Bệnh Phú Quý

Chương 136: Khoảng cách trong lòng



Đô Thừa chỉ quỳ sau bàn, nhìn thoáng qua Hoàng hậu bình tĩnh đang quỳ trong điện, trong lòng hiểu rõ, cầm bút chấm mực.

Chân Tông Hoàng đế chậm rãi nói: “Từ khi Hoàng hậu Triệu thị làm chủ hậu cung, yêu thích những thứ xa xỉ, phàm là quần áo đều phải được thêu châu đính ngọc, nếu có thứ gì không phải vàng sẽ tức giận không vui. Mỗi lần thấy người nào đẹp, sẽ căm ghét, muốn dồn người ta vào chỗ chết… Nay tra được Hoàng hậu lộng quyền hậu cung, uy hiếp mệnh phụ, mưu hại hoàng tôn, quả thực là tội ác tày trời.”

Khóe miệng Triệu Sênh mang một nụ cười nhàn nhạt, hóa ra những hành động của bà ta, ông ấy đều ghi tạc trong lòng, chỉ chờ một ngày có thể tính toán hết những chuyện này. Như vậy xem ra, cái chức vị Hoàng hậu này của bà ta không phải là có cũng được mà không có cũng không sao, ít nhất còn lưu lại một dấu vết nhỏ trong lòng Hoàng đế. Ngay cả khi những dấu vết ấy không liên quan gì đến tốt đẹp cả, nhưng cũng đã đủ để nhớ lại.

Đô Thừa chỉ vừa viết vừa lau mồ hôi trên trán, nhìn thế này, Hoàng thượng là muốn phế Hậu sao? Hoặc là… dứt khoát ban cho một ly rượu độc? Nhưng nếu như phế Hậu, chẳng lẽ chỉ dựa vào một tấm chiếu thư sao, sẽ không khiến cho cả triều chỉ trích đấy chứ?

Chân Tông hoàng đế Hoắc Nhiên dừng lại, nhìn Triệu Sênh. Đô Thừa chỉ cho rằng ông thay đổi chủ ý, đang định để bút xuống, lại nghe Hoàng đế hỏi: “Trẫm hỏi người, năm đó là người hại Nhã Doanh đúng không? Lúc Yến Vương ở Tây Hạ, là ngươi phái người ám sát?”

Triệu Sênh cao giọng đáp: “Chuyện này không phải do thiếp làm.”

Chân Tông nheo mắt lại, như đang cân nhắc xem lời của Triệu Sênh có mấy phần thật giả. Đã đến nước này rồi, bà ta cũng không cần phải nói dối nữa? Nếu không phải bà ya thì còn ai vào đây? Nếu không phải bà ta làm thì biếm làm thứ dân rồi đuổi về nhà mẹ đẻ có phải hơi quá đáng hay không… Chân Tông đang trầm tư, Đồng Ngọc ở ngoài điện lớn giọng nói: “Bẩm Hoàng thượng, Tô tể tướng, Tào đại nhân, Triệu đại nhân và các vị trọng thần tiến cung, hiện đang quỳ ngoài điện cầu kiến.”

Chân Tông hừ một tiếng, biết chắc chắn có người trong nội cung để lộ tin tức, những đại thần này biết ông muốn phế hậu, cố ý tới đây khuyên can. Nhưng hôm nay dù là ai cũng không thể thay đổi ý định của ông.

“Tuyên bọn họ vào!” Chân Tông phân phó.

Đám người Tô Hành Tri khom người vào điện, lúc thấy tình cảnh trong điện đã biết là xảy ra chuyện gì rồi, đồng loạt quỳ xuống phía sau Triệu Sênh, cùng kêu lên: “Về việc phế truất Hoàng hậu, xin Hoàng thượng hãy nghĩ kỹ lại!”

Đô Thừa chỉ cũng quỳ rạp xuống đất nói: “Xin Hoàng thượng nghĩ kỹ lại!”

Chân Tông Hoàng đế dùng thái độ kiên quyết nói: “Ta và Hoàng hậu bằng mặt không bằng lòng đã nhiều năm. Lần này bà ta càng phạm sai lầm lớn, ý đồ mưu hại hoàng tôn của trẫm! Yến Vương nhiều năm không con, khó khăn lắm mới có được một huyết mạch, Hoàng hậu lại hạ độc thủ như vậy, có thể thấy được lòng dạ tàn nhẫn đến mức nào! Các khanh không cần nhiều lời, Đô Thừa chỉ, tiếp tục viết chỉ!”

“Hoàng thượng!” Triệu Quang Trung lết đầu gối đến bên cạnh Triệu Sênh, quỳ rạp xuống đất: “Hoàng hậu là do Tiên hoàng định ra, sao có thể dễ dàng huỷ bỏ? Dù cho nương nương có chỗ nào không đúng, người cũng có nhiều cách xử phạt khác, nhưng nhất định không thể phế hậu! Chuyện này sẽ khiến nền tảng lập quốc lung lay, chúng thần phê bình, ông trời sợ rằng cũng sẽ giáng điềm xấu.”

“Chớ có nói lời đe dọa! Trẫm chính là thiên tử, ông trời biết trẫm xử trí như thế sẽ không trách tội!” Chân Tông trách mắng.

Triệu Quang Trung còn muốn nói tiếp, Tô Hành Tri ở phía sau âm thầm kéo đai lưng ông ta, lớn tiếng nói: “Thánh ý đã định, chúng thần cũng nghĩ như vậy, không cần thay đổi nữa.” Những đại thần khác biết lời này của Tô Tướng có nghĩa là chuyện phế hậu là chắc chắn phải làm. Nếu khuyên can thêm, Hoàng thượng dưới cơn giận giữ biết đâu lại biếm quan giáng tội, không ai muốn ném mũ ô sa trên cổ mình đi, cho nên không hề phản đối nữa.

Đô Thừa chỉ viết chỉ xong, nâng thánh chỉ đi tới Xá Nhân viện. Vừa rồi Lâm Huân thấy đám người Tô Hành Tri đi vào, còn tưởng rằng sẽ khiến Hoàng thượng thay đổi ý định, không ngờ rằng lần này Hoàng thượng kiên quyết như vậy. Thánh chỉ một khi đã giao cho Xá Nhân viện thì sẽ không còn đường cứu vãn.

Lâm Huân bảo Hoắc Nhiên giao Xuân Hoa cho Đồng Ngọc, đến khi đám người Tô Hành Tri từ trong điện ra, bọn họ lần lượt chào hỏi Lâm Huân. Mà Triệu Quang Trung lại siết chặt tay đi đến trước mặt Lâm Huân, ngẩng đầu nhìn hắn: “Tại sao Yến Vương phải ép người đến đường cùng như vậy?”

“Câu này của Triệu đại nhân sai rồi. Hoàng hậu có ý định giết hại vợ con của bổn vương, chẳng lẽ bổn vương phải ngồi chờ chết sao?” Lâm Huân nhướng mày.

Triệu Quang Trung đã giao thủ mấy lần với Lâm Huân nhưng đều thất bại mà về. Lần này Hoàng hậu bị phế, ngôi vị Thái tử tràn ngập nguy cơ, người được lợi lớn nhất không phải mấy Hoàng tử như Lâm Huân sao? Ông ta phải trở về gửi bồ câu đưa thư, thông báo cho Thái tử phòng bị sớm mới được.

Lâm Huân đợi Triệu Quang Trung đi rồi mới trở về điện, đế hậu một người quỳ một người ngồi, vẫn đang nói chuyện.

Biểu cảm của bọn họ không giống như phu thê nhiều năm, ngược lại càng tựa như người quen cũ buông bỏ được ân oán, hai người đều như trút bỏ được gánh nặng.

Chân Tông sai Đồng Ngọc đưa Triệu Sênh về cung Khôn Hòa, không lâu sau thánh chỉ được đưa tới, Hoàng hậu bị biếm thành thứ dân, trở về Triệu gia.

Đây là Triệu Sênh tự yêu cầu, đối với bà ta mà nói, tòa hoàng cung này giam cầm nửa đời trước của bà ta, nửa đời sau bà ta chỉ muốn yên tĩnh làm một người bình thường.

Bà ta chỉ không yên lòng Thái tử, cho nên luôn khẩn cầu Chân Tông nhớ cốt nhục thân tình, chăm sóc chiếu cố hắn ta nhiều hơn. Bản thân bà ta bây giờ không giúp được gì nữa rồi.

Lâm Huân nhìn Triệu Sênh đi ra ngoài, nói với Chân Tông: “Nhi thần còn có một chuyện muốn bẩm báo phụ hoàng.”

“Chính là việc khôi phục danh dự của Chu thị?”

“Nàng lấy tên Diệp Uyển sinh sống ở thành Dương Châu, hiện tại cũng không muốn hưng sư động chúng khôi phục thân phận, chỉ muốn làm một trắc phi bên cạnh nhi thần, nhưng nhi thần không muốn nàng phải chịu uất ức. Hiện tại trắc phi Mạnh thị làm nhiều việc xấu xa, chuyện lần này Hoàng hậu ám toán Khởi La, nàng ta cũng giúp sức không ít. Nhi thần muốn đuổi nàng ta ra khỏi phủ, lại sợ Hoàng tổ mẫu bên kia trách tội…”

Chân Tông hiểu rõ cười nói: “Con là muốn khiến trong Vương phủ chỉ có một mình Chu thị?”

“Phụ hoàng minh giám, nàng mang thai, nhi thần không thể lúc nào cũng ở bên bảo vệ nàng chu toàn, luôn lo lắng nàng bị thương tổn, bởi vậy thật không thể để người có lòng riêng ở cùng.”

Chân Tông hoàng đế trầm ngâm một chút, chuyện liên quan tới Thái hậu đúng là không dễ xử lý. Nhưng ông nhìn ánh mắt khẩn cầu của Lâm Huân, vẫn là nói: “Con cứ làm theo ý mình đi, bên phía Thái hậu trẫm tới xử lý.”

“Tạ phụ hoàng.” Lâm Huân hành lễ xong thì đứng dậy rời đi.

Quách Quý phi bưng canh bổ tới thăm Hoàng đế, thấy Lâm Huân đi ra, vội vàng tránh sang một bên. Đến khi thấy Lâm Huân phong trần mệt mỏi rời đi, nữ quan Thu Diệp mới nói: “Hoàng hậu bị phế, bên phía Thái tử chắc chắn sẽ có hành động. Hơn nữa lần trước Tần Vương ám sát Yến Vương, nhất định khó thoát tội phạt. Hiện tại đối thủ duy nhất của Tấn Vương điện hạ chính là Yến Vương.”

Quách Quý phi thu tay áo lại, đi về hướng tẩm cung của Hoàng đế, không để ý tới lời của nữ quan.

Bà ta không nghĩ như vậy. Đương nhiên bà ta có tư tâm hy vọng con trai của mình có thể làm Hoàng đế, nhưng mà nếu đã không còn những trở ngại kia, Hoàng thượng sẽ chỉ càng thiên vị Yến Vương. Dù sao Yến Vương ở trong quân hay ở trên triều đình đều có uy tín không gì sánh kịp, về điểm này không Hoàng tử nào có thể so sánh. Nếu từ nhỏ hắn đã ở trong nhà đế vương, chưa chắc đã xuất sắc như ngày hôm nay.

Cho nên bà ta mới đang âm thầm không ngừng thúc đẩy mâu thuẫn giữa Tần Vương với Yến Vương, và cả mâu thuẫn giữa Thái tử và Yến Vương trở nên gay gắt hơn, lại không nghĩ rằng hai người Thái tử và Tần vương không những không liên hợp mà còn đấu đá nhau, dẫn tới cục diện ngày hôm nay.

Hoàng đế dường như rất mệt mỏi, ông dựa vào gối vuông thêu hoa văn hình rồng, giơ tay xoa trán. Quách Quý phi thấy thế vội vàng đi qua, xoa cổ bóp vai cho ông: “Hoàng thượng vất vả quốc sự cũng phải chú ý nghỉ ngơi.”

“Nàng đã đến rồi?” Chân Tông cười nhìn phía bà: “Chuyện của Hoàng hậu, nàng đều biết hết rồi?”

“Thần thiếp đã nghe nói một chút. Hoàng Thượng thật sự muốn phế Hoàng hậu sao?” Quách Quý phi cẩn thận hỏi.

“Chính bà ta yêu cầu về nhà, trẫm thỏa mãn tâm nguyện của bà ta. Vị trí Hoàng hậu này vốn không phải của bà ta, bà ta ngồi vị trí này nhiều năm như vậy cũng đủ rồi.” Ánh mắt Chân Tông u ám: “Chẳng qua bà ta không nhận chuyện năm đó hại tỷ tỷ của bà ta, cũng không nhận chuyện ám sát Yến Vương ở Tây Hạ. Trẫm nghĩ, tới giờ phút này, bà ta có lẽ cũng không cần che giấu nữa, hay là thật sự không phải bà ta? Nhưng ngoài bà ta ra, còn người nào hận thấu xương Nhã Doanh và Lâm nhi như thế nữa chứ?”

Quách Quý phi nhẹ nhàng lắc đầu. Đừng nói bà ta không biết, dù bà ta có biết đi chăng nữa, thì trong lúc mẫn cảm này làm sao dám nói nửa chữ trước mặt Hoàng đế chứ? Chỉ sơ sẩy một chút thôi thì những thứ bà ta cố gắng nhiều năm chỉ sợ sẽ đi tong.

Chân Tông kéo Quách Quý phi tới trước mặt, chậm rãi nói: “Lần này phế hậu cũng là để thử Thái tử. Nếu nó ngoan ngoãn từ phủ Dĩnh Xương trở về thì nó vẫn là Thái tử, còn nếu không…” Trong mắt ông lóe qua ánh sáng tàn nhẫn, tay Quách Quý phi run lên, Hoàng đế cười: “Dọa đến nàng rồi? Những lời này vốn không nên nói cho nàng nghe, nhưng nếu không nói với nàng, thì trẫm còn nói với ai được nữa chứ…”

“Nếu Hoàng thượng muốn nói… thần thiếp xin nghe.” Quách Quý phi khéo hiểu lòng người nói.

Chân Tông thở dài, kéo Quách Quý phi tới trước mặt: “Duyệt nhi, đến lúc đó có lẽ trẫm phải làm chuyện có lỗi với nàng, cũng có lỗi với Lâm nhi. Bởi vì ở trong lòng trẫm, nếu Thái tử không nên thân, thì Yến Vương là người được chọn tốt nhất. Nàng sẽ không trách trẫm chứ?”

“Thần thiếp làm sao dám chứ?” Quách Quý phi cười nói, trong lòng lại lạnh như động băng. Mấy năm nay, mỗi một câu ông nói với ta, có câu nào là đã thực hiện chưa? Hứa cho ta hậu vị, thế mà sau khi Triệu Sênh bị phế lại không nhắc tới một chữ. Phong Lâm nhi thành Tấn Vương, nói là vô thượng vinh sủng, nhưng mà người trong lòng ông yêu thương nhất vẫn là Yến Vương. Nói đến nói đi, nữ nhân ông yêu nhất và tôn trọng nhất đều không phải ta. Nhưng ta sẽ không thất vọng, bởi vì đã không còn kỳ vọng gì với ông từ lâu rồi.

Quách Quý phi chờ Chân Tông Hoàng đế ngủ, đắp cái chăn lông cừu mỏng lên cho ông rồi mới rời đi. Vừa rời khỏi phạm vi đại điện, bà lập tức gọi Thu Diệp lại bên cạnh, vội vàng dặn dò mấy câu.

***

Lúc rời khỏi nhà Lâm Huân cưỡi ngựa, lúc về lại thành ngồi xe ngựa. Hắn xuống xe trước, sau đó ôm một cô bé tám tuổi từ trên xe xuống, một thiếu niên anh khí cũng nhảy xuống theo.

Lâm Huân dẫn cô bé kia vào trong phủ, cô bé ngửa đầu hỏi hắn: “Tam thúc, tam thẩm thẩm thật sự đã trở lại sao?”

“Ừ.” Khóe miệng Lâm Huân là nụ cười dịu dàng, đi thẳng về hướng Tây viện.

Khởi La đang dựa vào giường nghỉ ngơi, Ninh Khê ở bên cạnh thêu thùa may vá. Lúc nghe thấy giọng nói của cô bé, nàng không khỏi sửng sốt một chút, sau lại thấy một bóng hình chạy vào nhanh như gió, vừa muốn nhào về phía Khởi La lại nhớ tới dặn dò của Lâm Huân, chỉ cẩn thận kêu một tiếng: “Tam thẩm thẩm!”

Khởi La hơi mở to mắt, nhìn cô bé đáng yêu trước mặt, gần như mở miệng theo bản năng: “San nhi?”

“Tam thẩm thẩm, người còn nhớ con sao?!” Lâm San bò lên tháp, rúc vào vòng tay của Khởi La: “Mẹ nói tam thẩm thẩm đã đi một nơi rất xa không trở về nữa. Tam thẩm thẩm, San Nhi rất nhớ người.”

Khởi La cười cười sờ tóc cô bé, trong mắt nổi lên ánh nước: “Ta cũng nhớ con.”

“Tam thẩm.” Giọng nói từ tính của thiếu niên truyền tới, Khởi La ngẩng đầu, thấy một thiếu niên cao lớn chững chạc như ông cụ non đứng đó, nếu không phải nước mắt trong mắt bán đứng cậu, nói không chừng đã bị diễn xuất nghiêm trang của cậu lừa.

“Kiêu nhi đã cao như vậy rồi.” Khởi La vui mừng nói, đưa tay về phía Lâm Kiêu. Lâm Kiêu do dự một chút, cuối cùng vẫn là đưa tay nắm lấy. Thực ra vị tam thẩm này của cậu chẳng lớn hơn cậu mấy tuổi, trước đây lúc còn ở Hầu phủ lại quan tâm cậu rất nhiều. Lúc biết thẩm ấy bị lửa thiêu chết, cậu còn lén khóc mấy lần.

Lâm Huân là người vào cuối cùng, thấy ba người lớn-trung-nhỏ đều khóc vì vui thì nói: “San Nhi, không phải con muốn làm bánh hoa đào cho tam thẩm ăn sao?”

“Đúng vậy! Tam thẩm thẩm, tam thúc nói người có đệ đệ rồi có phải không?” Lâm San nhìn bụng Khởi La. Khởi La gật đầu, cười nói: “Có lẽ là muội muội.”

“Muội muội rất tốt.” Lâm Kiêu nói: “Đừng không nghe lời giống San Nhi.”

Lâm San làm mặt quỷ với cậu, nhảy xuống khỏi tháp: “Con biết làm bánh đào hoa, con đi làm cho tam thẩm thẩm thử xem có ngon hay không.” Nói xong hứng thú bừng bừng đi ra ngoài. Khởi La vội vàng nói: “Ninh Khê, em đi giúp con bé đi, trông chừng con bé, đừng để xảy ra chuyện gì.”

“Vâng tiểu thư.” Ninh Khê buông việc trong tay xuống đi tìm Lâm San.

Lâm Huân và Lâm Kiêu ngồi trong phòng, Lâm Kiêu kể những chuyện xảy ra mấy năm nay cho Khởi La. Lúc sau có lẽ cảm thấy chính mình ngồi ở đây quá chướng mắt, thế nên nói với Lâm Huân: “Tam thúc, con đi xem San nhi.”

Lâm Huân gật đầu, trong phòng chỉ còn lại hai người là hắn và Khởi La. Khởi La kéo lại thảm lông trên người, hơ tay trên lò sưởi bằng đồng.

Lâm Huân ngồi vào mép giường, duỗi tay ôm Khởi La vào lòng, dùng nhiệt độ cơ thể ủ ấm nàng. Khởi La không được tự nhiên hơi né ra: “Chàng đừng… bọn nhỏ đều ở bên ngoài.”

“Buổi tối dọn đến qua chỗ ta ở.” Lâm Huân thổi khí bên tai Khởi La nói.

“Hiện tại thân thể ta không tiện…” Khởi La đẩy ngực hắn, Lâm Huân nắm cằm nàng: “Nàng cho rằng ta sẽ làm gì nàng? Nơi này đơn sơ như vậy, lúc trước để nàng ở lại nơi này cũng chỉ là kế sách tạm thời mà thôi.”

Khởi La cố ý nói: “Ta cảm thấy nơi này khá tốt. Dọn đến chỗ đó của chàng, trắc phi kia của chàng không biết còn tính kế gì hại ta.”

“Tối nay nàng ta sẽ không còn nữa, nàng không cần để ý đến nàng ta.”

Khởi La khó hiểu nhìn hắn, không đợi Lâm Huân giải thích, Hoắc Nhiên đã vọt tiến vào. Nhìn thấy tình cảnh trong phòng, hắn lại vội vàng xoay người lui ra ngoài, ở ngoài cửa nói: “Vương gia, có người cầu kiến.”

“Có người?” Lâm Huân nhíu mày.

Đầu Hoắc Nhiên càng cúi thấp hơn: “Ngài… Ngài ra sẽ biết.”