Bí Mật Của Hộp Kẹo

Chương 4: Váy rất ngắn, buổi tối sẽ không lạnh chứ?



Tác giả: Vương Hạc Đệ & Nại Lương Thần (biên tập, chỉnh sửa.)

Edit/ chuyển raw: Nãi Trà Thảo Môi/奶茶草莓。

"Ngày gặp lại" Lý Mạn Ninh không nghĩ tới lại nhanh như vậy.

Không quá hai ngày sau khi du thuyền trở về, Kiều Tử An liền nhận được video call từ Lý Mạn Ninh, hẹn cô cùng đi dạo mỹ thực triển lãm.

Đáng tiếc, vừa vặn một ngày trước Sở Thanh lại gọi điện thoại tới, nói cô ấy đã mua được vé kịch nói.

Thời gian vừa vặn trùng nhau, Lý Mạn Ninh ngược lại không có nửa điểm ngờ vực vô căn cứ, sảng khoái biểu hiện lần sau gặp lại.

Chạng vạng tối thứ sáu, Kiều Tử An tan tầm trở lại nhà trọ quả thật có chút hưng phấn. Kịch nói cô chờ đợi đã lâu ngày mai rốt cục cũng đã chiếu ở thành phố F rồi!

Đang ở trong phòng lục tung tìm quần áo có thể phối cùng, Lục Phó Cảnh họp xong trở về.

Mặc dù nói không rõ lý do tại sao, nhưng sau khi từ du thuyền trở về, Kiều Tử An cảm thấy quan hệ giữa cô và Lục Phó Cảnh tựa hồ lại gần hơn không ít.

Cô nghĩ, Lục Phó Cảnh hẳn đã coi mình là bạn rồi chứ?

Ít nhất, cô nghĩ vậy.

Nghe được động tĩnh bên ngoài, Kiều Tử An mặc áo ngắn tay viền lá sen màu đen và váy ngắn chữ A màu trắng, bước nhanh đến phòng khách.

Anh trở về rồi!

Hai tay chắp sau lưng, Kiều Tử An lặng lẽ thò ra nửa thân trên.

Lục Phó Cảnh còn mặc một thân âu phục màu lam cùng áo sơ mi trắng, tay phải vân vê ống tay áo bên trái tùy ý kéo, động tác thong dong mà vân đạm phong khinh.

Nghiêng người, cơ hồ là trong nháy mắt, anh liền phát hiện quần áo của Kiều Tử An có chút trái ngược: dây chuyền trên cổ tuy rằng vẫn là dây chuyền cô thường xuyên đeo, nhưng khuyên tai lại là đôi cô đặc biệt thích.

Mặc dù như thế, Lục Phó Cảnh động tác tuy rằng không thể nhìn ra mà khựng lại một giây, nhưng anh chỉ tiếp tục đem âu phục áo khoác treo lên giá áo, sau đó chậm rãi đi tới.

"Hôm nay không bận?"

Anh hỏi, sắc mặt không chút biến đổi.

Kiều Tử An nhẹ nhàng từ phía sau cửa nhảy vào nhảy ra, nghiêng đầu: "Đã sớm kết thúc công việc rồi!

Còn anh, cuộc họp hôm nay có thuận lợi không?"

Đang khi nói chuyện, Lục Phó Cảnh đã đi tới trước mặt cô: "Không tính là vô cùng hỏng."

Dưới ánh đèn trắng sáng, bóng dáng cao lớn của anh cơ hồ muốn đem cô bao bọc trong bóng dáng của mình.

Ngay khi Lục Phó Cảnh sắp không nhịn được hỏi cô có phải muốn ra ngoài hay không, Kiều Tử An mím môi, sau đó có chút ngượng ngùng hỏi:

"Anh cảm thấy... bộ quần áo này của tôi có đẹp không?"

Lục Phó Cảnh mặt không đổi sắc nói: "Váy rất ngắn, buổi tối sẽ không lạnh chứ?"

"Ngắn sao?"

Kiều Tử An cúi đầu kéo đuôi váy, "Cũng được rồi, dù sao cũng không phải tối nay phải mặc.

Mặc dù nghe được những lời này, trái tim Lục Phó Cảnh vẫn lơ lửng giữa không trung.

May mắn, giây tiếp theo Kiều Tử An mắt cười cong cong nói: "Chiều mai, tôi rốt cục muốn thấy 《 Ức Hồ Điệp 》 á!"

"Đây là... kịch bản!"

Thấy Lục Phó Cảnh có chút chần chờ, Kiều Tử An cười híp mắt cắt lời, "Tôi chờ đợi đã lâu, ngày mai rốt cục có thể thấy được!"

À đúng rồi, chiều mai nếu có chuyện gì, bây giờ tôi xin Lục tổng đổi ngày nhé!"

Nhìn Kiều Tử An vui mừng nhảy nhót như vậy, Lục Phó Cảnh tựa hồ cũng bị cô lây nhiễm, rốt cục lộ ra ý cười nhàn nhạt.

"Xem ra, chiều mai đã sắp xếp xong rồi?"

Kiều Tử An gật đầu: "Đúng vậy, Thanh Thanh đã giải quyết xong hết rồi!

Đây là lần thứ hai cô nhắc tới Sở Thanh trước mặt anh.

Một tay mở tủ lạnh, từ bên trong lấy ra một chai nước, Lục Phó Cảnh một bên giống như thuận miệng nói: "Vị khuê mật này của cô, thoạt nhìn còn rất đáng tin cậy?"

Nói đến Sở Thanh, Kiều Tử An tự nhiên là vẻ mặt đồng ý: "Dù sao cũng là bạn đại học của tôi mà, trước kia lúc đi học cô ấy cũng rất đáng tin cậy!

Dù sao, trước kia tôi luôn mượn bút ký của cô ấy để chép.

Nói xong, chính cô cũng có chút thẹn thùng đột nhiên nở nụ cười.

Vậy thì tốt rồi.

Lục Phó Cảnh ngửa cổ uống mấy ngụm nước khoáng, "Là ở rạp hát trung tâm?"

Kiều Tử An gật đầu "Ừ" một tiếng.

Không xa lắm đâu.

"Bất quá ngày mai hình như trời sẽ mưa, nhớ mang theo dù."

"Đúng rồi" Lục Phó Cảnh vốn cất bước muốn trở về phòng ngủ, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì lại quay đầu lại.

"Sáng mai nếu rảnh rỗi, theo tôi tới một chỗ."

Kiều Tử An suy nghĩ rất nhiều cảnh tượng, lại chưa bao giờ nghĩ tới, nơi mà Lục Phó Cảnh mang cô đến đúng là Miêu Quán.

"Thật nhiều mèo, thật muốn sờ!"

Mắc một cái là "Mao khống", Kiều Tử An lập tức liền bị mèo trong quán mèo tinh nhân hấp dẫn toàn bộ sự chú ý.

Đây là một quán cà phê mèo kiểu mở, mèo và khách hàng có thể tự do tương tác.

Kiều Tử An cẩn thận ngồi xổm xuống trước mặt Kim Tiệm Tầng đang uống sữa, cố ý nhẹ giọng nói: "Hi! Xin chào nha, mèo con..." Lục Phó Cảnh một tay đút túi, không ngoài ý muốn. Tựa hồ một chút Kiều Tử An lại hưng phấn, cũng mê mẩn.

Chỉ là nhìn Kiều Tử An đã ngồi xổm xuống trước mặt, ánh mắt Lục Phó Cảnh bỗng nhiên nhìn hơi ra xa, dường như tiêu điểm mơ hồ rơi vào hư vô, xa xôi hơn... Nhưng những thứ này, Kiều Tử An đã ghim sâu vào "Thiên đường mèo" một mực cũng không biết.

Từ đỉnh đầu Kim Tiệm Tầng, sờ tới cằm một con mèo xanh khác, rồi đến búp bê vải đã ngã chổng vó trên mặt đất...... Kiều Tử An hưng phấn đến quên cả trời đất.

Như là rốt cục nhớ tới Lục Phó Cảnh mang cô tới, cô "tranh thủ lúc rảnh rỗi", xoay người: "Lục tổng, anh mau nhìn!

Con búp bê vải này thật sự vô cùng dính người, rất ngoan nha!"

Lục Phó Cảnh vốn an tĩnh đứng ở một bên, rốt cục cũng chậm rãi ngồi xổm xuống, cùng kề vai cô.

Anh tiện tay sờ sờ con mèo vải trước mặt này, xúc cảm lông xù, mềm mại dưới tay không biết nói thích là bao nhiêu, nhưng khi vừa quay đầu đón nhận ánh mắt cười sáng ngời của Kiều Tử An, anh cũng nhịn không được, lộ ra một tia mỉm cười.

Lục tổng, làm sao anh phát hiện ra nơi này?"

Cô tò mò hỏi, "Hay là... anh cũng rất thích mèo?"

Lục Phó Cảnh thản nhiên nói: "Thỉnh thoảng đi ngang qua, phát hiện quán này chính là cà phê mèo, chỉ là cảm thấy cô có lẽ sẽ thích."

Kiều Tử An gật đầu như mổ thóc: "Phi thường, siêu cấp, tôi rất thích!"

Lại nói tiếp, "kỳ thực tôi vẫn muốn nuôi một con mèo...... Nhưng La San San luôn chê cười tôi ngay cả chính mình chăm sóc không tốt, cũng đừng hại đám mèo."

Cô ấy nhăn mũi.

"Chúng ta mua một con", ngữ khí như vậy, thốt ra từ trong cổ họng Lục Phó Cảnh.

Nhưng ở đầu lưỡi quay qua quay lại một vòng, rốt cuộc anh vẫn nuốt vào những lời này.

May mắn, Kiều Tử An không chú ý tới giây phút phân tâm này của anh, tự mình nói tiếp: "Sau đó tôi cảm thấy cô ấy nói cũng có đạo lý, cho nên tôi quyết định. Nếu ngày nào đó trên đường hữu duyên gặp được một con mèo tôi sẽ mang về nhà, những thứ khác tạm thời."