Bí Mật Không Thể Tiết Lộ

Chương 13: Vụ án 1-Ai mới là người đáng thương?



Nghe vậy mọi người liền đồng ý với Mã Ý An.

Nhưng đến thời điểm hiện tại sở cảnh sát Yên Sa vẫn chưa thu thập được bao nhiêu bằng chứng để xác minh thủ phạm. Đành ra mọi người có chút lo lắng về vụ án lần này. Không khí trong căn phòng liền trầm lắng xuống, cả ba người đang trầm mặc suy nghĩ thì Trần Linh buộc miệng hỏi Mã Ý An:

" Vậy người nhà của hai nạn nhân lần này có cho phép chúng ta thực hiện khám nghiệm tử thi không đội trưởng?". Thường ngày cô luôn gọi anh chị với mọi người trong đội nhưng một khi gặp sự việc quan trọng cô sẽ thay đổi thái độ thành nghiêm túc để phù hợp với ngữ cảnh.

" Chúng ta đã xin rồi. Nhưng người nhà họ lại khước từ, tận hai nhà luôn. Họ nói rằng không muốn thi thể hai người họ thêm tổn hại." Mã Ý An nói với vẻ mặt không vui nhưng biết làm sao đây, anh cũng không thể đến bức áp người ta được.

"Nhưng mà, may rằng trước đó anh đã theo mọi người cùng đến đó để xem xét hai thi thể trước nên cũng phán đoán được phần nào rồi." Nói đến khúc này khuôn mặt của Mã Ý An có phần dãn ra ít cau có như vừa rồi.

" Vậy có đầu mối quan trọng gì không đội trưởng?". Cô hỏi.

"Không có gì cả, hai người họ đều không mang tí đồ gì phòng thân cả, hiện trường thì chẳng có gì. Có vẻ bão tuyết ngày hôm qua đã xoá đi khá nhiều dấu vết, dấu chân không còn luôn." Nghe thế cả ba người còn lại không khỏi cau có mặt mày lại.

Vụ án lần này để lại dấu vết quá ít ỏi, không giúp ích được bao nhiêu cho công cuộc điều tra cả. Hung thủ này có vẻ là một người rất thông minh xảo quyệt, hắn ta chọn đúng mùa tuyết rơi để hạ thủ rất tiện cho việc che dấu hành tung. Thậm chí cách xử trí các nạn nhân không chỉ thô bạo, độc ác mà còn xử lí rất tốt sau khi thực hiện hành vi. Đến giờ họ chỉ nắm chắc được phần nào về hiện trường đầu tiên xảy ra vụ án là tại núi Tự Kiêm còn về việc các nạn nhân tử vong ở đâu, có đúng tại nơi phát hiện không thì không rõ.

"Em nghĩ với từng đó bằng chứng thù chúng ta cũng có thể khoanh vùng đối tượng tình nghi rồi." Cô nói.

" Thật ra thì chị cũng có ý nghĩ giống em đó, Linh. Dù sao thì chúng ta cũng nên thử xem biết đâu có bất ngờ." Mộng Vân Khánh tán thành gật đầu nói.

"Đúng vậy, thử chút cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian đâu, nhỉ đội trưởng Mã." Thẩm Điệp nói.

" Thôi được, dù sao chúng ta tạm thời cũng không có việc gì để làm." Mã Ý An trả lời.

"Thật ra thì từ đầu em không quá chắc chắn cho lắm về việc thủ phạm cố ý nhằm tới nhóm học sinh cùng thuộc trường lớp. Nhưng sau khi hung thủ giết thêm hai nam sinh nữa thì ý nghĩ của em càng chắc chắn hơn, em tin rằng mọi người đều nghĩ như vậy đúng chứ?". Cô nói.

"Đúng là như vậy, nhưng dù thế ta vẫn không chắc chắn lắm về thủ phạm." Mã Ý An nói.

"Em tán thành với anh, nhưng nhờ đó chúng ta cũng có thể tạm thời ngăn chặn hành vi tàn sát của hắn bằng cách bảo vệ các nạn nhân còn lại." Trần Linh trả lời.

Nghe đến thế mọi người liền tỉnh ngộ ra điều gì đó, liền cùng nhau bật dậy đồng thanh nói với cô: "Đúng vậy, sao anh/chị không nghĩ ra từ đầu nhỉ."

"Để anh đi nói chuyện này với đội trưởng Minh, có ý kiến này thì chúng ta có thể sẽ có thêm thời gian để xác định thủ phạm rồi." Mã Ý An mặt mày hớn hở nói với mọi người. Cả ba người còn lại liền gật đầu tán thành đốc thúc anh nhanh đi tìm người.

Nhưng họ vẫn còn không biết rằng điều đó cũng chỉ giúp họ cầm cự được một thời gian ngắn.Trò vui vẫn còn phía sau...