, nhưng Bùi Dụ không cần mấy thứ đó, ngoài hôm tân hôn chàng bị hỉ lang trang điểm, những lúc khác đều để mặt mộc.

Chàng nhìn động tác của ta còn không hiểu nhưng cũng nhắm hai mắt mặc ta tô trét trên mặt. Tuy ta không phải chuyên viên trang điểm nhưng vẫn có thể làm da chàng đen đi một chút.

Lúc Bùi Dụ mở mắt nhìn bản thân trong gương còn cảm thấy ghét bỏ, dùng tay áo che mặt, bảo ta đừng nhìn, nói chàng xấu quá, không có mặt mũi nào nhìn ta.

Ta dỗ một lúc lâu chàng mới đồng ý bỏ tay áo xuống, nhưng vẫn rất lo lắng, liên tục hỏi ta có phải xấu lắm không?

Thật ra cũng không xấu, chỉ là so với sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành trước đó thì bây giờ trông tầm thường hơn rất nhiều. Nhưng ta sẽ không nói như vậy.

Đợi chúng ta ngụy trang xong để ra ngoài, Ban Giới và Mộc Hoàn đứng canh ở cửa đều sợ ngây người, Bùi Dụ lại thong dong từ giữa đi ra, chúng ta ra ngoài bằng cửa nhỏ để tránh gặp những người hầu khác.

Nhắc đến người hầu, bỗng nhớ tới người làm đổ nước lên người ta lần trước, hình như sau đó ta chưa từng gặp lại y. Nhưng trong phủ nhiều người như vậy, ta cũng chẳng nhớ nổi mặt của từng người. Bây giờ nhớ lại cũng hoàn toàn chẳng nhớ ra mặt của đối phương.

Hổ thẹn hổ thẹn!

...

Không biết mỹ danh đệ nhất công tử của Bùi Dụ lan truyền từ đâu nhưng cũng may không ai nhận ra chàng. Hai bọn ta nghênh ngang đi trên phố, ngoài việc có người nói sau lưng ta "Nhìn kìa, chính là Cửu hoàng nữ keo kiệt trong truyền thuyết đó", tất cả đều ổn.

Sợ người ta nhận ra giọng mình, Bùi Dụ không dám mở miệng, nghe thấy lời đó liền nhướng mày cười, liếc mắt nhìn ta, quả nhiên là liếc mắt đưa tình.

Tuy mặt chàng bị làm xấu đi nhưng khí chất vẫn còn, ta bỗng muốn hôn lên đôi mắt tràn đầy ý cười kia.

Ừm, đợi về nhà lau sạch rồi hôn.

Mới đầu Bùi Dụ còn không thoải mái nhưng sau khi phát hiện hoàn toàn chẳng có ai chú ý đến mình, chàng liền bung lụa, chỗ nào cũng muốn vào xem. Ta vừa mới rời mắt một lát, đã thấy chàng đã đứng trước cửa Hương Hương Lâu ngó vào nhìn.

Ta hỏi chàng có muốn vào xem, chàng lại ôm chặt lấy ta, rất ngang ngược vô lý, "Em không thèm vào đâu! Thê chủ cũng không được vào!"

Ta: "Được rồi được rồi, em mau buông tay đi, có người đang nhìn chúng ta đó."

Nhìn những ánh mắt vây xem của quần chúng xung quanh, ta đã có thể đoán được sau này sẽ truyền ra lời đồn: Cửu hoàng nữ keo kiệt bỏ bê đệ nhất mỹ nhân, ôm ấp với một nữ tử xa lạ trên đường, thực hư chuyện đồng tính luyến ái!

...Haizz!

Cứ mấy ngày liên tiếp nhét màn thầu ra ngoài chơi như vậy, mãi đến một ngày, hai bọn ta cuối cùng cũng bị bắt gặp.

"...A Dụ?!"

Lúc đó ta và Bùi Dụ đang chụm đầu ngồi xổm ở tiệm sách lựa thoại bản, tiếng gọi mang theo chút hoài nghi kèm kinh ngạc, tuy không lớn nhưng rất rõ ràng. Tất cả người trong tiệm sách đều ngoái lại nhìn, ta che mặt Bùi Dụ, kéo chàng chạy nhanh khỏi đó, hoảng quá không chọn đường, bị một đám người hầu vây trong một hẻm nhỏ.

"...."

"...."

"...."

Trầm mặc.

Bùi tam tỷ từ trong kiệu đi ra, vẻ mặt thâm trầm khiến ta nhìn không hiểu.

"A Dụ."

"Không phải không phải không phải ngươi nhận nhầm người rồi."

Ta cuống quýt phủ nhận, Bùi Dụ lại dứt khoát buông tay áo xuống, rất có nghĩa khí đứng chắn trước mặt ta, nói chính chàng muốn làm như vậy, không liên quan đến ta.

Ta cảm động rơm rớm nước mắt, ôm cánh tay chàng, chàng dùng một cánh tay khác ôm lại ta, hai bọn ta ôm nhau.

"Là ý tưởng của ta! Màn thầu cũng là ta nhét! Ta, ta là thê chủ của em ấy, do ta quyết định!"

Không sai, ta kiên cường vậy đấy!

"Không, là đệ. Là đệ yêu cầu thê chủ đưa đệ ra ngoài."

"Là ta!" Ta liều mạng nháy mắt ra hiệu.

"Là đệ." Bùi Dụ kiên quyết không nhìn ta, thẳng lưng đối mặt với tam tỷ của chàng và đám người hầu đang trầm mặc không nói gì.

Bùi tam nhìn hai bọn ta, hồi lâu sau mới thở ra một hơi rất rất rất dài.

"....Đây là chuyện nhà của mấy người, ta không quan tâm, ta chỉ tới nói cho hai người một tiếng, mấy ngày nữa bớt chút thời gian về nhà một chuyến. A Dụ, phụ thân nhớ đệ lắm."

Thì ra là ta tự mình đa tình.

Ta ngượng ngùng nói: "Được, ngày mai sẽ đưa Dụ Dụ... A Dụ về."

Bùi tam chắp tay sau lưng, không nói lời nào liền ngồi vào kiệu rồi đi.

Nàng ta từ nhỏ đã thông minh, người đệ đệ nổi danh khắp kinh thành cuối cùng vẫn một đi không trở lại.

Tác giả có lời muốn nói:

Bùi tam: Ngốc sẽ bị lây.