[BHTT] Gặp Lại

Chương 70: Lo lắng bản thân làm ra chuyện lừa gạt bị cô phát hiện



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trời quang mây tạnh, mặt trời rót những tia nắng ấm áp xuống thế gian làm toàn thành phố phủ lên một màu trắng gạo rực rỡ.

Với thời tiết này, ra biển là thích hợp nhất.

Lâm Dương Thần lựa chọn một chiếc đầm maxi dài qua gối màu trắng, bên ngoài khoát thêm một chiếc áo khoát mỏng dài màu beige, lại mang thêm mũ cói rộng vành ra cửa.

Nàng vừa mới rời khỏi cửa, hai đàn em của Tần Tuyết Nhiễm cũng máy móc đi theo sát nút phía sau.

Lâm Dương Thần đi đến trước cửa thang máy thì bất chợt xoay người, tươi cười rạng rỡ hỏi: "Hai vị đại ca, có thể cho tôi đi nhờ xe của các anh không?"

Hai người kia mặt vô cảm xúc nhìn nàng lại thoáng liếc mắt nhìn nhau, tuy nhiên cho đến khi vào thang máy cũng không có ai đưa ra câu trả lời.

Lâm Dương Thần bất đắc dĩ nói: "Ai nha đừng như vậy mà. Dù sao thì các anh cũng phải đi theo giám sát tôi, có thể đi nhờ xe của hai người vậy thì tôi không cần lãng phí tiền gọi taxi nữa."

Lời nàng đưa ra lại quá hợp tình hợp lẽ, hai người kia dù không nguyện ý cũng đành phải gật đầu.

Hơn nửa tiếng sau xe của bọn họ đã có mặt ở bến tàu, Lâm Dương Thần hưng phấn bừng bừng đội mũ lên đầu, mở cửa xuống xe tiến về phía người phụ trách cho thuê tàu mà nàng đã liên hệ từ trước.

Tên vệ sĩ trông lớn tuổi hơn nói với người trẻ tuổi còn lại: "Cậu đi theo cô ấy lên tàu, anh ở chỗ này quan sát."

"Vâng."

Người phụ trách đưa cho Lâm Dương Thần đầy đủ vật dụng câu cá sau đó tận tình chỉ dẫn nàng lên chiếc tàu nào.

Chiếc tàu được thuê cũng đã đậu sẵn ở nơi đầu cầu cảng, hiện tại liền có thể xuất phát. Lâm Dương Thần di chuyển lên cầu cảng, một trong hai vệ sĩ cũng theo nàng đi sát ở phía sau.

Thời điểm chuẩn bị lên tàu, Lâm Dương Thần đột nhiên xoay người tỏ vẻ hoảng hốt nói: "Ôi tôi để quên điện thoại ở trên xe mất rồi, có thể phiền anh giúp tôi đi lấy hay không?"

Tên vệ sĩ trẻ tuổi vốn dĩ muốn nói không thể nhưng lại thấy đối phương nâng lên hai cánh tay xách đầy đồ vật chứng minh nàng bất tiện, đôi mắt trong vắt long lanh tựa đầm nước đầy khẩn cầu nhìn anh ta khiến anh ta không nỡ thốt nên câu chối từ.

Toàn bộ đáy lòng đều bị cô gái trước mặt mềm hoá, anh ta không khỏi có chút đỏ mặt hắng giọng một cái che đi thất thố của mình. "Được rồi, cô đứng ở đây đợi một lát."

Đợi đối phương quay lưng đi được một khoảng cách vừa đủ xa, Lâm Dương Thần mới lộ ra một cái mỉm cười tinh quái xoay người bước lên tàu.

Người lái tàu lập tức nhổ neo khởi động máy, nhanh chóng điều khiển tàu rời khỏi bến cảng.

Đợi đến khi thanh niên đáng thương phát hiện bản thân bị Lâm Dương Thần lừa, vội vã chạy trở về đầu cầu thì đã không còn kịp nữa, tàu đã rời bến được một quãng khá dài. Ở khoảng cách như vậy cũng không thể trực tiếp nhảy lên tàu, anh ta chỉ có thể chống nạnh bất lực nhìn Lâm Dương Thần cười đứng ở đầu tàu, vẫy tay hô lớn: "Đừng lo lắng! Tôi sẽ không đi xa bờ, anh đứng ở chỗ này liền có thể nhìn thấy!"

Lâm Dương Thần cũng không có nói dối, tàu chở nàng ra biển được một đoạn không xa thì dừng lại, cắm neo. Mùa này sóng êm biển lặng, vùng biển xung quanh đặc biệt nhiều cá, không nhất thiết phải cho tàu đi xa cũng có thể câu được rất khá.

Ở khoảng cách này, hai vệ sĩ đứng ở đầu cầu cảng phóng tầm mắt ra xa vẫn có thể nhìn thấy dáng dấp của Lâm Dương Thần, nhìn thấy nàng thoải mái ngồi lên một cái ghế xếp, bắt đầu bày ra vật dụng chuẩn bị thả câu.

Nơi này có ghế ngồi có dù che nắng, lại còn có thể giám sát đối tượng ở trong tầm mắt, hai người bọn họ bàn luận một hồi cuối cùng quyết định không bắt một chiếc tàu khác đuổi theo nàng.

Lâm Dương Thần ngồi ở tại chỗ chờ đợi, đợi ước chừng hơn nửa tiếng thì bắt đầu tiến hành kế hoạch của mình.

Nàng đặt cần câu xuống vị trí bên cạnh, đứng dậy vươn vai một cái sau đó xoay mình chui vào trong khoang tàu.

Ở bên trong là người lái tàu tuổi trung niên và một cô gái trẻ có vóc dáng cùng mái tóc dài ngang lưng giống hệt với nàng, đồng dạng mặc trên thân một chiếc đầm maxi trắng. Cả hai đều là nàng căn dặn A Đao sắp xếp từ trước.

Lâm Dương Thần cởi áo khoát ngoài cùng mũ rộng vành đưa cho cô gái, để cô ấy ra ngoài thay thế vị trí của mình, bản thân nàng thì theo cửa bên hông di chuyển ra boong tàu. Nhờ có khoang tàu che khuất tầm mắt cho nên hai vệ sĩ bên kia bờ sẽ không cách nào theo dõi được tình hình bên này.

Dưới sự hỗ trợ của người lái tàu, nàng mặc vào y phục lặn biển, trang bị đầy đủ bình dưỡng khí cùng mắt kính ống thở, đứng ở boong tàu chờ đợi. Không bao lâu sau từ dưới mặt nước trồi lên thêm một người, người kia trên thân cũng trang bị đầy đủ thiết bị lặn biển, đem theo nàng cùng nhau dần dần chìm vào trong nước.

Mà ở bên này, hai tên vệ sĩ kể từ khi quan sát thấy Lâm Dương Thần phát sinh động tĩnh liền như đứng đống lửa như ngồi đống than. Bọn họ không thể nhìn thấy khung cảnh ở bên trong khoang tàu, chẳng biết nàng có lại giở trò quỷ gì hay không. Vừa mới trải qua một cú lừa khiến bọn họ thông suốt cô gái nhỏ không hề đơn thuần vô hại như vẻ bề ngoài, không khỏi lưu lại bóng ma tâm lý.

Cũng may không quá một phút đối tượng theo dõi đã xuất hiện trở lại, tay trái cầm một đĩa có vẻ như là trái cây, tay phải cầm nước suối. Hai người không khỏi thở phào nhẹ nhõm tiếp tục ngồi xuống chậm rãi quan sát.

Mà người bọn họ chân chính cần phải giám sát lúc này lại đang ở giữa lòng đại dương, thích thú nhìn từng đàn cá đủ chủng loại cùng màu sắc đang tung tăng lướt qua bên mình.

Lâm Dương Thần không biết bơi hơn nữa còn cực kì sợ nước. Thời điểm nghĩ ra chiêu này nàng cũng từng bất an lo sợ đủ điều. Đây là lần đầu tiên nàng lặn biển, chẳng biết sau khi xuống nước liệu bản thân có thể làm tốt hay không, chỉ sợ nửa đường không chịu nổi áp suất nước hoặc là sặc nước. Cũng may trên thực tế việc lặn biển vốn dĩ không hề phức tạp như nàng nghĩ, chỉ cần thông qua ống dưỡng khí hít thở đều đặn, việc di chuyển ở trong nước đã có thợ lặn hỗ trợ, nàng không nhất thiết phải biết bơi thì mới có thể.

Người mà A Đao thuê không hổ là thợ lặn chuyên nghiệp với mười mấy năm kinh nghiệm. Anh ta dùng tốc độ nhanh nhất có thể mang theo Lâm Dương Thần di chuyển trong nước, chỉ khoảng nửa tiếng sau hai người đã thành công cập bờ ở một bãi biển cách bến cảng không xa không gần.

Lâm Dương Thần nhanh chóng di chuyển lên bờ. A Đao cũng đã có mặt ở chỗ này từ sớm, đưa nàng đến một khách sạn gần đó tắm rửa thay đồ sau đó lái xe cùng nhau đến địa điểm tổ chức buổi lễ mở bán căn hộ cao cấp ven biển.

Đến nơi, cho xe vào bãi đỗ, Lâm Dương Thần cùng A Đao đưa thiệp mời cho nhân viên lễ tân sau đó theo chỉ dẫn di chuyển vào hội trường, tìm một vị trí trống trãi ngồi xuống. Lúc này buổi lễ cũng đã qua giai đoạn khai mạc cùng giới thiệu, trực tiếp đến giai đoạn MC mời chủ đầu tư của dự án, đại diện tập đoàn Trịnh thị là tổng giám đốc Vương Trạch lên sân khấu phát biểu.

Đối với dự án lần này Trịnh thị cũng xem như bỏ ra rất nhiều tâm huyết, một tay thầu cả hai mặt đầu tư và xây dựng cho nên vô cùng xem trọng vấn đề truyền thông marketing. Sự kiện hôm nay vì vậy cũng được tổ chức cực kì long trọng. Địa điểm là một trung tâm hội nghị nổi tiếng, thiết kế sân khấu đẹp mắt, trang thiết bị phục vụ cho chương trình cũng là hiện đại nhất. Sự kiện mời rất nhiều bạn bè đối tác cũng như khách hàng tiềm năng đến tham dự, còn mời phóng viên các toà báo lớn đến chụp ảnh phỏng vấn đăng tin.

Qua một lát Lâm Dương Thần hỏi nhỏ ở bên tai A Đao: "Lần trước tôi có đề cập với chú Trịnh một số nhân vật trọng yếu của dự án có khả năng nắm giữ tài liệu mà chúng ta cần. Các anh tra đến đâu rồi?"

A Đao đáp: "Có một người, đợi lát nữa sẽ chỉ cho cô."

Tiếp theo quy trình buổi lễ diễn ra suôn sẻ thuận lợi. Đến giai đoạn MC thông báo khách mời tự do tham quan và giao lưu, Lâm Dương Thần quyết định cùng A Đao di chuyển lên lầu. Lầu hai được thiết kế thành dạng mái vòm, đứng ở chỗ này liền có thể quan sát toàn bộ người cùng sự việc ở sảnh dưới, thích hợp để nói chuyện lại có thể tránh chạm mặt Vương Trạch.

"Lúc nãy anh muốn nói đến người nào?" Đứng ở lan can lầu hai, Lâm Dương Thần gấp không chờ được trực tiếp đi vào vấn đề.

A Đao hất cằm đáp: "Cô nhìn người phụ nữ mặc váy đỏ đang trò chuyện cùng người đàn ông mặc vest xanh ở cạnh chậu cây thiết mộc lan kia xem."

Lâm Dương Thần theo tầm mắt của A Đao nhìn xuống, nhìn thấy một người phụ nữ ngoài 30 tuổi mặc trên người chiếc váy liền áo màu đỏ tươi, gương mặt trang điểm nùng diễm.

"Là cô ta?"

A Đao chậm rãi giải thích: "Cô ta là giám đốc kinh doanh của dự án. Khoảng thời gian gần đây cha nuôi có sắp xếp cho tôi tiếp cận với cô ta, sau đó tôi có thể xác định cô ta không biết chút gì về việc dự án xảy ra vấn đề, nhưng thông qua cô ta lại thăm dò được tin tức của một kẻ khác."

"Cô nhìn người đàn ông đứng đối diện. Chính là hắn ta, giám đốc xây dựng."

Lâm Dương Thần lại đảo mắt nhìn sang người đàn ông mặc vest xanh, tuổi tác ước chừng 50, là kiểu đàn ông thích chải chuốt cho vẻ bề ngoài của mình giống hệt Trịnh Tân Thành. Tuy nhiên khí chất còn lâu mới sánh được với họ Trịnh, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy dầu mỡ.

A Đao tiếp tục nói: "Hắn tên Mạc Lăng Thiên, được Vương Trạch mời về làm giám đốc xây dựng cho dự án lần này. Mối quan hệ với Vương Trạch khá tốt, thường xuyên cùng nhau ra ngoài xã giao."

"Giám đốc xây dựng?" Lâm Dương Thần nghiền ngẫm nhìn người đàn ông họ Mạc. "Xem ra hắn chính là người mà chúng ta cần tìm."

A Đao gật đầu. "Phải. Với chức vụ này, hắn rất có khả năng chính là kẻ đã tiếp tay cho Vương Trạch làm bậy, bớt xén vật tư giảm chất lượng công trình, lừa dối khách hàng."

Lâm Dương Thần: "Cũng là đối tượng thích hợp để Trịnh thị đẩy ra gánh tội trong tương lai."

Một khi vấn đề nghiêm trọng của dự án bại lộ trước công chúng, ắt sẽ phải có một người đứng ra chịu trách nhiệm trước pháp luật cũng như gánh chịu mũi dùi của dư luận.

"Tôi chỉ là có chút không hiểu rõ." A Đao tỏ vẻ thắc mắc hỏi: "Chuyện như vậy chúng ta là người ngoài cũng có thể đoán được, Mạc Lăng Thiên lại không biết sao?"

Lâm Dương Thần cười nhạt nói: "Hắn đương nhiên biết rõ. Nhưng có lẽ lợi ích Trịnh thị cho hắn quá lớn, đủ để hắn chấp nhận liều mạng một phen. Chưa kể với quyền lực cùng mối quan hệ của Trịnh gia vẫn có khả năng đảm bảo cho hắn một con đường lui thân sau này."

Hơn nữa chuyện như vậy có khả năng không phải lần đầu. Trịnh Tân Thành tham lam ích kỉ, vì tiền cùng quyền lực mà có thể chỉ thị cấp dưới làm ra rất nhiều chuyện coi thường luật pháp, đạp lên tính mạng người khác mà thu lợi.

"Có tra được gì về hắn không?" Sau khi âm thầm mắng chửi Trịnh Tân Thành một phen, Lâm Dương Thần lại hỏi đến chuyện chính.

"Có." A Đao nhìn về phía người phụ nữ mặc váy đỏ ở bên dưới. "Từ chỗ của cô ta dò hỏi được khá nhiều tin tức. Cô ta nói Mạc Lăng Thiên cũng xem như có tiền có tài nhưng bản chất thì lại thối nát, là một tên cặn bã."

"Cặn bã?"

"Phải. Cuộc sống cá nhân của hắn rất loạn, đã từng lừa không ít cô gái lên giường, ngủ xong đến tên còn không nhớ. Nghe nói đã từng có khá nhiều nhân viên nữ trong công ty trở thành nạn nhân của hắn."

Nghe kể như vậy Lâm Dương Thần không khỏi cau mày phẫn nộ. "Vậy những cô gái kia cũng không biết tố cáo hắn sao?"

"Mạc Lăng Thiên rất lươn lẹo, luôn có biện pháp chừa đường lui cho bản thân. Hơn nữa hắn còn một cây đại thụ Vương Trạch chống lưng, những cô gái kia chính là thấp cổ bé họng. Chưa kể còn có một bộ phận bị tiền tài hoặc những lời đường mật của hắn dụ dỗ. Ai..." Nói đến đây A Đao có chút chán nản thở dài một hơi.

Lâm Dương Thần quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?"

A Đao cười cười. "Chẳng bù cho tôi, một chút tài ăn nói cũng không có. Đến tận bây giờ vẫn chưa tìm được cô gái nào..."

Lâm Dương Thần bật cười, tiếng cười mềm mại lại trong trẻo như dòng suối mát khiến A Đao không khỏi có chút ngơ ngẩn.

Lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Lâm Dương Thần cười tươi như vậy, thật sự là quá xinh đẹp rồi.

Lại nghe nàng nói: "A Đao, không nên lấy bản thân ra so với tên cặn bã như Mạc Lăng Thiên. Anh rất tốt, rồi sẽ có một cô gái lương thiện xinh đẹp nguyện ý thích anh."

A Đao bấy giờ mới thoát khỏi thất thần, được khen ngợi da mặt tức khắc trở nên ửng đỏ, vừa ngượng ngùng vừa thấp thỏm cười hỏi: "Cô nói... là thật sao?"

Lâm Dương Thần nghiêm túc gật đầu. "Là thật."

Nàng cũng không có nói dối để an ủi A Đao. Điều kiện anh ta không tệ, xuất thân quân nhân cho nên cho dù là thân hình hay khí chất đều miễn bàn. Cơ bắp săn chắc, bờ vai đủ rộng đem lại cho con gái cảm giác an toàn, chiều cao cũng lý tưởng. Bản thân nàng không cao nhưng cũng chẳng lùn, vừa vặn 1m60, vậy mà chỉ đứng tới vai của anh ta. Tuy nước da hơi ngăm nhưng tổng thể khuôn mặt sáng láng dễ nhìn, có đôi khi xuất hiện biểu cảm thẹn thùng trông thật đáng yêu, nhưng khi làm chính sự thì lại cực kì nghiêm túc có trách nhiệm.

Có thể nói A Đao chính là là hình mẫu lý tưởng của rất nhiều cô gái. Người phụ nữ được gọi là giám đốc kinh doanh kia khẳng định cũng có hảo cảm với anh ta, nếu không thì làm sao có thể dễ dàng để lộ nhiều tin tức như vậy?

"Chúng ta quay lại chuyện chính đi. Ngoài những thứ đó ra anh còn dò hỏi được thêm tin tức có giá trị nào hay không?" Lâm Dương Thần nghiền ngẫm nhìn xuống bên dưới. Mạc Lăng Thiên và người phụ nữ kia đã tách nhau ra, hiện hắn đang bắt chuyện với một cô gái trẻ đẹp khác, có vẻ như là con mồi mới.

A Đao dành một chút thời gian điều chỉnh xong trạng thái mới nghiêm túc nói: "Một thông tin cuối cùng. Hắn hiện đang xích mích cãi vã với vợ cho nên thời gian qua đều tạm trú ở khách sạn mà không về nhà. Khách sạn cùng số phòng đều đã tra được, nếu chúng ta có thể lẻn vào phòng của hắn thì rất có thể sẽ tìm được thứ gì đó có giá trị."

Lâm Dương Thần gật gù. "Ừm. Ở khách sạn càng tốt, thuận lợi cho hành động của chúng ta hơn." Lại ngừng một chút, nghiêm túc suy nghĩ một hồi. "Nếu điểm yếu của hắn chính là phụ nữ... Vậy thì..."

"Tôi nghĩ được một cách."

......

Lâm Dương Thần cùng A Đao sau đó cũng không tiếp tục ở lại cho đến khi buổi lễ kết thúc mà quyết định rời khỏi, đậu xe ở một vị trí cách đó không xa ôm cây đợi thỏ.

"Chú Trịnh nói thế nào rồi? Có thể tìm được cô gái theo đúng yêu cầu của tôi không?" Ngồi ở vị trí ghế lái phụ trên xe, Lâm Dương Thần hỏi.

A Đao vừa nhìn tin tức trên điện thoại vừa lắc đầu nói: "Vẫn chưa tìm được, không dễ tìm."

Đợi thêm một lát, điện thoại của A Đao bất chợt reo lên.

"Alo." Không biết người ở đầu dây bên kia nói những gì, chỉ thấy sắc mặt A Đao trong nháy mắt biến đổi khẽ liếc nhìn Lâm Dương Thần một cái.

Đối phương làm ra phản ứng như vậy khiến Lâm Dương Thần tâm sinh dự cảm chẳng lành. Chỉ thấy anh ta sau khi cúp máy thì đầy bất an nhìn về phía nàng, ngập ngừng nói: "Xảy ra chuyện rồi..."

Mí mắt của nàng bất chợt nhảy dựng một cái. "...Chuyện gì?"

A Đao: "Tần gia bên kia... phát hiện ra rồi."

'Bang!' Lâm Dương Thần dường như nghe thấy tiếng tim của mình mãnh liệt nhảy dựng, trong thoáng chốc da đầu cũng trở nên tê rần.

Xong rồi!

"...Bọn họ làm sao phát hiện?" Qua một lát nàng mới tìm được đầu lưỡi của mình, hoang mang mà hỏi.

A Đao chán nản lắc đầu. "Không biết. Chỉ nghe nói hai người kia đang yên đang lành thì lại bất ngờ bắt một chiếc cano ra biển kiểm tra, cứ thế thì phát hiện chúng ta tráo người."

Ngừng một chút lại bổ sung thêm: "Nhưng mà cô yên tâm, người lái tàu cùng cô gái đều là cầm tiền làm việc, Tần gia có lợi hại đến mấy cũng không tra được đến chỗ của cha nuôi."

Yên tâm cái đầu anh! Lâm Dương Thần cắn cắn môi thầm mắng, mười ngón tay cũng vì căng thẳng mà không ngừng chà xát vào nhau.

Nàng không lo lắng Tần Tuyết Nhiễm sẽ tra đến chỗ Trịnh Hoà. Nếu cô có thể tự mình tra được nàng cùng ông ta hợp tác đấu với Trịnh Tân Thành, vậy đây càng chẳng phải là chuyện tốt hay sao?

Nàng chính là lo lắng bản thân làm ra chuyện lừa gạt bị cô phát hiện.

Nàng vẫn chưa quên ngày đó cô đồng ý cho mình ra ngoài đã cảnh cáo mình không được giở trò.

A Nhiễm hận nhất là bị người lừa dối. Nàng lại hết lần này đến lần khác làm ra chuyện như vậy, không ngừng chạm vào nghịch lân của cô, chọc cho cô thương tâm cùng tức giận.

À không, có lẽ hiện tại A Nhiễm đối với nàng đã không còn tồn tại thương tâm hay đau lòng, nhưng khẳng định là không thiếu tức giận.

Cũng không biết sau khi trở về sẽ phải đối mặt với hậu quả gì?

________________________



Khoe hình tui đi lặn biển hồi năm 2018 😂😂