Bị Buộc Thành Thánh Mẫu [Trực Tiếp]

Chương 6: Chính là anh ta



"Đây chính là anh rể của em." Cố Hàm Ngọc nhẹ nhàng chỉ vào người đàn ông trong tấm ảnh, nói, "Em xem kỹ đi, nhỡ đâu lúc đó lại không biết mặt, anh ấy lại trách chị."

Cố Viện Viện cầm điện thoại, ánh mắt đang liên láo bỗng dưng sửng sốt, trên tấm ảnh là người đàn ông có nét đẹp thật độc lạ, khiến cô vừa thấy lạ, vừa thấy quen, cô với anh ta chỉ mới gặp nhau một lần, nhưng anh ta lại xuất hiện trong giấc mơ của cô rất nhiều. Cô nghĩ rằng cho dù có cơ hội hay không thì cũng phải gặp anh ta một lần để báo đáp ơn cứu mạng lần đó.

Thế giới lớn như vậy, cô tưởng rằng sẽ không dễ gì mà gặp được anh ta, ai ngờ thế giới nhỏ hơn cô tưởng, anh ta lại chính là anh rể của cô.

"Anh ta..chính là hôn phu của chị sao?"

"Đúng vậy." Cố Hàm Ngọc nhìn Cố Viện Viện, đôi mắt u sầu như biển nước, "Em cảm thấy, chị và anh ấy có xứng không?"

Cố Viện Viện: "..." . Tra𝘯g gì 𝓶à hay hay 𝒕hế ( Trù𝓶Tr𝘂 yệ𝘯.𝗩N )

Cố Viện Viện mấp máy môi, đôi mắt có chút lay động: "Xứng, rất xứng."

Cố Hàm Ngọc cười nói: "Cảm ơn em. Khi nào chị kết hôn, em có thể làm phù dâu cho chị đấy."

Phù dâu? Cố Viện Viện cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm vào thiệp cưới.

Trong tấm ảnh, người đàn ông khuôn mặt tươi tắn, hờ hững nhìn về phía ống kính, thật giống với lúc anh ta nhìn cô trước đây, cũng là bộ này, hờ hững, tự tin, dáng vẻ cường tráng.

Không biết vì điều gì, cô cảm giác có chút thất vọng, mất mát.

Người xem bắn mưa đạn:

【 Không phải chứ? Nam chính rớt ngựa rồi?? 】

【 Tôi còn đang mong Viện Viện cùng Thẩm Huy gặp nhau lần nữa cho thú vị, không nghĩ sẽ rớt ngựa như này. 】

【 Viện Viện sợ ngây người, nhìn dáng vẻ đần độn thế kia, trông thật đáng yêu. 】

【 Cố Viện Viện kỳ quá vậy, vì sao không nói là đã biết Thẩm Huy từ trước? 】

Cố Hàm Ngọc không kì cục, Cố Viện Viện cũng đơn thuần rất lương thiện, thế tại sao cô không nói ra chuyện Thẩm Huy đã từng cứu mình? Nếu như Cố Chí Quốc cùng Trương Thục Tuệ biết chuyện này, nhất định sẽ rất cảm kích Thẩm Huy, chắc chắn sẽ giúp cô báo đáp ân tình.

Nhưng cô không nói, ngược lại, cô giấu diếm chuyện này.

Đương nhiên, Cố Viện Viện giấu diếm chuyện này cũng không phải chuyện xấu xa gì.

Cố Hàm Ngọc vui vẻ nói: "Bọn chị định lúc kết hôn sẽ dùng áo cưới, lễ phục cùng kiểu dáng, nên định đặt may, tầm nửa năm sau sẽ hoàn thành xong, đến lúc đó Viện Viện cùng đi với chị thử một chút đi."

"Đúng rồi, hiện tại em là phù dâu của chị nữa, lễ phục cũng phải đặt may, vì không có nhiều kiểu dáng đâu, nên đến lúc xong em cứ chọn một cái em thích."

Cố Viện Viện đối với việc làm phù dâu liền từ chối ngay như phản xạ có điều kiện: "Em... em sợ em làm không tốt, chị sẽ mất mặt mất."

Cố Hàm Ngọc: "Không sao, chị tin tưởng em. Chị nghĩ bố mẹ cũng hi vọng Viện Viện làm phù dâu cho chị đấy? Dù sao chúng ta cũng là chị em mà."

Cố Chí Quốc gật đầu, Trương Thục Tuệ nói: "Đương nhiên, Viện Viện là thích hợp nhất rồi."

Cố Viện Viện bất đắc dĩ phải nhận, đành nói được.

Cố Hàm Ngọc nói: "Còn ảnh cưới nữa, à đúng rồi, nhân lúc con đi chụp ảnh cưới, nhà mình cùng nhau chụp vài tấm ảnh gia đình đi, về sau mỗi người một nhà, việc tụ họp đông đủ sẽ khó khăn hơn, con sợ không có cơ hội để chụp."

Trương Thục Tuệ lập tức vỗ tay đồng ý: "Làm sao mẹ quên được, Viện Viện đã trở về rồi, mà chúng ta vẫn chưa có ảnh gia đình!"

Bà tràn đầy phấn khởi, lập tức gọi điện thoại liên lạc thợ chụp ảnh tới, chậm nhất ngày mai sẽ phải đem ảnh gia đình treo đầy Cố gia mỗi nơi một góc.

Trương Thục Tuệ cầm tay Cố Hàm Ngọc, nói: "Đúng là con gái hiếu thảo."

Cố Viện Viện nhìn Trương Thục Tuệ hài lòng về người chị của mình, trong lòng không biết làm sao, cũng có chút mặc cảm, sự thật rằng cô không thể sánh bằng chị gái cô về mọi mặt...

Người xem bắn mưa đạn:

【 Viện Viện thế nào lại thấy không vui? 】

【 Cố Hàm Ngọc làm quá thực sự, Viện Viện đẫ nói không muốn làm, vì cái gì cứ bắt Viện Viện làm phù dâu cơ chứ? 】

【 Cố Viện Viện mới kỳ quái, làm phù dâu cho chị mình thì đã làm sao mà không nhận? 】

【 Hài, ai quy định em gái thì phải làm phù dâu cho chị thế? 】

【 Cố Hàm Ngọc nhẹ nhàng thanh tao, nói chuyện nhỏ nhẹ, thậm chí cả tư thế ngồi cũng toát lên khí chất! 】

Cố Hàm Ngọc vờ như không thấy mưa đạn bên trên, nâng cốc trà chậm rãi uống một ngụm, nụ cười càng nhẹ nhàng hơn, nhưng đáy mắt lại có chút lạnh lẽo.

Bởi vì Cố Viện Viện cuối cùng cũng đã phát hiện ân nhân cứu mạng mình lại là anh rể, nên mấy ngày qua tâm trạng đều không tốt, nhưng cô che giấu cảm xúc rất tốt, trừ Cố Hàm Ngọc, ngoài ra không có ai phát hiện.

Cố Viện Viện càng không vui, Cố Hàm Ngọc càng thêm vui vẻ.

Tuy nhiên, cô đã muốn cùng Cố gia báo thù Thẩm Huy, không thể chỉ dựa vào sức của một mình mình, may mắn năm nay cô thường xuyên cùng Cố Chí Quốc, Trương Thục Tuệ thảo luận về chính trị hiện tại, kinh tế giá thị trường, tốt hơn nữa là nhà bà ngoại của cô cũng là một gia đình kinh doanh, Trương Thục Tuệ cũng có đầu óc buôn bán, trong tay có mấy công ty về túi da, ngoài ra còn đầu tư cố phiếu của riêng mình.

Cố Hàm Ngọc đi theo Trương Thục Tuệ, học hỏi được rất nhiều điều.

Cô bây giờ trên tay ước chừng có ba triệu tiền tiết kiệm, đều là tiền túi của cô trong những năm qua, vì cô chưa từng sử dụng nó trước đây, nên cũng còn ngần ấy.

Cố Hàm Ngọc dùng cái này làm quỹ khởi nghiệp, nghĩ đến lúc Trương Thục Tuệ từng ghé tai cô nhắc tới giá cổ phiếu tháng sau sẽ tăng điên đảo, đến lúc đó cô có thể kiếm một món hời.

...

Ngay sau đó, bữa tiệc của Cố gia được tổ chức để chào mừng Cố Viện Viện cũng đã tới, trừ Cố gia ra, Cố Chí Quốc còn mở tiệc chiêu đãi bạn học, gần nửa Đế Đô cũng đến, giáo sư, nhà khoa học, nhà văn cũng tham gia, có người có tác phẩm chiếm lấy danh hiệu tiểu thuyết lịch sử nhân văn học bán chạy đầu bảng, cũng có giảng viên lịch sử hằng ngày đứng trên bục giảng.

Trước sân biệt thự Cố gia còn bày một chiếc bánh kem cao chín tầng, được tạo hình rất tinh xảo, bánh kem theo âm nhạc xoay tròn, nhìn bánh kem lúc này giống như một cô công chúa nhảy múa theo điệu nhạc.

Mặt trời lặn theo thời gian, màn đêm dần buông xuống, khách khứa đến trước dinh thự Cố gia cười nói vui vẻ.

Cố Viện Viện có chút lo lắng, cô đứng từ tầng hai cửa sổ nhìn xuống, thấy rất nhiều giày da, âu phục, trang phục truyền thống, họ toát ra một phong thái rất cao sang, nhìn là biết thân thế cao quý, Cố Viện Viện còn thấy giống như được nhìn thấy một lớp học lịch sử đã xuất hiện qua nhân vật --giáo viên lịch sử trên lớp từng phát một đoạn phim tài liệu về Trung Quốc, người này chính là giáo viên. Đó chính là năng lượng học tập thực sự.

"Viện Viện, không cần vội, có mẹ ở đây, không việc gì hết." Trương Thục Tuệ nhìn con gái, dịu dàng nói.

Cố Viện Viện buông rèm cửa sổ xuống, trong mắt ngập tràn lo lắng: "Mẹ, con sợ con sẽ làm bố mẹ mất mặt."

"Sao thế được? Con là tim, là gan của bố mẹ, dù cho trời có sập xuống, mẹ cũng ở đây chống đỡ cho con, sợ gì hả?" Trương Thục Tuệ đầy thanh lịch, đồng thời cũng đầy tự tin, "Có mẹ ở đây, đố ai dám bàn tán vào ra."

Cố Viện Viện hết sức cảm động: "Mẹ là nhất!"

Trương Thục Tuệ nở nụ cười hiền lành, ngập tràn yêu thương.

"Mẹ, con đi rửa tay." Cô quá lo lắng, bởi chưa từng trải qua khung cảnh này, luôn lo lắng cho rằng mình sẽ phạm sai lầm, sẽ làm cho bố mẹ mất mặt. Váy lại rất dài, cô lo lắng mình sẽ giẫm lên váy, làm trò cười cho thiên hạ.

"Ồ, đi đi. Trở lại ngay nhé."

"Vâng ạ."

Cố Viện Viện rời khỏi phòng thay đồ, hít thở không khí trong lành, cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn một chút, căn phòng chật chội kia khiến cô không thể thở nổi

Cô nói muốn đi vệ sinh, cũng là vì muốn trốn đi một lúc, cũng là vì cô là một người sạch sẽ.

Đây cũng là thói quen của cô, ở một mình lúc lo lắng.

Hôm nay cô có cảm giác mình thật sự giống như một cô công chúa nhỏ, cô mặc một chiếc váy dài xinh xắn, trang điểm nhìn rất thanh tao, tóc xoã ngang vai, không có phụ kiện gì nhiều, chỉ đội một chiếc vương miện công chúa, khuyên tai và vòng tay đều là đồ bộ, sáng lấp lánh, đẹp đến lạ, nghe nói một bộ này giá trị hơn triệu. Là mẹ nói khi đưa đồ cho cô.

Cố Viện Viện hít một hơi thật sâu, nụ cười càng thêm ngọt ngào.

Bố mẹ đã động viên cô rất nhiều, vì thế nỗi sợ hãi, sự căng thẳng cũng tan biến, cô không còn lo lắng nữa.

Ai ngờ đúng lúc này, vừa mới ổn định tinh thần được một chút, Cố Viện Viện phát hiện trên hành lang có bóng dáng một nam nhân khí chất rất nổi bật, anh ta mặc âu phục đen, áo sơ mi trắng, nghiêng người tựa ở bên cửa sổ, mái tóc rối xoã che đi vầng tráng, lộ ra nửa gương mặt anh tuấn, góc cạnh, sắc như dao.

Cô ngửi thấy mùi khói phảng phất, mùi khói thuốc cực kì khó chịu, nhưng lúc này, nó lại giống như là hỗn hợp của độc dược trộn lẫn với sự quyến rũ khó cưỡng.

Cố Viện Viện kinh ngạc nhìn anh.

Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, kéo tà váy chạy đến trước mặt người đàn ông ấy: "Thì ra chính là anh!"

Thẩm Huy nghiêng đầu, nhìn thấy một cô gái mặc chiếc váy dài màu trắng, đầu đội vương miện công chúa, cô kinh ngạc, vừa vui mừng nhìn anh, khuôn mặt xinh đẹp bỗng đỏ bừng, đôi mắt tròn mở to, trong veo.

"Tôi còn tưởng mình nhìn lầm, anh còn nhớ tôi không?"

Thẩm Huy cũng có chút bất ngờ: "Là cô."

Cố Viện Viện rất vui vẻ, khuôn miệng cong lên nhìn rất đáng yêu: "Sao anh lại chui vào chỗ này? Không bắt kịp không khí náo nhiệt bên ngoài à?"

Thẩm Huy: "Ừ. Có điều buồn bực."

Cố Viện Viện chép miệng: "Thực ra chính tôi cũng không thích mấy dịp kiểu này."

Thẩm Huy nhướng mày, Cố Viện Viện nháy mắt: "Tôi không sợ buồn bực, tôi sợ cái này." Nàng nhấc nhấc váy, mặc dù đi giày cao gót nhưng váy vẫn chạm xuống mặt đất, thế nhưng vẫn rất xinh đẹp, trông cô giống như một cô tiên nhỏ, "Tôi thật sự rất sợ ấy, nhiều người nhìn như vậy, đến lúc đó mắc lỗi, tất cả đều nhìn thấy, chắc chắn sẽ rất mất mặt."

Thẩm Huy sững sờ, cười.

Những cô gái trước mặt anh đều tỏ vẻ đoan trang, thanh lịch, rất sợ phạm sai lầm mất mặt, chưa từng có người nào giống Cố Viện Viện, thẳng thắn đem sự sợ hãi của bản thân nói cho anh nghe.

Thẩm Huy chưa thấy qua Cố Viện Viện, bởi anh rất ít khi có mặt ở mấy bữa tiệc như này, cũng không biết hết tất cả về Đế Đô, vậy nên anh coi Cố Viện Viện là tiểu thư được bao bọc rất kĩ lưỡng, cho nên mới ngây thơ, đơn thuần được như vậy.

"Ừ, đáng sợ thật."

"Đúng không! Nghĩ đến đã sợ rồi!"

Cố Viện Viện làm như thật, Thẩm Huy cười, lần này nụ cười của anh rõ ràng hơn bao giờ hết.

Người xem bắn mưa đạn:

【 Viện Viện hôm nay thật xinh đẹp thật đáng yêu! 】

【 Dáng vẻ lúc Thẩm Huy hút thuốc thực sự quá đẹp đi. 】

【 ngao ngao ngao Viện Viện thiên thần nhỏ yêu lắm! 】

【 Thực ra, Thẩm Huy với Viện Viện khá xứng đôi, Thẩm Huy tính cách trầm mặc hợp với những cô gái năng động hoạt bát đáng yêu... 】

"Viện Viện, anh Huy, nãy giờ đều ở đây?" Thanh âm đột ngột vang lên, Cố Hàm Ngọc mặc bộ váy dạ hội màu xanh nhạt, mái tóc dài được cố định bằng một cây trâm cài ngọc bích, vài sợi tóc vương vấn hai bên má, trông đầy nhẹ nhàng, yên tĩnh. Nãy giờ, hai bàn tay cô nắm chặt, yên lặng đứng đầu kia, nhìn hai người họ, khóe miệng mỉm cười.

Không biết vì điều gì, trái tim Cố Viện Viện đập dồn dập, thậm chí còn có cảm giác hoảng sợ.