Bị Buộc Thành Thánh Mẫu [Trực Tiếp]

Chương 7: Mau gọi anh rể



Cố Viện Viện không ngờ Cố Hàm Ngọc lại đột nhiên xuất hiện, trong lòng hoảng loạn vô cùng, không biết nên nói gì. Nhưng cô không hiểu lí do tại sao bản thân lại hoảng loạn, là bởi vì cô cố ý giấu Cố Hàm Ngọc rằng mình quen biết Thẩm Huy từ trước hay sao? Cô cũng không biết tại sao, giống như chỉ đang làm theo bản năng.

"Vốn định giới thiệu để hai người biết mặt nhau, không ngờ hai người đã gặp mặt rồi. Chắc đây là duyên phận nhỉ?" Cố Hàm Ngọc chậm rãi đi tới, cười một cách rất tự nhiên.

Cô đi giữa Cố Viện Viện và Thẩm Huy, nhẹ nhàng khoác tay Thẩm Huy một cách rất thân mật: "Viện Viện, giới thiệu em, đây là Thẩm Huy, về sau cũng là anh rể em. Anh Huy, đây là Viện Viện, em gái em, đi nước ngoài nhiều năm mới về, anh còn nhớ, đúng không?"

Cố Viện Viện tròn mắt kinh ngạc nhìn Thẩm Huy, Thẩm Huy cũng bình tĩnh hơn trước, trên mặt lộ ra một chút vẻ kinh ngạc: "Cố Viện Viện?"

Cố Hàm Ngọc cười nói: "Cả hai đều là những người quan trọng nhất của em, về sau phải chung sống thật tốt nhé. Viện Viện, ngây ra làm gì thế, mau gọi anh rể đi."

Cố Viện Viện hoảng hốt, gọi anh rể? Cố Hàm Ngọc: "Đúng thế, mau gọi anh rể đi."

Cố Viện Viện nhìn Cố Hàm Ngọc nở nụ cười ôn hòa, lại nhìn Thẩm Huy, há to miệng, nhỏ giọng nói: "Chị, anh rể..."

Cố Hàm Ngọc lúc này mới vui vẻ cười, quay về phía Thẩm Huy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo chăm chú nhìn Thẩm Huy nói: "Anh Huy, đây là em gái em, lúc em đi vắng, anh nhớ chăm sóc nó thật tốt giúp em nhé."

Đáy lòng Thẩm Huy có chút kinh ngạc nhưng đã bị hắn thu liễm lại. Hắn không nghĩ tới, cô gái mà hắn thấy thú vị này, lại là em gái của vị hôn thê, điều này hắn không ngờ tới. Nhưng hắn từ trước đến nay chưa bao giờ để người khác nhìn ra cảm xúc của mình nên không biểu lộ vui hay buồn.

Ánh mắt hắn chuyển sang Cố Viện Viện: "Ừ."

Cố Viện Viện bị Thẩm Huy nhìn chằm chằm, cảm thấy không tự nhiên, hai tay cấu chặt váy.

Cố Hàm Ngọc vờ như không biết, "Anh Huy, anh ra ngoài nói chuyện với mọi người đi, em dẫn Viện Viện đi chuẩn bị một chút, lát nữa em đưa Viện Viện ra ngoài sau."

Cố Viện Viện thấy Thẩm Huy đồng ý, thanh âm bình tĩnh không có chập trùng. Lát sau, Cố Hàm Ngọc đi tới bên người cô, nhẹ nhàng kéo cánh tay, ôn nhu nói: "Đi thôi, chúng ta đi tìm mẹ."

Cố Viện Viện vâng một tiếng, an tĩnh đi theo Cố Hàm Ngọc, đi được một lúc, cô bỗng nhiên cảm giác có ánh mắt lạnh ở sau lưng mình. Cô mím chặt môi, không dám quay đầu.

"Viện Viện em làm sao thế?"

Vừa đi đến cửa phòng, đột nhiên nghe thấy Cố Hàm Ngọc hỏi, Cố Viện Viện mờ mịt nhìn Cố Hàm Ngọc.

"Cái gì?"

Cô nghe không hiểu.

Cố Hàm Ngọc: "Vừa rồi lúc chị giới thiệu anh Huy cho em, em trông rất kinh ngạc."

Cố Viện Viện lập tức lắc đầu phủ nhận: "Không có đâu, em không có kinh ngạc."

Cố Hàm Ngọc: "Cũng đúng, chị đã cho em xemqua ảnh chụp. Bản thân ảnh chụp với người bây giờ không khác nhau lắm, em thấyhắn lần đầu tiên hẳn là sẽ nhận ra, không đến mức kinh ngạc như vậy."

Cố Viện Viện trong lòng lại hoảng hốt, trong lúc nhất thời không biết nên nóicái gì, giải thích: "Em chỉ là nghĩ đến việc phải đối mặt nhiều người nhưvậy, cho nên mới khẩn trương."

Cố Hàm Ngọc ừ một tiếng, bộ dáng không nghi ngờ gì, ngược lại còn an ủi:"Đừng lo lắng, có cha mẹ ở đây."

Cố Viện Viện nhẹ nhàng thở ra: "Vâng."

Ai ngờ Cố Hàm Ngọc lại nói: "Không chỉ mỗi em, chị thấy anh Huy cũng hơikinh ngạc, căn bản không biết em chính là em gái chị. Nhưng lúc chị tìm anh ấyvà em, hai người vừa nói vừa cười, nhìn rất vui vẻ. Chị cho là em đã nói thânphận của mình cho anh Huy, cho nên mới trò chuyện vui vẻ như vậy."

Cố Viện Viện trong lòng một lộp bộp, bởi vì cô đã nhận ra Thẩm Huy ngay từ lúcCố Hàm Ngọc cho xem ảnh đính hôn, cũng đã sớm biết ân nhân cứu mạng của mìnhlà hôn phu của chị gái. Hắn đã vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của cô, hìnhdáng hắn đã sớm khắc sâu trong tâm trí cô. Nhưng cô lại không nói ra. Sâu tronglòng, cô vẫn mười phần cảm kích ân cứu mạng của Thẩm Huy.

Cố Viện Viện giải thích nói: "Lúc ấy em chưa kịp nói, tại em sợ đường độtđối phương. Thân phận của anh rể cao quý như vậy, em sợ anh ấy hiểu lầm là emmuốn trèo cao quan hệ, gây cho chị thêm phiền phức."

Cố Hàm Ngọc bừng tỉnh đại ngộ: "Hóa ra là vậy, cảm ơn em vì đã suy nghĩcho chị."

"Không sao..."

Cố Hàm Ngọc đẩy cửa phòng, mang theo Cố Viện Viện vào. Lúc này Trương Thục Tuệ đãđổi lại một thân sườn xám màu xanh sẫm, bà dùng một cây trâm bằng ngọc búi lênmái tóc dài, lộ vẻ ưu nhã thong dong. Nhìn thấy hai chị em cùng nhau đến, trênmặt liền cười nhẹ.

"Mẹ có biết chuyện gì vừa xảy ra không?" Cố Hàm Ngọc cao hứng nói,"Vừa rồi lúc con lên lầu, con thấy anh Huy và Viện Viện đang nói chuyệnvới nhau tại hành lang. Con cho là ai người đã biết thân phận của nhau. Dù saoViện Viện đã nhìn qua ảnh chụp của anh Huy, tất nhiênsẽ nhận ra anh ấy."



"Ai ngờ lúc con giới thiệu hai người, anh Huy lại rất kinh ngạc, anh ấykhông biết Viện Viện là em gái con. Vừa rồi con hỏi Viện Viện sao không nói choanh Huy mình là ai, mẹ biết em ấy nói gì không?"

Trương Thục Tuệ vô cùng tò mò: "Viện Viện nói cái gì?"

Cố Viện Viện sắc mặt đỏ lên, lập tức nói: "Chị đừng nói nữa."

Cố Hàm Ngọc: "Viện Viện em mau nói, em vừa rồi nói như thế nào?"

Cố Viện Viện: "..."

Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Trương Thục Tuệ, Cố Hàm Ngọc thì liên tụcgiục giã, cô chỉ có thể đem lời mới nói lặp lại một lần.

Cố Hàm Ngọc nói: "Mẹ xem, Viện Viện thật sự rất hiểu chuyện. Viện Viện, thậttuyệt vời khi có một người em gái như em."

Trương Thục Tuệ nói: "Không cần sợ hãi, nhà chúng ta rất thân với Thẩm gia,bây giờ lại có quan hệ thông gia. Sự tình nhà mình Thẩm gia cũng biết một chút,ngươi chỉ cần nói rõ thân phận, Thẩm Huy sẽ hiểu thôi."

Cố Viện Viện chỉ có thể gật đầu: "Con đã biết, trước đó là con suy nghĩnhiều."

Cố Hàm Ngọc: "Không sao, chị biết em có ý tốt mà."

Vẻ mặt Cố Hàm Ngọc tươi rói, nhìn Cố Viện Viện một cách chân thành tha thiết, nhưthể thật sự hạnh phúc khi có đứa em gái tốt như vậy.

Trong lòng Cố Viện Viện càng khó chịu, luôn cảm giác Cố Hàm Ngọc nói mỗi câuđều có ý riêng, như đang muốn chất vấn cô vì cái gì lại không nói rõ thân phậnvới Thẩm Huy, ngược lại giấu diếm, định rắp tâm làm chuyện xấu sao?

Người xem mưa đạn:

【 Cố Viện Viện có chút kỳ quái, cô ta biết rất rõ ràng Thẩm Huy là ai nhưngsao lại không nói? Còn giả vờ giống như cái gì cũng không biết rồi cùng ThẩmHuy nói chuyện phiếm. 】

【 Đúng thế, vì cái gì đây?? 】

【 Là cố ý đó, Cố Viện Viện chính là không muốn Thẩm Huybiết mình là em gái của vị hôn thê hắn. 】

【 Đánh rắm! Không cho phép nói xấu tiểu thiên sứ Viện Viện củatôi, cô ấy không có ý đó! Viện Viện mới nói mấy câu với Thẩm Huy thì Cố HàmNgọc đến, Viện Viện có cơ hội nói lúc nào? 】

【 Vừa gặp mặt nhau mà không nói luôn, chẳng lẽ đợi đến ngàymai rồi nói à? 】

【 Xem đi, Viện Viện đã giải thích rõ! Cô nói sợ Thẩm Huycho là mình muốn dính líu quan hệ với hắn, cho nên mới không nói! 】

【 Viện Viện là vì Cố Hàm Ngọc. Mấy người cũngkhông nghĩ một chút Thẩm Huy có thân phận gì, chắc chắn có rất nhiều người muốnbấu víu hắn để trèo cao! Viện Viện không nói là đúng. 】

【 Chẳng nhẽ nhìn mặt cái là kêu anh rể? Khẳng địnhThẩm Huy sẽ nghĩ lầm Viện Viện là lừa đảo. 】

【 Đúng vậy, tiểu thiên sứ Viện Viện nhà ta vô cùngchu đáo nha! 】

【 Tôi có chút thích Cố Hàm Ngọc, tính cách của côấy thật tốt, nếu tôi có chị gái hiền như vậy thì thật tốt. 】

【 Cố Hàm Ngọc thật quái gở, luôn âm dương quái khíchọc Viện Viện Tiểu khả ái của tôi, buồn nôn. 】

【 Cố Hàm Ngọc đào mộ tổ tiên nhà mày à? Tính cáchcủa cô ấy tốt như vậy, đối với Cố Viện Viện rất dịu dàng. Mặc dù trước đó hơi bắtbẻ cô ấy, nhưng chưa nói câu nào nặng lời bao giờ. Bây giờ cô ấy cũng không so đogì với hành động của Cố Viện Viện nữa, thế thì chúng mày trách móc cái gì? 】

...

Sau khi đưa Cố Viện Viện về phòng, Cố Hàm Ngọc đi ra hành lang, quả nhiên trôngthấy Thẩm Huy còn đứng ở đằng kia, chỉ là điếu thuốc kẹp ở giữa ngón tay đã bịném đi.

Cố Hàm Ngọc đi tới: "Thẩm Huy."

Thẩm Huy không thể không thừa nhận, so với Cố Viện Viện giống em gái nhà bên thanhthuần động lòng người, Cố Hàm Ngọc trông trưởng thành hơn. Lễ phục màu lam nhạtphác hoạ dáng người hoàn mỹ. Mỗi bước đi vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại mang mộtloại cảm giác mê hoặc -- có thể là do dáng người cô quá chuẩn.

"Em biết ngay anh trốn ở chỗ này." Cố Hàm Ngọc nói, "Lần này côngviệc có thuận lợi không?"

"Vẫn được."

"Chuyện lần này xử lý xong, liệu còn đi nước ngoài nữa không?"

"Không, mấy tháng gần đây sẽ ở trong nước."

Cố Hàm Ngọc cao hứng cong cong khóe miệng, mặc dù rất vui vẻ, nhưng cũng làthận trọng vui vẻ, không để lộ ra hàm răng trắng nõn.

Thẩm Huy nói: "Vui vẻ như vậy?"

Cố Hàm Ngọc gật đầu: "Đúng thế."

Cố Hàm Ngọc cười nói: "Anh không đi nước ngoài nữa, em gái em cũng quay vềrồi. Người thân đều ở bên cạnh, đương nhiên vui vẻ."

Thẩm Huy mím môi. Từ chối cho ý kiến.

Cố Hàm Ngọc đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: "Đúng rồi, em gái em mới trởvề, con bé tính cách lương thiện lại đơn thuần. Cả gia đình em không phải lúc nàocũng bên cạnh mà chăm sóc được, nhỡ đâu sau này em ấy gặp khó khăn nhưng khôngai ở bên, có thể hay không làm phiền anh giúp đỡ nó một chút?"

Thẩm Huy nhìn Cố Hàm Ngọc, không lập tức đáp ứng.

Cố Hàm Ngọc nói: "Viện Viện thật sự rất tốt, em ấy cũng vì em mà suynghĩ. Kỳ thật trước đó, em cho con bé xem ảnh chụp đính hôn của tụi mình, ViệnViện vừa rồi nhận ra anh, nhưng không có lập tức gọi anh là anh rể, không phải vìsợ anh hiểu lầm em ấy muốn bám víu quan hệ với anh sao? Anh xem con bé hiểuchuyện đến mức nào nha."

Thẩm Huy giật mình, hiển nhiên không ngờ tới Cố Hàm Ngọc sẽ nói như vậy.

Nghĩ đến bộ dáng kinh ngạc cùng cao hứng của Cố Viện Viện lúc thấy hắn, hóa racô đã sớm biết hắn là Thẩm Huy?

Người xem mưa đạn:

【??? 】

【 Cố Hàm Ngọc là đồ tâm cơ, cô ta nói như vậy làmuốn Thẩm Huy hiểu lầm tiểu thiên sứ Viện Viện! 】