Bị Buộc Thành Thánh Mẫu [Trực Tiếp]

Chương 13: Ai quan trọng hơn?



Cố Viện Viện hiển nhiên không nghĩ Cố Hàm Ngọc sẽ nói như vậy, trong lúc nhất thời bị bối rối, nhất là nhìn thấy Cố Chí Quốc và Trương Thục Tuệ ánh mắt đều nghi hoặc nhìn cô, càng khẩn trương không thôi, giống như tâm tư nhỏ bé kia của cô bị phát hiện. Cố Viện Viện cuống quít giải thích: "Không phải, chị hiểu lầm rồi, em không có ý tứ này, em không phải đã nói rồi sao, là do em sợ hai người sẽ hiểu lầm nhau nên mới làm như vậy!"

Cố Hàm Ngọc vẫn nói với vẻ mặt buồn bã: "Em gái, em tin tưởng anh ấy như vậy, chưa từng nghĩ anh ấy sẽ lừa em."

Cố Viện Viện lập tức phản bác: "Không, anh rể là người tốt!"

Cố Hàm Ngọc cũng nói: "Chị đương nhiên biết A Huy là người tốt, nhưng chung quy anh ấy vẫn là người ngoài, chị còn chưa kết hôn với anh ấy, chị và em còn có quan hệ máu mủ huyết thống, chúng ta mới thân nhau nhất. Lại nói, nếu như anh rể em ngoại tình thật, chị nghĩ hai chị em mình sẽ cùng nhau tìm hiểu chân tướng, vô luận kết quả là tốt hay xấu, có Viện Viện giúp đỡ chị, chị có cái gì phải sợ chứ?"

"Coi như em không nói cho chị, sao lại cũng không nói cho ba mẹ biết, ba mẹ sẽ giúp em nghĩ cách, chị không quan trọng bằng A Huy coi như xong, ba mẹ còn không quan trọng bằng bằng sao?" Giọng nói của cô yếu ớt, giống như thật sự đang ghen.

Cố Viện Viện trợn tròn mắt, dĩ nhiên không phản bác được câu nào, cô gấp đến choáng váng: "Em, em... em không có ý tứ này! Ba mẹ đừng hiểu lầm, với con mà nói hai người là trọng yếu nhất!"

Cố Hàm Ngọc đương nhiên biết Cố Viện Viện không có ý tứ này, nhưng cô có ý tứ này hay không có quan trọng không? Cô cười khổ nói: "Chị có chỗ nào làm chưa tốt đúng không? Cũng trách chị bình thường quá nghiêm khắc với em, luôn luôn giám sát em..."

Cố Viện Viện liền vội vàng lắc đầu: "Không phải, em không trách chị, em biết chị tốt với em!"

Cố Hàm Ngọc thở dài một tiếng, cau mày một mặt u buồn, nhìn Cố Viện Viện, phảng phất lại nói: Nếu biết chị tốt với em, vậy tại sao còn đối với chị như vậy?

Cố Viện Viện: "..."

Cố Chí Quốc và Trương Thục Tuệ cũng cảm thấy vấn đề này Cố Viện Viện chưa làm thỏa đáng, bọn họ lại nghĩ nhiều hơn, không giống Cố Hàm Ngọc mà thấy thương tâm, Cố Viện Viện vẫn là cô bé chưa hiểu chuyện, nếu bị bán đi thì còn phải giúp đếm tiền, xác minh Thẩm Huy có phụ nữ bên ngoài hay không cũng phải hỏi trực diện người kia, nếu không có bằng chứng thì ai dám thừa nhận? (xin lỗi đoạn này tui ko hiểu)

Bên cạnh đó, Cố Viện Viện dường như không có đầu óc khi làm chuyện này.

Đơn thuần lương thiện là một chuyện, vụng về vô tri ngu ngốc lại là một chuyện khác.

Cố Hàm Ngọc đột nhiên nghiêm túc, nói: "A! Chị suýt nữa quên mất, em nói sợ bị trách cứ nên không dám nói cho mọi người biết em đi quán bar chơi, cho nên anh rể em những chuyện kia cũng không nói cho mọi người biết, giấu mọi người đến bây giờ... Viện Viện, em sao có thể thành dạng này?"

Cố Viện Viện vốn đã tâm hoảng ý loạn, đột nhiên bị Cố Hàm Ngọc chất vấn như thế, bị dọa một cái, đôi mắt đỏ ngầu, tội nghiệp, há miệng giải thích: "Em đã nói rồi mà, bởi vì sợ bị trách cứ nên em mới không nói!"

Người xem mưa đạn:

【 Cố Viện Viện chuyện này thật sự làm không chân chính, chậc chậc, nếu tôi có em gái như thế này, còn không bằng không có! 】

【 Viện Viện làm sao? Viện Viện còn nhỏ nha, suy nghĩ không chu toàn không phải rất bình thường sao? Nhưng con bé lại rất tốt bụng nha. 】

【 Cố Hàm Ngọc cũng thật ngốc, Cố Viện Viện đối xử với cô ta như thế rồi mà cô ta còn nghĩ đến tình tỉ muội sao? 】

【 Cố Hàm Ngọc hung ác như thế làm gì, không thể từ từ nói sao, Viện Viện bị doạ đến phát khóc! 】

【 Nếu tôi là Cố Hàm Ngọc, tôi còn hung dữ hơn nhiều, Cố Hàm Ngọc cô phải dữ lên! Lúc này phải vùng dậy tranh giành Thẩm Huy với tiểu tam chứ!!? 】

【 Mấy người toàn nói Cố Viện Viện quá đơn thuần quá lương thiện, tôi thì lại thấy Cố Hàm Ngọc rất ngốc nghếch? 】

Chỉ thấy trong màn ảnh Cố Hàm Ngọc một mặt nghiêm túc, cặp mắt đen như mực chăm chú nhìn Cố Viện Viện, nói: "Viện Viện em phải nhớ kỹ, không có gì so với tính mạng của bản thân quan trọng hơn, xảy ra chuyện, bởi vì sợ bị trách cứ nên giấu diếm không nói cho mọi người biết. Về sau nếu em gặp lại những chuyện tương tự, nhất định phải lập tức nói, đừng sợ bị trách cứ, em phải biết, vô luận mọi người mắng em như thế nào, đều là bởi vì lo lắng em, quan tâm em, đừng quên chúng ta là người nhà thân nhất của em!"

Cố Viện Viện: "...???"

Người xem mưa đạn:

【???!! 】

Cố Viện Viện còn tưởng rằng Cố Hàm Ngọc sẽ trách mắng, đâu ngờ rằng cô sẽ nói như vậy? Nhưng Cố Viện Viện lại thấy kỳ quái, rõ ràng là lời nói quan tâm, nhưng cô cảm thấy Cố Hàm Ngọc giống như đang nói cô nhát gan, bởi vì chính mình sợ bị mắng, cho nên việc anh rể vượt quá giới đều giấu diếm không nói!

Khán giả lúc này cũng ngây dại, lời nói của Cố Hàm Ngọc khiến não của Cố Viện Viện chuẩn bị phun không thể phun ra được, đồng thời cũng khiến người xem sững sờ và nản lòng rằng Cố Hàm Ngọc có thể bị thiểu năng rồi.

【 Hình như tôi hiểu lầm Cố Hàm Ngọc rồi? 】

【 Cố Hàm Ngọc tại sao ngu xuẩn như vậy, lúc này còn vì Cố Viện Viện khuyên bảo? 】

Cố Chí Quốc ho nhẹ một tiếng, nói: "Viện Viện, Hàm Ngọc nói đúng, chuyện này con đúng ra phải nói cho chúng ta biết, vì an toàn của con, không nên giấu diếm. Sau đó con càng không nên một mình đi chất vấn Thẩm Huy, nghe lời hắn nói một bên. Thẩm Huy là thương nhân, tâm trí của hắn so cha hắn còn lợi hại hơn, trên thương trường mọi người đều nói hắn tâm cơ thủ đoạn vô cùng, không thể đo lường. Viện Viện, con đơn thuần như vậy, không phải là đối thủ của hắn."

Cố Viện Viện về nhà lâu như vậy nhưng vẫn là lần đầu tiên bị Cố Chí Quốc nhắc nhở, trong nhận thức của cô, Cố Chí Quốc là một người đàn ông tốt, hay im lặng nhưng rất yêu thương con gái mình, dù cho làm chuyện gì sai nhưng ông sẽ vô điều kiện bao dung con gái. Sắc mặt Cố Viện Viện không khỏi trắng bệch, "Ba ba, thật xin lỗi, con lúc ấy không nghĩ nhiều như vậy..."

Trương Thục Tuệ mặc dù mười phần sủng ái con gái nhỏ, nhưng bà không phải là không có đầu óc, bà cũng hiểu rõ chuyện này là do con gái nhỏ suy xét không chu toàn, nhưng nhìn Cố Chí Quốc nói như thế, nhìn con bé sắc mặt tái nhợt cũng cảm thấy đau lòng, hoà giải nói: "Được rồi, ông bớt tranh cãi đi, Viện Viện còn nhỏ, lại lớn lên ở gia đình bình thường, chưa trải qua sự đời, suy xét không chu toàn là bình thường, Viện Viện khẳng định không giống như Hàm Ngọc lấy đại cục làm trọng. Thôi, Viện Viện, đừng tự trách, việc này không trách con."

Cố Viện Viện không vì Trương Thục Tuệ an ủi mà dễ chịu, ngược lại càng khổ sở hơn: Ở gia đình bình thường lớn lên? Chưa trải qua sự đời? Suy xét không chu toàn là bình thường?

Cô xác thực so ra kém hơn chị rất nhiều, cũng không ưu tú giống chị...

Cố Hàm Ngọc nói: "Mẹ đừng nói như vậy, con biết, Viện Viện kỳ thật cũng không tin tưởng A Huy lắm, nếu như em ấy thật sự hoàn toàn tin tưởng, thì sẽ không đi tìm anh ấy xác nhận. Đúng không Viện Viện?"

Cố Viện Viện không lên tiếng, Trương Thục Tuệ thở dài một tiếng: "Đã không hoàn toàn tin tưởng lại đi hỏi trực tiếp như thế... Tốt, việc này không đề cập nữa, nhanh ăn điểm tâm đi."

Sắc mặt Cố Viện Viện tái nhợt lại trắng, cắn môi, trong lòng càng thêm khó chịu đứng lên.

Cô tưởng mình là bảo bối của ba mẹ, không ngờ trong mắt mẹ, cô lại là một người chưa trải việc đời, không có kiến thức.

Cô không ưu tú như chị.

Cố Viện Viện nhịn không được nhìn về phía Cố Hàm Ngọc, cô phát hiện Cố Hàm Ngọc thật sự rất xinh đẹp, dáng vẻ ăn cơm rất ưu nhã, dường như có cảm giác, nhìn về phía cô, khẽ cười, lộ ra vẻ quan tâm và bao dung. Cái này khiến trong lòng Cố Viện Viện càng khó chịu, cả ngày đều rầu rĩ không vui.

Cố Hàm Ngọc vui vẻ ghê gớm, sau điểm tâm liền gọi điện thoại cho Thẩm Huy, hỏi hắn có thời gian hay không, buổi tối cùng nhau đi ăn tối.

Thẩm Huy mười phần bận rộn, làm việc không ngừng, kể cả cùng Cố Hàm Ngọc đính hôn rồi, hắn vẫn bận, cả tháng nay chưa gặp nhau.

Thẩm Huy lần này lại rảnh, bữa tối đặt trước tám giờ, tại nhà hàng trên tầng cao nhất của tòa nhà sang trọng.

"Viện Viện, A Huy hẹn chị buổi tối đi ăn cơm, em qua đây giúp chị chọn váy đi?"

Cố Viện Viện đang ngẩn người ở sân sau, cô ngồi xổm ở trước bồn hoa, hai tay chống cằm, ngơ ngác nhìn chằm chằm hoa hồng nở rộ đến xuất thần, khuôn mặt nhỏ có chút u buồn, bộ dáng này khiến người khác nhìn phải đau lòng.

Cố Hàm Ngọc cũng đau lòng, ôn nhu kéo em gái lên: "Nếu em ở nhà buồn chán, lát nữa cùng chị ra ngoài đi, buổi tối cùng chị ăn cơm với A Huy nhé? Vừa vặn chị có thể thay mặt cảm ơn A Huy đã cứu em. Oa, ngẫm lại thứ duyên phận này thật sự rất kỳ quái, ai có thể nghĩ tới ở ngoài ngàn dặm, vị hôn phu của chị lại cứu được em gái chị!"

Cố Viện Viện bị Cố Hàm Ngọc kéo sau lưng lên lầu, cô muốn cự tuyệt: "Em không muốn đi, em không muốn quấy rầy buổi hẹn hò của chị..."

Cố Hàm Ngọc: "Không sao, em là em gái chị, nói cái gì mà quấy rầy. Đi thôi, chúng ta trước thay y phục. Chị nghĩ mua quà cho A Huy, cảm ơn anh ấy đã cứu em, đây cũng là ý tứ ba mẹ. Viện Viện cùng tham khảo vài chỗ đi."

Cố Viện Viện không thể cự tuyệt, chỉ có thể đi theo Cố Hàm Ngọc đến phòng thay quần áo, phòng Cố Hàm Ngọc phòng vô cùng lớn, quần áo trang sức đầy đủ mọi thứ, mỗi khi chọn đồ, Cố Hàm Ngọc sẽ hỏi ý kiến cô, cuối cùng cô mặc một bộ váy trắng dài, mái tóc mềm mại tán trên vai về sau, dưới chân đi đôi guốc cùng màu, trên tay là túi xách màu bạc.

Cố Hàm Ngọc rất ít khi mặc toàn bộ trắng thuần khiết như thế này, cô có rất nhiều bộ váy màu tối trông quá thành thục nặng nề, giờ phút này mặc màu trắng, ưu nhã động lòng người, lại thêm chút thanh thuần sạch sẽ, rất xinh đẹp tuyệt vời.

Cố Hàm Ngọc cũng rất ít đeo trang sức, trừ lúc cùng Trương Thục Tuệ hoặc Thẩm Huy ra ngoài xã giao, ngày bình thường chỉ đeo mỗi nhẫn đính hôn, ngày hôm nay cô cũng không đeo nhiều trang sức, trừ chiếc nhẫn đính hôn, trên cổ còn có dây chuyền hình mặt trời.

Cố Hàm Ngọc nói, đây là quà Thẩm Huy tặng nhân ngày sinh nhật cô, huy cùng ánh nắng*. Điều này biểu tượng rằng Thẩm Huy luôn luôn bên cạnh cô.

(*: theo mình nghĩ thì tên anh TH này trong tiếng Trung cùng nghĩa với từ mặt trời hay ánh nắng hay cái gì đó liên quan đến mặt trời.)

Cố Viện Viện nhìn dây chuyền mặt trời, đơn giản nhưng tinh xảo, những viên kim cương nhỏ được khảm theo hình vòng cung khiến nó trở nên lấp lánh, trông giống như một mặt trời nhỏ.

Cố Viện Viện đột nhiên tưởng tượng đến cảnh người đàn ông cao lãnh đạm mạc kia đeo sợi dây chuyền cho Cố Hàm Ngọc, còn nói những lời dỗ ngon dỗ ngọt, nói hắn tựa như sợi dây chuyền kia luôn ở bên cạnh cô...

...

Thời gian rất nhanh đến buổi tối, Cố Hàm Ngọc kéo tay Cố Viện Viện, xuất hiện ở nơi đã hẹn.

Hai người ngồi xuống vị trí đã dặt trước, Thẩm Huy vẫn chưa tới.

Cố Hàm Ngọc đặc biệt gọi hai món tráng miện ngọt cho Cố Viện Viện, Cố Viện Viện cầm thìa nhỏ và nhấm nháp chiếc bánh vị dâu, cô có chút không thích ứng, cảm giác mình và nơi này không hợp nhau. Vừa rồi vào cửa, cách đó không xa cô nhìn thấy một người đàn ông, mặc dù chỉ khẽ quét mắt qua, cô đã nhận ra đây là vị idol mà cô từng theo đuổi. Chắc chắn cô không nhìn lầm, vì vậy cô quay đầu nhìn lại lần nữa...

Cố Hàm Ngọc một tay chống cằm, nhẹ nhàng nhìn Cố Viện Viện, thấy cô đang nhìn sang một bên.

Cô biết Cố Viện Viện đang nhìn ai, là một minh tinh nam, đời trước Cố Hàm Ngọc không biết đối phương, đời này lại biết. Bởi vì Cố Viện Viện mười phần thích hắn, cả phòng dán đầy poster. Kiếp trước, Cố Viện Viện bị người qua đường chụp mấy tấm hình rồi đăng lên mạng xã hội, lại nhờ thân thế và thân phận học bá, cô trở thành hotgirl nổi tiếng có hàng triệu fan trên mạng xã hội, sau đó có được cơ hội tiếp xúc với vị idol kia.

Cũng bởi vậy, Thẩm Huy trở nên ghen tuông, cả hai cãi nhau. Kỳ thật Cố Hàm Ngọc không cách nào tưởng tượng, loại người thanh lãnh như Thẩm Huy, vì một người mà ghen sẽ thành cái dạng gì?

Mà giờ khắc này, khai giảng đang đến gần.