[BHTT] Gặp Lại

Chương 69: Oán giận tôi làm như vậy sao?



Tần gia.

Động tác rót trà trên tay đột ngột khựng lại, Tần Tuyết Nhiễm ánh mắt xẹt qua một mạt không rõ cảm xúc. Trà nóng vừa mới pha chưa bao lâu không cẩn thận bị rót ra ngoài đồng thời tưới lên ngón tay trắng nõn khiến một mảng da thịt tức khắc phồng rộp, ửng đỏ.

Nhưng cô lại giống như không cảm giác được, đôi mắt đen láy sâu thẳm đăm chiêu nhìn về phía trước. Lại qua mấy giây cô mới đặt ấm trà cùng tách trà trên tay lên bàn, bỏ mặc đau đớn nơi ngón tay mà ngồi thẳng lưng, tập trung nghe rõ âm thanh được truyền tải thông qua tai nghe airpod.

Vừa rồi là tiếng tát tay lanh lảnh truyền vào màng tai một cách rõ rõ ràng ràng, hiện tại lại chỉ nghe được vô số tạp âm không rõ, dường như còn xen lẫn rất nhỏ tiếng kêu ẩn nhẫn đâu đó.

Nhưng là tạp âm bên kia quá hỗn loạn, dù đã điều chỉnh âm lượng đến mức cao nhất cô vẫn không tài nào xác định mình có nghe nhầm hay không.

Qua một lát mới nghe được giọng nói của Trịnh Tân Thành, thanh âm gần như là phát ra từ kẽ răng: "Là Tần Tuyết Nhiễm kêu mày làm như vậy?"

Cùng thời gian đó ở hội quán Thu Quan, Lâm Dương Thần chật vật nằm ở dưới đất, trên ngực bị một bàn chân vạm vỡ mang theo giày da bóng loáng không lưu tình dẫm đạp. Mọi nỗ lực kháng cự đều trở nên vô ích, cánh tay gầy gò yếu ớt không đủ sức đẩy cái chân sừng sững kia ra.

Nàng khoé môi còn vương tơ máu, má phải bỏng rát, trên trán là một tầng mồ hôi lạnh, ẩn nhẫn đau đớn hé miệng đáp: "...Không sai."

Trịnh Tân Thành càng điên tiết gia tăng sức lực dẫm nàng ở dưới chân, hung ác truy hỏi: "Mày cứ như vậy răm rắp nghe theo lời cô ta? Cũng không thèm báo cáo với tao một tiếng?"

Lâm Dương Thần cố nuốt tiếng kêu rên vào trong cổ họng, gian nan giải thích: "Làm theo lời của Tần Tuyết Nhiễm... là điều kiện để ở lại bên cạnh chị ấy. Lúc đó... bị giám sát chặt chẽ... không có biện pháp báo tin."

Lúc này Trịnh Tân Thành hơi chút thả lỏng lực đạo, Lâm Dương Thần nhờ vậy mới có cơ hội thở dốc, qua một lát lại nói: "Từ nay về sau hành tung của tôi, mọi việc tôi làm đều nằm trong kiểm soát của Tần Tuyết Nhiễm. Đối thoại hiện giờ của chúng ta, chị ấy cũng nghe được."

Trịnh Tân Thành nghe vậy mới rút chân khỏi người của Lâm Dương Thần sau đó đột nhiên giống như nổi cơn điên, phá lên mà cười: "Hahaha!!"

"Tần Tuyết Nhiễm, quả nhiên lợi hại!"

Lời này nghiễm nhiên là hướng tới Tần Tuyết Nhiễm mà nói.

Lại có thể nghĩ ra nước cờ thâm hiểm như vậy. Dùng con cờ mà hắn dày công sắp đặt, quay đầu cắn hắn mội phát chí mạng.

Không những có thể ở trước mặt tất cả mọi người khiến hắn mất hết thể diện cùng tôn nghiêm, mà còn có thể dễ dàng cướp đi mảnh đất hắn tâm huyết lên kế hoạch thu mua suốt bao nhiêu ngày trời.

Một mũi tên bắn trúng hai con nhạn.

Lâm Dương Thần lấy lại tự do, từ dưới đất chật vật bò dậy. Thời điểm đứng vững đã thấy Trịnh Tân Thành một mạt thần sắc u ám, trên môi là nụ cười hiểm độc rít giọng hướng nàng mà nói: "Mày đi đi! Đi mà trở về với Tần Tuyết Nhiễm, hảo hảo ở lại bên cạnh cô ta."

Sau đó hắn túm lấy gáy kéo nàng đến sát bên cạnh, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được nói bên tai: "Đừng quên ước định giữa chúng ta, mày còn bốn tháng để hoàn thành nhiệm vụ."

Nói rồi hắn đẩy Lâm Dương Thần ra, lại lớn giọng tuyên cáo: "Tần Tuyết Nhiễm cô cũng đừng đắc ý quá sớm. Ván cờ lần này xem như tôi thua, lần sau sẽ không dễ dàng như vậy. Cứ chờ mà xem!" Dứt câu liền vung tay áo dẫn theo thuộc hạ một mạch rời đi.

Lâm Dương Thần sau đó cũng rời khỏi hội quán, một tay chật vật ôm lấy ngực chậm rãi lê bước chân hướng ra đường lớn, tay còn lại lung tung lau đi mồ hôi trên trán cùng vết máu đọng nơi khoé môi.

Lau xong hết thảy nàng mới lấy điện thoại từ trong túi ra, lại hít vào thở ra một hơi, bấm gọi dãy số quen thuộc.

Ở bên này, Tần Tuyết Nhiễm nhìn thấy cuộc gọi đến từ Lâm Dương Thần, ngẫm nghĩ một lát quyết định bắt máy. "Có chuyện?"

Sau đó nghe thấy thanh âm người ở đầu dây bên kia mong manh vô lực: "Em có thể đi trung tâm thương mại một chút không? Muốn mua một ít... nội y."

Tần Tuyết Nhiễm vốn dĩ muốn nói không thể nhưng chợt nghĩ đến điều gì, lời sắp ra khỏi miệng lại nuốt vào trong bụng.

Ba giây sau: "Có thể."

"Nhưng là tuyệt đối không được giở trò. Nếu để cho tôi phát hiện, hậu quả tự biết."

"Dạ. Em biết." Thanh âm hơi chút nâng lên, so với vừa rồi thì có tinh thần hơn nhiều.

Cúp máy, Tần Tuyết Nhiễm ánh mắt không rõ cảm xúc đăm chiêu nhìn vào khoảng không gian vô định, không biết đang suy nghĩ gì. Qua rất lâu sau mới hồi thần, lại gọi một cuộc điện thoại cho bác sĩ tư nhân đến xử lý hai ngón tay bị trà nóng làm bỏng.

........

Buổi trưa Lâm Dương Thần trở về căn hộ ven sông. Tra thẻ khoá, mở cửa tiến vào nhà, chuyện đầu tiên mà nàng làm chính là tăng nhanh bước chân đi vào trong toilet.

Sau khi khoá cửa cẩn thận nàng liền mở túi xách lấy đồ vật ở bên trong ra.

Một chiếc điện thoại di động cùng một cái túi chống nước.

Đây là A Đao chuẩn bị cho nàng.

Hôm nay đi trung tâm thương mại đã lén lút làm chút thủ thuật qua mắt thuộc hạ của Tần Tuyết Nhiễm, thành công trao đổi túi xách với A Đao, nhận về một cái túi xách y hệt cái cũ, chỉ là bên trong đã nhiều thêm hai món đồ.

Lâm Dương Thần nhấc điện thoại mới lên, mở danh bạ ra, nhìn thấy bên trong có lưu duy nhất một số điện thoại liền ấn nút gọi.

Nàng thật cảm thấy may mắn bởi vì Tần Tuyết Nhiễm không cho người lắp camera theo dõi trong nhà vệ sinh. Trước đó nàng cũng đã cẩn thận kiểm tra tất cả ngóc ngách, không tìm thấy bất kì camera ẩn hoặc thiết bị nghe lén ở nơi này.

"Alo."

"A Đao, là tôi. Mọi chuyện tiến triển đến đâu rồi?" Lâm Dương Thần thả nhỏ thanh âm hết sức có thể.

Đầu dây bên kia đáp: "Có tiến triển. Ba ngày sau Trịnh thị sẽ tổ chức buổi lễ mở bán căn hộ cao cấp ven biển đợt một. Hầu hết nhân vật có liên quan đều sẽ lộ diện. Cha nuôi đã lấy được thiệp mời, đến lúc đó cần hai người chúng ta trà trộn vào bên trong buổi lễ, tìm cách tiếp cận với bọn họ lấy chứng cứ."

Lâm Dương Thần dùng tay miết lấy cánh môi cẩn thận suy nghĩ. "Liệu Trịnh Tân Thành có đến hay không?"

"Sẽ không. Hắn đã giao toàn bộ dự án cho Vương Trạch, cùng lắm thì ngày mai cũng chỉ có mình Vương Trạch xuất hiện."

Lâm Dương Thần không thể đụng mặt Trịnh Tân Thành, mà Vương Trạch cũng không khác biệt là mấy.

Tối hôm qua ở tiệc rượu làm ra động tĩnh lớn như vậy, Vương gia bên kia khẳng định đã tra được mặt mũi nàng trông như thế nào. Nếu ở buổi lễ chạm trán khả năng rất cao sẽ bị hắn nhận ra.

A Đao dường như nhìn ra lo âu của nàng, tri kỉ nói: "Đừng lo, tôi sẽ yểm trợ cho cô."

Lâm Dương Thần dĩ nhiên không buông xuống được lo lắng, thở dài một hơi.

Trước mắt làm thế nào thoát khỏi kiểm soát của Tần Tuyết Nhiễm mới là vấn đề lớn nhất.

"Tôi sẽ nghĩ cách. Tạm định như vậy đi, chúng ta giữ liên lạc."

Cúp máy, Lâm Dương Thần cẩn thận chỉnh điện thoại thành chế độ im lặng cho vào túi chống nước. Tiếp theo tiến đến nơi đặt bồn cầu, mở nắp bồn chứa nước giấu điện thoại vào bên trong, cuối cùng đóng nắp lại.

Khắp nơi trong nhà vệ sinh duy chỉ có chỗ này là an toàn nhất, có thể an tâm giấu đồ. Bình thường sẽ không có ai rảnh rỗi đi mở nắp bồn chứa nước ra kiểm tra, trừ phi hệ thống bị hỏng.

Làm xong hết thảy Lâm Dương Thần mới di chuyển đến trước gương lớn xem xét thương tích trên người mình.

Má phải hiện lên dấu ấn của năm ngón tay rõ rệt, vừa sưng vừa bầm, khoé môi cũng có vết bầm cùng vết rách.

Tiếp theo, cởi đi hai nút áo sơ mi lại phát hiện trên ngực một mảng xanh tím trải rộng, một cử động mạnh liền cảm giác đau đến hít thở không thông.

Cài lại nút áo, Lâm Dương Thần nhìn bản thân ở trong gương, trong đầu lại nghĩ đến buổi lễ mà A Đao nhắc đến.

Nàng phải làm thế nào A Nhiễm mới có thể đồng ý cho nàng ra ngoài? Sau đó lại làm thế nào qua mắt hai vệ sĩ chạy đi họp mặt với A Đao mà không bị bọn họ phát hiện?

Lâm Dương Thần ngẫm nghĩ một hồi, đem ngón tay cái đặt lên vết thương trên khoé miệng của mình, sau đó đột nhiên dùng lực ấn mạnh một cái.

"Shh!!!"

Tuy đã đau đến cắn răng, ánh mắt lại là mười phần kiên định.

Trước mắt cũng chỉ có thể làm như vậy. Thành hay bại đều trông cậy vào may mắn đi.

........

Hai ngày sau Tần Tuyết Nhiễm đột nhiên xuất hiện ở căn hộ ven sông.

Mấy ngày nay thỉnh thoảng điện thoại lại nhận được tin nhắn của Lâm Dương Thần. Nàng nói nàng muốn gặp cô, lại không nói đến cùng là có chuyện gì.

Tần Tuyết Nhiễm không trả lời tin nhắn. Kể từ khi khống chế Lâm Dương Thần ở căn hộ ven sông cô đã giao lại việc giám sát nàng cho A Cương, tuy nhiên có đôi khi nảy sinh hứng thú cũng sẽ tự mình xem hình ảnh thông qua camera giám sát một lát.

Phòng ngủ của Lâm Dương Thần có một camera được đặt ở nơi khoảng trống ngăn cách giữa giường và bàn trang điểm, có thể xoay. Ở góc độ này, chỉ cần người kia ngồi trước bàn trang điểm camera liền thu được hình ảnh cận cảnh rõ nét nhất.

Có một lần Tần Tuyết Nhiễm nhìn thấy hình ảnh Lâm Dương Thần ngồi bất động ở trước bàn trang điểm rất lâu, thẫn thờ tự nhìn bản thân trong gương.

Tuy nhiên đập vào mắt cô lại là vết thương trên má cùng khoé miệng của nàng.

Tần Tuyết Nhiễm vốn dĩ cũng không để tâm. Chỉ là hôm nay xong việc sớm, có chút rảnh rỗi liền sinh ra nhã hứng lái xe đi dạo, trong lúc đi dạo lại không cẩn thận đi ngang qua khu vực căn hộ ven sông.

Suy đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định đi xem một chút.

Lâm Dương Thần nhìn thấy Tần Tuyết Nhiễm không khỏi vui mừng khôn siết lập tức từ sofa bật dậy, tiến đến trước mặt cô. Nhìn thấy cô nàng liền có thể thoã được mong nhớ tràn ngập nơi đáy lòng.

Một phần cũng là xuất phát từ tư tâm. Nếu Tần Tuyết Nhiễm lại không xuất hiện, nàng sẽ khó có thể thuyết phục cô đồng ý cho mình ra ngoài.

"Chị đến rồi?"

Tần Tuyết Nhiễm trầm mặc không nói nhìn Lâm Dương Thần, một lát sau lại nâng cánh tay nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay lên má phải của nàng, nhẹ nhàng mơn trớn.

'Thịch' Trái tim bên trong lồng ngực tức khắc nhảy dựng mãnh liệt, Lâm Dương Thần không khỏi ngỡ ngàng trước hành động này, trong đầu là từng đoàn pháo hoa vui sướng nở rộ.

Chỉ là một giây sau đó nàng phát hiện động tác trên tay Tần Tuyết Nhiễm tuy ôn nhu như vậy, vẻ mặt lại là nhàn nhạt, ánh mắt trước sau cũng không dâng lên một chút độ ấm.

Càng đừng nói cất chứa dù chỉ là một tia thương tiếc.

Pháo hoa trong đầu đột nhiên tắt ngúm không còn một mảnh, thế giới nhỏ lại chìm vào màu đen u tối.

Dù vậy thì nàng vẫn tham luyến cảm giác này, độ ấm nơi lòng bàn tay kia lại không phải giả.

Không lâu sau thấy Tần Tuyết Nhiễm nhướng lên đuôi mày, cười như không cười mà nói: "Xem ra sủng vật của tôi ở bên ngoài bị người bắt nạt."

"Trịnh Tân Thành cũng thật là, lại có thể nhẫn tâm xuống tay với con gái bảo bối như vậy." Lại tặc lưỡi, khẽ lắc đầu diễn nét thương cảm.

Lâm Dương Thần rũ mắt không nói gì. Mấy ngày qua nàng tận lực bôi thuốc điều trị vết thương trên ngực lại cố ý không bôi thuốc cho vết thương trên mặt, còn tự tay làm cho nó trở nặng.

Sau đó thường xuyên ngồi ở trước bàn trang điểm, hy vọng Tần Tuyết Nhiễm có thể thông qua camera giám sát nhìn thấy.

Bàn tay Tần Tuyết Nhiễm rời khỏi má, mơn trớn đến khoé môi, cuối cùng nâng lên cằm hòng làm nàng đối mặt với cô, ý vị thâm trường mà hỏi: "Oán giận tôi làm như vậy sao?"

Cô đem nàng biến thành quân cờ nhằm lợi dụng đánh bại đối thủ, kết quả quân cờ bị đối thủ dùng bạo lực trút giận.

Nếu nói không oán giận, chỉ sợ là nói dối.

Lâm Dương Thần khẽ lắc đầu. "Sẽ không."

Nàng từng nói dù Tần Tuyết Nhiễm đối xử với mình ra sao nàng cũng tuyệt đối không oán không hận.

Đây không phải là lời nói dối.

Tần Tuyết Nhiễm nghiền ngẫm nhìn thẳng vào mắt Lâm Dương Thần. Bên trong con ngươi đen láy là hình ảnh phản chiếu của cô, ngoài ra cũng không tồn tại bất kì cảm xúc khác thường.

Qua mội lát cô mới buông tay, lướt qua Lâm Dương Thần đi thẳng đến bên ghế sofa, đặt mông ngồi xuống. Đợi người kia theo sau đứng ở trước mặt mới mở miệng nói: "Lần này biểu hiện của cô không tồi, muốn khen thưởng cái gì?"

Lâm Dương Thần có chút thụ sủng nhược kinh hỏi lại: "Còn có khen thưởng sao?"

Tần Tuyết Nhiễm cười đáp: "Dĩ nhiên. Cô là sủng vật của tôi, chỉ cần có thể khiến tôi vui vẻ liền không tiếc khen thưởng cho cô."

Một câu sủng vật, hai câu sủng vật. Sao lúc trước nàng không biết A Nhiễm lại giỏi đả thương người bằng lời nói như vậy? Chỉ hai từ đơn giản cũng mang theo lực sát thương nghiêm trọng đánh sâu vào đáy lòng nàng.

Nhưng là nàng bắt buộc phải tiếp thu hiện thực này, không thể lại thất thố giống như những lần trước.

Hít vào thở ra một hơi, Lâm Dương Thần nhấc lên tinh thần nói: "Lần trước chị đã nói chỉ cần em biểu hiện tốt chị sẽ suy xét cho em ra ngoài đi dạo hít thở không khí. Ngày mai em muốn ra ngoài chơi, có thể không?"

Tần Tuyết Nhiễm: "Không phải hôm qua đã đi trung tâm thương mại rồi sao?"

Nghe vậy Lâm Dương Thần có chút oan ức cụp đầu nhìn mũi chân của mình, giọng nói cũng xìu xuống: "Lúc đó chỉ là tiện thể tạt qua mua một chút đồ, cũng tính vào sao?"

"Vậy rốt cuộc cô muốn đi đâu?" Tần Tuyết Nhiễm chống tay lên cằm, kiên nhẫn truy hỏi.

Lâm Dương Thần suy nghĩ một chút, trả lời: "Ra biển câu cá, đã lâu rồi em không có đi, hiện tại rất muốn đi."

Mười giây sau.

"Được. Tôi đáp ứng."

Nghe được lời này Lâm Dương Thần liền vui như mở cờ trong bụng, rạng rỡ đều hiện hết lên trên mặt, nhoẻn miệng cười nói: "A Nhiễm cảm ơn chị!"

Một câu này vừa rơi xuống, sắc mặt Tần Tuyết Nhiễm trong nháy mắt biến hoá trở nên khó coi đến cực điểm, ánh mắt lấp đầy một mảnh hàn ý tuỳ thời đều có thể đóng băng vạn vật bên cạnh, ngữ giọng cũng trầm xuống mấy quãng: "Cô vừa nói cái gì?"

Lúc này Lâm Dương Thần mới kịp thời phản ứng, chợt nhớ đến vừa rồi bản thân lỡ lời, tươi cười trên môi cũng dần ngưng trệ.

"Đem lời nói của tôi xem như gió thoảng qua tai có đúng hay không?"

"Không có..." Lâm Dương Thần vội vã lắc đầu.

Tần Tuyết Nhiễm không đợi nàng phòng bị đã tức khắc biến thành bộ dáng lạnh băng khiến nàng trở tay không kịp.

"Em chỉ là... chỉ là vẫn chưa đổi được thói quen lúc trước..." Nàng lòng đau như cắt buông lời giải thích.

"Em xin lỗi... Lần sau nhất định sẽ không như vậy."

Nhìn thái độ người kia mười phần ngoan ngoãn nhận sai Tần Tuyết Nhiễm mới hoà hoãn đôi chút, chỉ là ẩn ẩn vẫn còn tức giận.

"Không thể có lần sau."

"Dạ." Lâm Dương Thần lúc này mới có chút thời gian âm thầm điều tiết tâm tình phập phồng. Một lát sau nâng lên hàng mi đen dài, dè dặt thận trọng hỏi: "Vậy... sau này em nên gọi chị là gì?"

Tần Tuyết Nhiễm: "Tự mình suy nghĩ."

Lâm Dương Thần vắt hết óc suy nghĩ cũng nghĩ không ra một cái xưng hô hợp lý. Thói quen gọi hai tiếng "A Nhiễm" đã in sâu vào trong tiềm thức của nàng. Bỗng nhiên buộc phải thay đổi, nàng thật khó có thể mở miệng gọi ra xưng hô khác.

Dĩ nhiên không thể gọi cả họ lẫn tên, A Nhiễm khẳng định sẽ lại tức giận. Gọi chủ tịch Tần cũng không hợp lý, nàng không phải đối tác hay nhân viên ở Tần thị. Đại tỷ? Nàng càng không phải thuộc hạ của cô, không được.

Trong lúc Lâm Dương Thần còn đang miên man suy nghĩ, Tần Tuyết Nhiễm ở đối diện đã gợi lên khoé môi, thản nhiên phun ra mấy chữ: "Gọi chủ nhân."

Lâm Dương Thần trong nháy mắt biến thành tượng gỗ.

"Hiện tại cô chính là vật trong tay của tôi, cho nên đây cũng là cách xưng hô hợp lý nhất."

Thấy người kia mím chặt môi không nói, dường như rất kháng cự kiểu gọi này Tần Tuyết Nhiễm liền sinh ra ác thú vị, tiếp tục không tha: "Nào, gọi cho tôi nghe thử một chút."

Lâm Dương Thần khó khăn hé miệng, cái lưỡi tựa như đông cứng, làm sao cũng uốn lên không được.

Qua một lát phát hiện Tần Tuyết Nhiễm nhướng mày tỏ vẻ mất kiên nhẫn, nàng mới gian nan cất tiếng: "...Chủ nhân."

Thanh âm không lớn, lại có thể ở nơi phòng khách yên tĩnh rơi vào màng tai một cách rõ rõ ràng ràng.

Dục vọng khống chế mãnh liệt được thoã mãn, Tần Tuyết Nhiễm hài lòng mỉm cười đứng dậy, lại bất giác nâng cánh tay xoa đầu Lâm Dương Thần.

"Ngoan."

Một khắc đó, thân thể hai người đồng thời cương cứng tại chỗ.

Cảnh tượng này, tưởng như xa lạ lại vô cùng quen thuộc.

...

"Còn gọi tôi Tần tiểu thư? Tối qua em cũng không có gọi như vậy đâu."

"Vậy tôi đã gọi thế nào?"

"Tự mình nhớ lại."

"Nhớ ra rồi sao? Vậy gọi một lần nữa cho tôi nghe xem nào."

—— "A Nhiễm."

"Ngoan."

Còn nhớ lúc mới quen nhau, thời điểm Lâm Dương Thần nghe theo lời nhu thuận gọi cô "A Nhiễm" cô cũng hài lòng xoa đầu nàng, nói một tiếng "ngoan" kia.

Hiện tại vẫn cùng một lời nói, cùng một hành động, nhưng là cách xưng hô đã thay đổi.

Mà mối quan hệ giữa hai người cũng đã đổi thay, không thể lại quay về khoảng thời gian lúc trước.

Vốn chỉ muốn châm chọc người kia một chút nào ngờ những kí ức tưởng đã phong ấn chặt chẽ lại không kịp phòng bị tràn về, mỉm cười trên môi Tần Tuyết Nhiễm đình trệ. Cô thu tay rời khỏi mái tóc của Lâm Dương Thần đồng thời lạnh mặt lướt qua người kia ý định rời khỏi.

Lâm Dương Thần cũng từ trong hồi ức lấy lại tinh thần, vội đuổi theo nói: "Ngày mai chị có muốn đi cùng em không?"

Trước đây khi còn ở trong thời gian yêu nhau hai người vẫn thỉnh thoảng cùng nhau ra biển câu cá giải trí. Mới lần đầu Lâm Dương Thần còn kháng cự vì sợ đen da, sau khi bị Tần Tuyết Nhiễm dụ dỗ đi thử một lần thì trở nên yêu thích trò này, rảnh rỗi lại làm nũng đòi cô đưa đi.

Tần Tuyết Nhiễm đáp: "Không đi." Trước khi ra cửa không quên xoay đầu lại nhìn thẳng vào mắt người kia, tràn ngập ý vị cảnh cáo mà nói: "Nhớ kĩ, không được phép giở trò."

Lâm Dương Thần gật gật đầu nhìn thân ảnh Tần Tuyết Nhiễm biến mất sau cánh cửa, trong lòng tràn đầy cảm xúc phức tạp.

Thật ra vừa rồi nàng mở lời muốn rủ cô cùng đi nhưng trong lòng đã mười phần nắm chắc người kia sẽ cự tuyệt. Sáng mai Tần thị sẽ tổ chức buổi lễ kí kết hợp đồng mua bán một mảnh đất mang giá trị lên đến hàng tỷ, có cả phóng viên đến chụp ảnh đưa tin, mà Tần Tuyết Nhiễm cũng sẽ đích thân buông bút kí hợp đồng. Trước đó nàng đã xem được tin tức quan trọng này ở trên mạng.

Nàng lại lừa cô.

Không chỉ lừa gạt, còn diễn khổ nhục kế.

Chỉ là nàng đã đi đến bước đường này, làm sao còn cơ hội quay đầu hối hận?