Bí Mật Không Thể Tiết Lộ

Chương 12: Vụ án 1-Ai mới là người đáng thương?



Reng...reng...

Tiếng chuông báo thức từ chiếc đồng hồ đang kêu vang lên thì đột nhiên có một bàn tay vươn ra vụt tắt đi.

"A... Sáng rồi sao...Trời lạnh thế này đúng là chỉ muốn ở nhà ngủ thôi...".Cô than thở nói.

Nhưng rốt cuộc cô cũng chỉ là một người làm công ăn lương thôi, không đi làm thì chỉ có nước cạp đất mà ăn.

Trần Linh nhanh chóng đứng dậy vận động nhẹ nhàng một chút vào sáng sớm để xua tan cơn buồn ngủ. Xong xuôi cô nhanh chóng thay đồ xuống lầu ăn sáng rồi chuẩn bị đi làm.

"Linh, mẹ nghĩ con nên gọi xe đi. Trời vẫn lạnh lắm, gió thổi suốt đêm qua vẫn chưa ngừng". Mẹ cô lo lắng nói.

"Vâng con đã gọi rồi. Ăn sáng xong thì xe sẽ tới, mẹ đừng lo". Cô đáp lại.

"Ừm, con cũng nhớ mặc ấm vào nhé."

"Vâng, con biết rồi ạ!". Dù sao thì cô cũng hai mươi mấy tuổi rồi mà mẹ vẫn nhắc cô như con nít hà.

Bước ra ngoài cửa, một chiếc xe đã đậu sẵn ở đó, Trần Linh liền vội vàng lên xe để không muộn giờ làm.

Hôm nay thành phố trông rất vắng người, hai bên đường ít người đến đáng thương, lâu lâu lại bắt gặp một vài công nhân dọn tuyết ở vệ đường cùng một vài chiếc xe đi lại trên đường cái. Không khí so với ngày hôm qua bớt nhộn nhịp đi hẳn, nhiệt độ giảm thấp ai nấy cũng chẳng muốn rời khỏi nhà.

Đang ngồi ngắm nhìn xung quanh trên xe thì đột nhiên điện thoại của cô rung lên, có người gọi đến cho cô. Trần Linh nhanh tay lấy chiếc điện thoại từ trong túi xách, nhấc máy gọi:

"Xin chào, cho hỏi là ai vậy?"

Đầu dây bên đó nhanh chóng trả lời với một giọng nam quen thuộc.

"Linh, anh là anh An đây. Có việc gấp, em mau đến đây nhanh một chút nhé." Mã Ý An bên kia nói. Giọng nói của anh vô cùng gấp gáp, có cả tiếng thở mạnh khiến cho cô hoài nghi anh ấy ở bên ngoài sao, không phải là sắp tới giờ làm việc rồi hay sao?

"Anh An, anh đang ở ngoài sao?"

"Phù... ừ anh đang ở ngoài đây. Có việc gì anh nói sau nhé, dù gì thì anh cũng sắp về đến sở cảnh sát rồi." Mã Ý An nói.

"Vậy được, hiện tại em cũng không tiện để trò chuyện lắm, có gì để sau vậy"

"Ừm, anh cúp đây''.Nói xong anh liền tắt máy, chấm dứt cuộc trò chuyện.

Thật sự đúng là không tiện để nói chuyện, đặc biệt là trong tình trạng anh An còn đang ở ngoài và cô cũng đang ở trên xe. Cả hai người đều có người ngoài bên cạnh nên nói chuyện là không nên. Mà khả năng cao là có liên quan đến vụ án lần này, nên phòng tránh tai nạn không đáng xảy ra.

Mọi người sẽ cho rằng cô là đang suy diễn quá nhiều, nhưng sự thực không đơn giản như thế. Làm một pháp y lại còn hay dính dáng tới các vụ án lớn nhỏ cô nên phòng tránh các trường hợp sẽ xảy ra. Dù sao chị Điệp cũng đã nhắc nhở và nêu ví dụ cho cô rồi, vì vậy cảnh giác là không thể thiếu.

Thời gian nhanh trôi đi, chớp mắt cô đã đến sở cảnh sát. Trần Linh sau khi trả tiền xe liền nhanh chóng bước vào trong nơi làm việc. Ở đó đã có sẵn Vân Khánh, Thẩm Điệp và Mã Ý An đang ngồi đó thảo luận một vấn đề gì đó.

"A, Linh em đến rồi. Nhanh lên có chuyện gấp rồi". Thẩm Điệp nói.

Trần Linh nghe vậy không khỏi nhíu mày nhẹ một cái, cô thầm suy đoán đến chín phần là liên quan tới diễn biến của vụ án này.

" Anh An cũng thông báo cho em rồi, nhưng cụ thể là gì thì đến đây em mới nghe được. Vậy chuyện gì đã xảy ra vậy mọi người?". Cô nói

Cô vừa dứt lời Mã Ý An liền đứng dậy ra hiệu cho cô ngồi xuống rồi đóng lại cánh cửa. Khuôn mặt anh có vẻ khá trầm lặng.

" Chuyện là sáng nay sở của chúng ta có nhận được một cuộc điện thoại thông báo về việc phát hiện hai thi thể nam bị thương trầm trọng chôn vùi dưới tuyết." Mã Ý An nói.

" Mà sáng nay anh đi ra ngoài là để tới xem trước phòng trường hợp người nhà không muốn cho khám nghiệm như lần trước. Mà hai thi thể lần này, bước đầu đều phát hiện là do bị đâm nhiều nhát dẫn tới tử vong, bọn anh còn phát hiện ở một số nơi ở tay chân có vết bầm tím do ẩu đả mà thành. Anh Thừa Trạch còn thông báo rằng hai người đó cũng đều là học sinh của trường X hơn nữa là cùng lớp với các nạn nhân trước." Anh nói tiếp.

" Vì thế sở của chúng ta đã nâng tầm nguy hiểm của vụ án này lên, phát đoán kết luận rằng đây là một vụ án giết người hàng loạt, chưa rõ hung thủ là ai, có bao nhiêu người và mục đích của kẻ đó là gì."

"Nguy hiểm hơn là chúng ta chưa xác định được đối tượng tình nghi, nên khi làm việc mọi người nên cẩn thận một chút."