Bí Mật Không Thể Tiết Lộ

Chương 14: Vụ án 1-Ai mới là người đáng thương?



Tại một khu chợ tấp nập người qua lại, Châu Minh Tiến đang cùng mẹ của mình dọn hàng để bán cá kiếm tiền.

Người trong khu chợ này gặp mẹ con cậu cũng đều thân thiện gật đầu chào hỏi. Họ ngưỡng mộ và khâm phục cậu vì Châu Minh Tiến là người đã thi đỗ trường X, chứng tỏ tương lai việc thi đại học của cậu sẽ rất thuận lợi, dễ thi đỗ các trường đại học danh giá, nói tóm lại là họ cũng muốn làm thân với cậu, bởi vì có khả năng cao là cậu sẽ kiếm được một công việc tốt trong tương lai. Vả lại thấy người tài thì ai mà chả muốn hưởng chút hào quang may mắn.

Đến chỗ mẹ cậu thường xuyên bán hàng, hai người liền nhanh tay chuẩn bị hàng hoá, bày ra phía trước. Xong xuôi, hai người liền bắt đầu rao bán bằng lời như bao người khác trong chợ. Do hôm nay là ngày chủ nhật nên khách mua đồ đến nhiều hơn mọi ngày vì thế mà việc buôn bán đắt khách hẳn ra, Châu Minh Tiến vừa lớn tiếng rao hàng lại vừa nói chuyện với người mua còn mẹ cậu ngồi xử lí cá mà khách mua.

Hai mẹ con cứ như vậy mà làm đến chiều tối, cá còn lại cũng bán sắp hết chỉ còn vài con lẻ tẻ. Mẹ cậu cũng bắt đầu phụ con mình rao bán số cá còn lại với giá rẻ để nhanh chóng ra về.

Đột nhiên Châu Minh Tiến nhìn thấy một đôi giày da bóng loáng và một vài đôi giày có nhãn hiệu rất đắt đỏ trên thị trường hiện ra trong tầm mắt, cậu liền tò mò ngước lên nhìn xem.

" Yô, học bá lại đi bán cá ở chợ thế này sao, haha..." Dạ Chiến cười cợt nói.

Lập tức phía sau lưng của hắn liền vang lên các tiếng cười khúc khích. Bọn chúng thấy Dạ Chiến trêu chọc cậu thì cũng đồng loạt thi nhau trào phúng cậu như những con linh cẩu đói bụng lâu ngày.

"Mọi ngày còn không thèm coi chúng ta ra cái gì, tưởng là công tử nhà ai cơ, hoá ra...cũng chỉ là thằng bán cá tanh tưởi, haha..." Một tên trong số bọn chúng nói.

"Đúng đấy, trông nó bẩn thật đấy người toàn vẩy cá với máu cá, kinh chết đi được." Lại một người chen vào nói tiếp. Theo sau đó là hàng loạt tiếng cười khiến cho cậu muốn điên lên xông đến đánh cho bọn chúng, nhưng mẹ cậu cũng đang ở đây.

"Các cô cậu ăn nói kiểu gì thế, đều là người có ăn có học mà lại thế à!?". Mẹ cậu ngồi bên cạnh nghe hết toàn bộ cuộc trò chuyện mà phẫn nộ nói. Bà vốn rất tự hào khi con trai mình có thể thi vào một ngôi trường danh giá nhưng lại có phần lo lắng về việc con mình sẽ bị bắt nạt tại đó. Dù sao thì bà cũng vốn nghe được rất nhiều lời nói về việc có nhiều cậu ấm cô chiêu bắt nạt các học sinh khác như con bà. Dẫu vậy bà vẫn phải bảo vệ con mình trước khi sự việc đi quá xa.

"Này bà cô bẩn thỉu kia, ăn nói thế với bọn tôi kiểu thế đấy hả, còn muốn bán hàng không đấy!?". Dạ Chiến tức giận nói.

"Cháu mới là người quá đáng trước, ăn nói với bạn học kiểu gì vậy." Bà phản bác lại.

"Bạn học á, thằng con của bà còn không đủ tư cách xách giày cho tôi đâu, nói chi đến làm bạn, hừ..." Dạ Chiến trả treo lại mới vẻ mặt khinh bỉ.

"Nếu không phải bạn thì cậu đừng đến đây trêu trọc Minh Tiến làm gì, mau đi về đi." Bà nói.

"Đi về? Bà làm gì có quyền đuổi tôi, chỉ cần tôi thích là tôi có thể mua lại cả cái khu chợ này đó. Đến lúc đấy người cút đi đầu tiên sẽ là mẹ con bà đấy, bà già bán cá tanh tưởi!". Hắn ta nói tiếp.

Châu Minh Tiến biết rõ những gì mà hắn ta nói là sự thật, cả cái thành phố này ai cũng biết cậu công tử út của nhà họ Dạ rất mạnh tay vào các cuộc ăn chơi trác táng của mình. Bố mẹ cậu ta thậm chí còn chẳng quan tâm tới hắn sẽ và đang làm gì. Nếu như đến lúc mà hắn mua lại khu chợ này thì khả năng cao việc buôn bán của nhà cậu sẽ ảnh hưởng rất nặng nề.Cậu không thể điều đó xảy ra được, phải ngăn chặn trước khi Dạ Chiến thực sự có ý định mua lại nơi này.

Nhưng cậu rốt cuộc phải làm gì cơ chứ, cậu chẳng thể làm gì ngay lúc này. Biết trước như thế thì cậu đã không từ chối mấy yêu cầu của hắn ta rồi.

Trong lúc Châu Minh Tiến mải mê nghĩ cách đối phó với Dạ Chiến và đám bạn của hắn ta thì có tiếng chuông điện thoại vang lên. Dạ Chiến liền rút điện thoại từ trong túi quần ra xem. Sau khi nhìn thấy dòng tên hiện trên màn hình điện thoại hắn không khỏi thầm chửi thề một câu.

"Ai gọi cho mày vậy? Đúng lúc đang vui mà...'' Một tên trong bọn nói.

" Mẹ kiếp, ông già gọi, chắc lại sắp bị chửi rồi đây." Hắn ta vừa chửi rủa vừa nói. Sau đó hắn ta liền nhấc máy trả lời.

Lập tức bên đầu kia liền phát ra tiếng nói uy nghiêm của một người đàn ông nói với hắn ta:

" Dạ Chiến! Mày xem xem mày cùng đám bạn của mày gây ra hoạ gì cho tao nữa rồi hả. Tao đã dặn mày là làm gì thì làm đừng có động đến mấy cái trò cờ bạc, đầu tư bịp bợm đấy rồi cơ mà!" Ông hét lớn.

" Ông bị điên à? Tôi đã làm cái quái gì đâu?" Hắn ta cũng không yếu thế mà quát lớn lại với ông ta.

" Không làm cái gì hả! Vậy hai tỷ trong tài khoản của tao chạy đi đâu rồi, nó mọc chân chắc!".

Đến đây hắn ta dường như mới nhớ ra điều gì đó cười cười nói lại với ông bố của hắn:

" À, số tiền đấy hả, tôi đem đi đầu tư vào một dự án rồi, có thể thu lại lợi nhuận cao đấy! "

"Cao, cao cái khỉ gì!? Mẹ nó, mày có biết đấy là lừa đảo không hả!? Giờ cái dự án đấy làm gì còn người đầu tư nữa mà mày lại cắm đầu vào đấy hả, bao nhiêu tiền của tao đấy!" Ông ta nói với giọng cực kỳ giận dữ.

"Hả, cái gì cơ, lỗ rồi á... Thôi dù sao thì ông cũng kiếm lại được mà, lo gì. Cứ coi đây như là vốn đầu tư cho sự nghiệp của con trai ông đi. Thôi nhá đi chơi đây." Dạ Chiến nói với thái độ dửng dưng.

"Mày cút ngay về đây cho tao, mang cả lũ bạn chết tiệt của mày đến đây. Nếu không phải tại cái lũ kia đầu têu thì làm sao tiền của tao lại mất trắng như thế!" Ông ta nói tiếp.

Nghe đến đây Dạ Chiến không khỏi đau đầu với ông bố của mình. Kiếm lúc nào không kiếm lại đúng lúc đang vui. Hừ...

Dẫu thế hắn ta cũng rất sợ ông ta, sợ ông đóng băng thẻ ngân hàng của hắn, không cho hắn ra ngoài chơi nữa nên Dạ Chiến cũng đành dẫn theo lũ bạn rời đi trong sự tiếc giận.

" May cho mày đấy thằng bán cá!"

Châu Minh Tiến không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi thoát được một kiếp nạn.