Bệnh Phú Quý

Chương 137: Đường ai nấy đi



Lâm Huân cũng đoán được vài phần, hắn nghiêm túc sờ bụng Khởi La nói: “Ngoan ngoãn cùng mẹ con đợi cha trở về nhé.”

Khởi La cười cười vỗ lên mu bàn tay hắn: “Con còn nhỏ lắm, không nghe thấy đâu.”

Lâm Huân lại hôn lên tóc nàng xong mới ra ngoài. Vừa ra khỏi phòng, hắn đã thu hết biểu cảm trên mặt lại, vừa đi vừa hỏi: “Là Mạnh trắc phi?”

“Vâng ạ. Bà tử và nha hoàn đang thu dọn đồ đạc ở Đông viện, nhưng trắc phi không cho, nhất định đòi gặp Vương gia bằng được. Thấu Mặc ca không còn cách nào, đành phải để tiểu nhân tới tìm Vương gia.” Hoắc Nhiên giải thích.

Lâm Huân liếc hắn một cái: “Cổ ngươi làm sao vậy?” Vừa nãy khoảng cách khá xa không nhìn rõ, bây giờ đứng gần mới thấy trên cổ Hoắc Nhiên có mấy vết trầy da, tuy đã cố ý dùng cổ áo che đi, nhưng vẫn lộ ra một ít. Với thân thủ của Hoắc Nhiên, người nào có thể làm hắn bị thương với khoảng cách gần như vậy.

Hoắc Nhiên vội vàng kéo cao cổ áo lên, khuôn mặt đỏ bừng, quên cả xưng hô: “Ta… ta… là Tiểu Cẩn… không phải nàng ấy… là ta….” Nói năng lộn xộn.

Lâm Huân bỗng nhiên tỉnh ngộ, vỗ nhẹ vai Hoắc Nhiên: “Ừm, trưởng thành rồi.”

Hoắc Nhiên vội vã cúi đầu xuống, mặt đỏ như sắp chảy ra máu, ngượng ngùng như một đứa trẻ. Lâm Huân lại nhỏ giọng nói: “Ở phương diện đối phó nữ nhân này, Thấu Mặc và Quý Thần đều rất giỏi, không hiểu cái gì có thể hỏi bọn họ.”

“Có chuyện gì mà phải hỏi vi thần?” Diệp Quý Thần ôm sổ sách tới đây, thấy Hoắc Nhiên như thế kia còn tưởng hắn làm sai chuyện gì rồi, tò mò hỏi. Lâm Huân nói với Hoắc Nhiên: “Bên Đông viện ta tự tới đó, đúng lúc ngươi với Quý Thần trò chuyện một lát đi.”

“Vâng…” Giọng Hoắc Nhiên nhỏ tới nỗi chỉ có hắn mới nghe thấy mình nói gì.

Lâm Huân tâm trạng rất tốt rời đi trước, Diệp Quý Thần đi tới cạnh Hoắc Nhiên, đợi hắn mở miệng, cùng lúc đó cũng nhìn thấy vết trầy trên cổ hắn, vừa xem đã hiểu ngay, kéo hắn vào trong một góc: “Sao thế, cãi nhau với em dâu rồi à?”

“Không… không có! Gần đây nàng ấy dịu dàng với ta hơn trước, chỉ là…” Hoắc Nhiên sờ sờ cổ, hơi xấu hổ khi nhắc tới chuyện này: “Đây là tối qua nàng ấy làm. Ta nhất thời không biết nặng nhẹ, hôm nay nàng ấy không xuống giường được… đều trách ta.”

Diệp Quý Thần bật cười, trông rất đàng hoàng nói: “Chuyện này ấy mà phải dần dần tìm tòi. Có những cô nương thích được đối xử dịu dàng, có người lại thích mồ hôi đầm đìa say mê, ngươi mới lần đầu trải qua chuyện này, khó trách không nắm giữ đúng chừng mực. Đi mua chút thuốc về bôi cho em dâu, thường ngày hỏi han xem cảm giác của muội ấy, rất nhanh thôi quan hệ giữa hai người sẽ hòa hợp gắn bó rồi.”

Hoắc Nhiên gật đầu lia lịa. Nếu sớm biết cách này có thể thuần phục Lâm Cẩn, đêm tân hôn hôm ấy hắn đã thử rồi. Quả nhiên nữ nhân đều như ngựa hoang, dù tính cách có bướng bỉnh tới đâu, chinh phục được thân thể của bọn họ, tự nhiên sẽ có được trái tim của bọn họ. Mấy ngày nay Lâm Cẩn không nói, nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự thay đổi. Ví dụ như nàng ta không còn lạnh nhạt với hắn nữa, lúc ăn cơm cũng sẽ đợi hắn. Chuyện trên giường tuy không quá dịu dàng, nhưng có thể cảm nhận được nàng ta đã bắt đầu tận hưởng nó.

Viên đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất, như thế này mới là một tân hôn vui vẻ hạnh phúc.



Lâm Huân tới Đông viện, thấy nha hoàn bà tử đang run cầm cập đứng ngoài sân không dám vào phòng. Hắn vào trong, một cái bình sứ bay thẳng tới trước mặt, bị hắn giơ tay đỡ được, tùy tay đặt lên cái bàn thấp bên cạnh. Trên mặt đất một đống lộn xộn, tỳ nữ của Mạnh Diệc Hoan quỳ ở bên cạnh, thấy Lâm Huân vào, vội vàng nói: "Nương nương, Vương gia tới rồi."

Mạnh Diệc Hoan vốn đang ngồi khóc trên giường nhỏ, nghe thấy tỳ nữ nói như vậy ngẩng phắt đầu lên, nhìn thấy Lâm Huân, nàng ta chạy lại ôm lấy thắt lưng hắn: "Tại sao Vương gia lại đuổi thiếp đi! Thiếp không đi! Đây chính là nhà của thiếp."

Lâm Huân kéo nàng ta ra, ý bảo tỳ nữ ra ngoài.

"Mạnh Diệc Hoan, phụ thân của ngươi đã từng cùng ta giết địch trên chiến trường, hai người bọn ta là chiến hữu. Trong mắt ta, ngươi chỉ là một vãn bối, ta sẽ không thích ngươi."

Mạnh Diệc Hoan lắc đầu, khóc nói: "Nữ nhân kia tuổi cũng không lớn hơn thiếp bao nhiêu, tại sao nàng ta lại lọt vào được mắt xanh của Vương gia! Rốt cuộc thiếp có chỗ nào không bằng nàng."

Lâm Huân đưa khăn tay cho nàng ta: "Lau nước mắt đi."

Mạnh Diệc Hoan nhận lấy chiếc khăn tay mang hương vị của hắn, chỉ nắm trong lòng bàn tay. Trong lòng nàng ta hiểu rõ, Lâm Huân chưa từng thích nàng ta. Có thể nhẫn nhịn lâu như vậy, một là vì nàng ta là người nhà mẹ đẻ của Thái hậu, hai là vì năm đó là do Hoàng thượng tứ hôn, ba là vì hắn và phụ thân của nàng ta có chút gọi là tình chiến hữu. Nàng ta ỷ vào những điều này, mới không thèm kiêng nể gì muốn đuổi nữ nhân kia đi, nghĩ thầm dù có thế nào thì hắn cũng không so đo với nàng ta, nào biết đâu rằng lần này nàng ta sai rồi.

Lâm Huân ngồi xuống, số lần hắn bước vào Đông viện mấy năm nay có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hắn không muốn cho Mạnh Diệc Hoan bất kỳ hy vọng hay ảo tưởng nào. Hắn chậm rãi nói: "Ta đã nói với phụ thân của ngươi, tối nay ông ta sẽ tới đón ngươi. Ngươi vẫn là thân hoàn bích, năm nay mới mười sáu tuổi, không cần lãng phí thanh xuân trên người của ta. Ta sẽ nói rõ với bên ngoài, ta thả ngươi ra phủ đều không phải do ngươi sai, hoàn toàn là vì lí do cá nhân của ta. Về nhà, ngươi vẫn có thể tìm người thương để gả."

Mạnh Diệc Hoan khóc càng lớn hơn: "Chàng đều biết hết rồi? Chàng cảm thấy thiếp giúp người ta hại nữ nhân kia, thế nên nhất định muốn đuổi thiếp đi?"

Lâm Huân nhìn nàng ta, như đang nhìn một đứa nhỏ chưa trưởng thành: "Diệc Hoan, ngươi thích ta, chẳng qua bởi vì khi ngươi còn nhỏ, trên đường về kinh ta vô tình cứu ngươi, đưa ngươi về nhà an toàn. Nhưng nếu người đó không phải ngươi, đổi thành bất kỳ một người nào khác, ta cũng sẽ làm như vậy. Ngươi đối với ta mà nói, không phải người đặc biệt. Dù cho không có nàng ấy thì ngươi ở trong mắt ta cũng chỉ là một cô bé khóc lóc nỉ non bên vệ đường năm ấy mà thôi, cả đời này ta sẽ không thích ngươi. Mặc dù ngươi không biết gì, bị người ta lợi dụng, ta sẽ không so đo với một đứa trẻ."

Mạnh Diệc Hoan gục xuống giường nhỏ khóc nức nở, khóc xé ruột xé gan. Lâm Huân không nói gì nữa, đứng dậy ra khỏi phòng, dặn dò bà tử nha hoàn đứng bên ngoài: "Đợi trắc phi tỉnh táo lại, các ngươi tiếp tục vào trong thu dọn, nhớ phải đối đãi theo lễ nghĩa."

"Vâng." Nhóm người cùng lên tiếng đáp.

Lâm Huân ra khỏi Đông viện, thấy Thấu Mặc đã đứng chờ ở đó thì hỏi: "Sao vậy?"

Thấu Mặc quỳ xuống bẩm: "Tiểu nhân khẩn cầu Vương gia làm chủ, tiểu nhân muốn lấy Ninh Khê."

Lâm Huân phất tay cho hắn đứng dậy: "Chuyện này vốn cũng phải làm rồi. Đợi ta và phu nhân thương lượng, chọn ngày lành cho hai người các ngươi thành hôn."

"Tạ Vương gia." Thấu Mặc vô cùng kích động, lại nói tiếp: "Tiểu nhân sợ Ninh Khê phải chuẩn bị việc kết hôn, vừa phải chăm sóc phu nhân, không thể phân thân làm cùng lúc nhiều việc. Hiện nay phu nhân lại đang mang thai, trong Vương phủ cũng nên có người thích hợp chăm sóc mới được."

"Ngươi nói rất có lý, ngươi dẫn người đi đón nhũ mẫu Duẫn thị trước đây của ta từ phủ Ứng Thiên tới đây đi. Để bà chăm sóc phu nhân, Ninh Khê cũng có thể yên tâm chuẩn bị cho hôn lễ."

"Vâng." Thấu Mặc vội vàng xoay người đi làm.

Qua mấy ngày, thánh chỉ phế hậu được ban bố trên triều đình, bị tước bỏ hết phục ngự[*] của Hoàng hậu, rời khỏi Khôn Hòa cung, lấy thân phận của thứ dân, được đưa về Triệu gia. Vu thị đứng trước cửa Triệu phủ thấy một chiếc xe ngựa mộc mạc chạy lại đây, không khỏi đưa tay lên lau nước mắt. Nghĩ tới Triệu gia trước đây đã từng nở mày nở mặt như thế nào, có một vị Hoàng hậu, một vị phu nhân Quốc công, không nghĩ tới hôm nay cả hai người đều bị bỏ, rồi về nhà.

[*] Phục ngự: Quần áo chuyên dụng.

Cả đời này của Vu thị, có thể nói là đã trải qua quá nhiều chuyện. Đến cái tuổi như bây giờ, phú quý vinh nhục đều đã không còn quan trọng nữa, chỉ mong rằng người nhà bình an, không có gì là không nghĩ thoáng được cả. Sau khi con cái trưởng thành, rời khỏi nhà, một năm chẳng gặp mặt được mấy lần. Hiện giờ chim mỏi cánh bay về tổ, tuy bà ta tuổi tác đã cao, nhưng chỉ cần bà ta còn sống một ngày, thì sẽ che chở bọn họ thật tốt, giống như khi bọn họ vẫn còn nhỏ.

Triệu Sênh ăn mặc như một phụ nhân bình thường bước xuống xe ngựa, liếc mắt một cái đã thấy được Vu thị, còn có người đứng bên cạnh bà ta - Triệu Nguyễn. Triệu Nguyễn mở to hai mắt nhìn về phương xa, trông có vẻ ngớ ngẩn. Sau khi dùng Tiêu Dao Tán, thời gian giải độc tốt nhất là trong vòng ba ngày, qua ba ngày, dùng thuốc hay châm cứu đều vô dụng.

Bà ta hổ thẹn trong lòng, sau khi ôm mẫu thân, bà ta bước đến nắm lấy tay Triệu Nguyễn, nhẹ nhàng nói: "A Nguyễn."

Triệu Nguyễn chầm chậm nhìn về phía bà ta, nở nụ cười.

Tiêu dao vô sầu, cuộc đời này không cầu gì hơn.

Vu thị đi tới, dắt tay hai tỷ muội, nói: "Đi thôi, chúng ta về nhà."

...

Hậu cung vô chủ, triều thần dâng tấu muốn Chân Tông lập Hoàng hậu mới, hai người được đề xuất trước tiên là Quách Quý phi và Vương Hiền phi. Quách Quý phi luôn được Hoàng đế sủng ái, nhưng lại không lui tới với triều thần, Tấn Vương lại là một Hoàng tử không biết phấn đấu. Ngay cả Quách Hiếu Nghiêm đối với chuyện bà ta có làm Hoàng hậu hay không cũng chẳng mấy nhiệt tình, càng đừng nói đến những người khác. Còn Vương Hiền phi, tuy có sự ủng hộ của Vương gia, nhưng Vương Tán lại vướng vào kiện cáo, tự bảo vệ mình còn khó khăn, Tần Vương lại mang tội trên người, triều thần cũng thấy quan ngại.

Bàn luận như vậy một hồi, hai người đều không còn là ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị Hoàng hậu, bọn họ muốn Hoàng đế chọn con gái của một đại thần khác.

Chân Tông từ chối đề nghị của Lễ bộ, sau khi bãi triều, bởi vì thân thể không thoải mái nên đã tới Văn Đức Điện nghỉ ngơi trong chốc lát. Lúc này, Đồng Ngọc dẫn Triệu Sâm và Lục Vân Chiêu tiến vào.

Triệu Sâm quỳ xuống trước mặt Chân Tông: “Thần đệ có tội.”

Chân Tông nhìn người đường đệ tự cho mình là một Vương gia nhàn tản trước mặt. Mấy năm nay tay Triệu Sâm vươn dài bao nhiêu, đương nhiên không thể thoát khỏi con mắt của ông. Chẳng qua ban đầu lúc đăng cơ, tất cả huynh đệ không người nào giúp ông cả, chỉ có duy nhất mình người đường đệ này để một rương vàng tích cóp được trước mặt ông. Vậy nên ông mong đường đệ này có thể cả đời phú quý an nhàn, chỉ cần Triệu Sâm không quá đáng thì ông đều có thể nhẫn nhịn được.

“Sâm đệ đã phạm lỗi gì?”

“Vân Chiêu là con trai ruột của thần đệ, không phải con của Lục Tốn. Thần đệ có tội khi quân.”

Chân Tông híp mắt lại, nhìn về phía Lục Vân Chiêu. Ông khá coi trọng người thanh niên này, không chỉ vì hắn có tài hoa cái thế, mà còn là bởi vì hắn là con trai của Quách Nhã Doanh.

Triệu Sâm kéo Lục Vân Chiêu đến bên cạnh, vừa dập đầu xuống đất vừa nói: “Năm đó Quách Nhã Doanh không phải từ hôn rồi lén chạy trốn với Lục Tốn, mà là bị thần đệ uống say cường bạo, có thai Vân Chiêu, tự biết chính mình không xứng với Dũng Quan hầu, thế nên mới gả cho Lục Tốn. Vân Chiêu là con trai của thần đệ và nàng.”

Chân Tông nghe xong đứng phắt dậy: “Ngươi nói cái gì? Nói lại lần nữa xem.”

“Năm đó thần đệ vốn muốn lén chạy trốn với A Như, đã hẹn gặp mặt trong miếu hoang. Nào biết A Như mãi không tới, thần đệ bèn ngồi trong miếu hoang uống rượu. Lúc bất tỉnh nhân sự, có người ném một cái bao tải đến bên cạnh thần đệ, sắc trời tối tăm không nhìn rõ…”

“Vậy nên cái đêm mà Quách Nhã Doanh bị bắt khỏi Quách phủ ấy, là bị ngươi…?”

“Thần đệ tội đáng muôn chết.” Triệu Sâm dập đầu xuống đất: “Hoàng thượng muốn trừng phạt thần đệ như thế nào, thần đệ sẽ không rên một câu oán hận. Nhưng Vân Chiêu là con trai của thần đệ, con hư là lỗi của cha. Nó nhất thời hồ đồ, báo hành tung của Yến Vương cho Tần Vương, mục đích không phải muốn lấy mạng của Yến Vương, chỉ mong có thể mang nữ tử mình yêu thương đi mà thôi. Xin Hoàng thượng tra xét kỹ.”

“Đồ khốn.” Chân Tông vô cùng tức giận, đưa tay lên cho Triệu Sâm một bạt tai. Lục Vân Chiêu đứng thẳng người lên nói: “Hoàng thượng, tất cả sai lầm đều do thần gây ra, không liên quan tới Lăng Vương. Nếu Hoàng thượng muốn giáng tội, trả lại cho Yến Vương một câu giải thích thì xin hãy trừng phạt thần.”

“Câm miệng!” Triệu Sâm mắng hắn một tiếng: “Lùi sang một bên đi, nơi này không có chỗ cho con nói chuyện.”

Lục Vân Chiêu không đồng ý, hắn nhất quyết người nào làm người nấy chịu.

Chân Tông Hoàng đế nói: “Hai người các ngươi không cần tranh giành nữa, trẫm đã có phán đoán của mình. Lục Vân Chiêu bắt tay với Tần Vương hành thích Yến Vương,...” Ông còn chưa nói xong, Đồng Ngọc đã chạy vào, trên trán mồ hôi nhễ nhại: “Không hay rồi, Hoàng thượng! Không hay rồi.”

“Có chuyện gì mà ngươi kinh hoảng đến thế?” Chân Tông không vui nhìn hắn.

“Phủ Dĩnh Xương đổi màu cờ[*] rồi!”

[*] Đổi màu cờ: Quân đội quốc gia đổi cờ, chỉ sự thay đổi hoặc đầu hàng của chính quyền.