Bí Mật Của Hộp Kẹo

Chương 3: Chúng ta đã biết nhau từ lâu rồi



Tác giả: Vương Hạc Đệ & Nại Lương Thần (biên tập, chỉnh sửa.)

Edit/chuyển raw: Nãi Trà Thảo Môi/奶茶草莓。

Trong khi cất tài liệu qua một bên, Trác Dịch Thành đã bật cười thành tiếng, anh ta cười haha: "Được được được. Đã lâu như thế, cậu đối với tôi vẫn không có sự tin tưởng?"

Có lẽ tiếng cười của Trác Dịch Thành đã kéo cảm nhận của Kiều Tử An trở lại thực tại. Sau đó, cô mới nhận ra rằng Lục Phó Cảnh, anh ta sắp hoàn thành công việc của mình.

Giây tiếp theo, Lục Phó Cảnh thực sự đứng dậy. Ánh nắng kéo dài bóng của anh, tới mức gần như chạm vào chân Kiều Tử An. Trong vòng hai giây, bóng dáng cao lớn đã phủ qua đầu Kiều Tử An.

“Đi thôi.” Lục Phó Cảnh nhẹ nhàng nói.

Bị bao phủ bởi bóng của anh, Kiều Tử An mất một lúc để phản ứng trước khi nghe thấy câu nói đó, "Ồ, được thôi."

Bước từ phòng VIP ra bên ngoài ngân hàng, Kiều Tử An đặc biệt yên lặng nhìn đường. Khi đi qua tiền sảnh, Lục Phó Cảnh yên lặng liếc mắt nhìn cô.

"Đang nghĩ gì đấy?"

Đột ngột nghe thấy câu hỏi, Kiều Tử An sững sờ một lúc, rồi nhanh chóng bật cười: "Không có gì...Tôi chỉ nghĩ rằng, Lục Tổng rất khác so với tưởng tượng ban đầu của tôi."

Có lẽ đó là cách anh hòa hợp, mặc dù nói không nhiều nhưng luôn biết tiến biết lùi, vô cùng lịch sự.

Rõ ràng là họ mới chỉ quen nhau trong một buổi chiều, nhưng dường như cô đã dần dần chạm đến mấu chốt lẫn bối cảnh của anh, cũng không còn sợ hãi khi trò chuyện nữa.

Đây là một trong những khu phố lâu đời nhất trong thành phố. Mặc dù hai bên đường có vài hàng cây xanh, nhưng vẫn còn có cả mấy con đường hẹp dài và giao nhau. Xe đạp, ô tô lẫn xe máy đều hoà lẫn vào chung một đoạn đường. Giao thông hỗn tạp, lúc nào cũng phải đối mặt với tình hình không tốt.

Có lẽ do quá chuyên tâm nói chuyện, nên Kiều Tử An không để ý thấy từ bên cạnh, đằng sau cô có chiếc xe máy đột ngột lao ra——

"Cẩn thận——!"

Trong nháy mắt, một lực vô cùng lớn đột nhiên lao tới, sau đó một bàn tay mạnh mẽ kéo Kiều Tử An lại!

Giây tiếp theo, chỉ có tiếng nổ “oèn oèn”, chiếc xe máy lao vút qua họ.

Kiều Tử An do shock nên loạng choạng bước hai bước tới bên lề đường, vô thức đưa tay ra vỗ ngực.

"Được rồi, nguy hiểm quá! Lục Tổng, thật sự là như thế."

Kiều Tử An đứng ở trên boong tàu, đang nhìn xa xa mặt biển tới xuất thần, một đợt sóng đột nhiên dâng lên cao ập vào người, cô vội vàng đỡ lấy lan can.

Vừa mới đứng vững chưa được lâu sau cơn lảo đảo, phía sau bỗng nhiên vang lên một giọng nói xa lạ: "Vị tiểu thư này... hình như lần đầu tiên gặp?"

Kiều Tử An hơi hoảng hốt, quay đầu, chỉ thấy một người đàn ông đeo kính gọng vàng đang đứng nghiêng ở phía sau.

Khác với thể lực của Lục Phó Cảnh, màu da của anh ta trắng nõn, làm cho người ta có cảm giác vô cùng nhã nhặn, nhưng điểm xuyết một thân trang phục thể thao màu sáng này lại mang tới một hương vị khác.

Kiều Tử An dựa nhẹ vào lan can, mặc dù có chút kinh hỷ, nhưng cô vẫn nở nụ cười: "Xin chào, tôi là bạn của Lục Phó Cảnh - Lục tổng!"

Ngón tay thon dài của người đàn ông nhẹ nhàng đẩy gọng kính, sau đó lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là cô, phóng viên nhỏ kia.

Không tương xứng với vẻ bề ngoài của Phó Cảnh, chính là ý tứ khinh thường mà người đàn ông lúc này không biết rằng cố ý hay vô ý toát ra.

"Tôi còn tưởng rằng, phóng viên Kiều sẽ bên cạnh Phó Cảnh một tấc cũng không rời.

Bất quá cũng đúng, chính mình đi khắp nơi một chút, phỏng chừng có thể gặp được đối tượng phỏng vấn tiếp theo nhỉ?"

Đôi môi mỏng của người đàn ông lành lạnh nhấc lên, mặc dù trên mặt mang theo nụ cười, đáy mắt hắn lại chứa một tia lạnh băng.

Kiều Tử An không biết anh ta là ai, cũng không rõ địch ý của anh ta đối với mình rốt cuộc từ đâu mà đến, chỉ là không kiêu ngạo, cũng chẳng nịnh nọt, duy trì nét mặt, thái độ lễ phép mỉm cười: "Cảnh biển rất đẹp, bỏ lỡ có chút đáng tiếc."

Nếu vị tiên sinh này cũng nhìn trúng nơi đây, tôi sẽ không "đoạt nhân sở hảo."*

Đoạt nhân sở hảo: Lợi dụng lòng tốt của người khác nhằm trục lợi cá nhân.

Nói xong câu đó, Kiều Tử An không chớp mắt, muốn rời đi.

Hôm nay cô mặc áo ba lỗ màu xanh bạc hà kết hợp quần jean, bên ngoài phủ một chiếc áo lụa trắng dài đến mắt cá chân, gió biển thổi lên từng đợt, tung bay góc áo lụa trắng của cô.

Tầm mắt rơi vào góc áo giơ lên, người đàn ông nheo mắt lại, lành lạnh nói:

"Phóng viên nhỏ như cô tính tình cũng không nhỏ, bất quá, nào có đạo lý chủ nhân đuổi khách?"

Kiều Tử An kinh ngạc không thôi: Chẳng lẽ, cư nhiên hắn chính là chủ nhân con thuyền này, Tần Tử Xuyên?

"Mọi người đều ở đây?"

Cách đó không xa, Lục Phó Cảnh bỗng nhiên xuất hiện ở cửa thông gió.

Cũng là bởi vì nghỉ phép trên biển, hôm nay Lục Phó Cảnh hiếm khi không mặc âu phục, tay áo polo ngắn màu trắng mặc cùng quần thoải mái, phối hợp rất đơn giản lại làm cho anh giảm đi một chút sắc bén, lại tựa hồ phóng khoáng không ít.

Ánh mặt trời quá nắng, hai mắt Lục Phó Cảnh giấu sau kính râm, khiến người ta không thấy rõ thần sắc của anh.

Anh chậm rãi đến gần, Tần Tử Xuyên rốt cục lộ ra nụ cười: "Gia hỏa này, cậu bất động thanh sắc liền lên đây, cũng không nói với tôi một tiếng."

"Không phải thấy cậu đang bận sao?"

Lục Phó Cảnh vừa nói, vừa đi tới bên cạnh Kiều Tử An.

Anh tùy ý một tay khoác lên lan can, đón gió biển cùng ánh mặt trời, hơi nhíu mày.

"Thế nào, du thuyền lần này đủ rộng chứ?"

"Cũng tạm được".

Lục Phó Cảnh một thân tích chữ như vàng, giơ tay lên che ánh mặt trời, "Quá nắng."

Tần Tử Xuyên bật cười: "Này, thời tiết còn có thể dựa vào tôi?

Anh ta nói, nhẹ nhàng đấm Lục Phó Cảnh một cái, khóe miệng Lục Phó Cảnh cũng hơi nhếch lên.

Nghe bọn họ quen thuộc mà nói chuyện phiếm, Kiều Tử An còn đứng trên boong tàu, không khỏi có chút xấu hổ cùng quẫn bách.

Mười ngón tay lặng lẽ ở sau lưng xoắn thành bánh quai chèo, sớm đã không còn tư thế hào phóng bất khuất thư thái trước đó.

Do tìm được kẽ hở để chen vào, Kiều Tử An gắng ho nhẹ một tiếng, sau đó lướt qua Lục Phó Cảnh: " Cái đó, tôi lên lầu trước?"

Tần Tử Xuyên lúc này lại dễ thương cười: "Kiều tiểu thư cứ tự nhiên."

"Trên lầu không thiếu đồ ngọt, cô tự mình đi chọn đi."

Lục Phó Cảnh thảnh thơi nói.

Nghe xong lời này, Kiều Tử An nhất thời hai mắt sáng, lập tức chầm chậm chạy về hướng khoang thuyền lầu hai.

"Này, tôi nói thái độ của cậu đối với việc phóng viên nhỏ này, quá dễ dàng đi?"

Lấy trong túi ra bao thuốc lá, Tần Tử Xuyên châm một điếu, nhẹ nhàng phun ra một vòng khói.

Nói tới chuyện này tôi cũng không rõ lắm", Lục Phó Cảnh đứng đối mặt với Tần Tử Xuyên.

"Vừa rồi tôi đều nghe được.

Cậu đối với cô ấy chứa địch ý, là vì chuyện gì?"

Mặc dù Lục Phó Cảnh còn đeo kính râm, nhưng xuyên qua kính râm, Tần Tử Xuyên ngược lại phảng phất có thể cảm giác được tầm nhìn sắc bén gắt gao của Lục Phó Cảnh.

Có đúng là Phó Cảnh chứ?

Tần Tử Xuyên nửa là nửa cười lớn, nửa kinh ngạc, "Tuy rằng thường nói cậu rất giống hòa thượng, nhưng thích dây dưa với phóng viên nhỏ, tiểu tử cậu quen?"

Nói xong Tần Tử Xuyên cũng nghiêm mặt:

"Phỏng vấn? Viết bản thảo phỏng vấn? Đừng nói với tôi cậu thống nhất mấy chuyện làm một, chiêu thức tương tự như viện cớ thế này của những người phụ nữ khác tôi thấy nhiều rồi!"

"Cho nên?"

"Cậu có phải chỉ ấn tượng về cố hữu nơi quá khứ?"

Lục Phó Cảnh từng bước ép sát.

Nếu không thì sao?

"Hơn nữa, cũng có thể sắp xếp cho cô ta ở chỗ của công ty, chẳng lẽ cứ phải để cô ta sống chung với cậu, cậu rốt cuộc có ý gì?"

Chuyện cấp bậc của Lục Phó Cảnh khiến Tần Tử Xuyên bất ngờ, cũng khiến cho chỗ trống trong lòng anh ta không hiểu sao nhen nhóm lên một ngọn lửa.

"Chúng ta tốt xấu gì cũng là bạn bè mười mấy năm, vì một phóng viên nhỏ mới gặp có mấy ngày, cậu với tôi tới mức này sao!"

Tần Tử Xuyên tức giận muốn rời đi, chưa đi được hai bước lại quay đầu ném tới một câu, "Mạn Ninh hôm nay cũng sẽ tới!"

Trước mắt, du thuyền ở trên mặt biển vạch xuống một đường dài màu trắng, sóng lớn cùng bọt nước theo đó bắn tung tóe.

Mà xa xa, nước biển xanh sâu thẳm, phản chiếu bóng núi xa như ghim sâu.

Một đám hải âu đang vui vẻ đuổi theo du thuyền, lưu lại một khoảng tiếng kêu, gió biển mạnh mẽ.

Lục Phó Cảnh cứ như vậy dựa vào lan can, nhìn ra xa mà yên lặng không nói.

Trên boong tàu độc chỉ còn lại một mình anh, gió biển thật lớn như thổi tung bay mái tóc, mà hải âu kia cũng phản phất đang nhảy múa theo chim đầu đàn.

Sóng lăn tăn phản chiếu lại lên kính râm, lại làm cho thần sắc trong ánh mắt anh ngày càng không rõ ràng.

Hồi lâu sau, có thể là nhìn lên bầu trời, anh ngứa ngáy phun ra một câu: "Đã... quen biết từ lâu."

Ngoài đồ ngọt ra, hải sản, người trên du thuyền cũng nhiều đến hoa cả mắt.

Với tư cách là "chuyên gia level 10" món tráng miệng là người yêu thích sashimi cao cấp, Kiều Tử An không đi xung quanh vây xem người khác dứt khoát đánh bài, tung xúc xắc, cũng như không có hứng thú gì với tiết mục biểu diễn, chỉ cầm đĩa, ngồi trong góc im lặng ăn ngấu nghiến.

Từng miếng nhỏ lại từng miếng nhỏ, giống như một con sóc nhỏ nhanh chóng tấn công mục tiêu.

Kiều Tử An đang ăn một mình vui vẻ, chợt nghe được một tiếng cười sang sảng.

Cô mở to hai mắt nhìn chằm chằm, không biết từ lúc nào, một cô gái xa lạ đang đứng trước mặt cô.

Nữ sinh trước mắt vóc dáng cao gầy, dáng người thon thả vừa vặn, phảng phất như giá treo quần áo, quần áo là loại đắt nhất cũng khiến cho một thân bikini màu đen này làm nền.

Trái ngược với dáng người, cô ấy có một mái tóc ngắn gọn gàng.