Bí Mật Thức Tỉnh

Chương 93-2: Ngoại truyện: Sự trưởng thành của một cái cây (tiếp theo)



    Hai người ánh mắt đều có chút mơ hồ.

     Không biết, Thương Ngôn có biết tình hình gần đây của Lâm Giai Khởi hay không. Thanh mai trúc mã, môn đương hộ đối, một tình yêu tốt đẹp mà cô từng đã được xem ở trong sách tình yêu, diễn biến trở thành như vậy. Cho dù Chu Tiểu Thụ chỉ là một người ngoài, cũng cảm thấy quá thổn thức.

     Không liên quan đến việc Lâm Giai Khởi đã từng chiếm dụng danh sách học đại học của cô hay không.

     Đích xác, Thương Ngôn không hề hay biết tình hình gần đây của Giai Khởi. Sau đêm hôm đó, Thương Ngôn đã chặn vòng kết nối bạn bè của Giai Khởi vì phép lịch sự. Anh nghĩ rằng tiên sinh Z hẳn là đối đãi với Giai Khởi tốt lắm, @MeBau*diendan@leequyddonn@ anh cũng hẳn là nên dừng lại sự chăm sóc và sự chú ý đối với Giai Khởi.

     Không nghĩ tới, Giai Khởi dường như hỏng mất lại đã tìm đến anh. Cô khóc lóc nức nở nói cho anh biết, vị tiên sinh Z kia đã lừa cô, hắn ta đã có vợ sống ở Canada rồi, căn bản không có ý tưởng kết hôn với cô. . .

     Giai Khởi gặp phải tình huống này, Thương Ngôn có chút bị làm khó rồi. Rõ ràng, vị tiên sinh Z kia đã tạo thành thương tổn nghiêm trọng đối với Giai Khởi. Mà Giai Khởi cần sự giúp đỡ của anh, chính là. . .

     Thương Ngôn cùng cậu nhỏ một nhóm chơi bóng. Gần đây anh có chút chểnh mảng trong việc rèn luyện, di@en*dyan(lee^qu.donnn) bất kể là thể lực hay kỹ thuật, anh đều không phải là đối thủ của cậu nhỏ. Thương Ngôn cúi đầu nhận thua, ngồi ở trên ghế băng uống nước. Do dự một chút, anh nói với cậu nhỏ về tình huống của Giai Khởi, rồi sau hỏi cậu nhỏ: "Cậu nhỏ, nếu như đã có người mình thích, thì phải xử lý vấn đề bạn gái trước tìm đến xin giúp đỡ như thế nào?"

     Cậu nhỏ nhìn anh, nói cho anh biết: "Thương Ngôn, bạn gái trước của cậu cũng chính là Lê Lạc."

     Thương Ngôn phẩy tay một cái, thôi coi như anh vẫn chưa từng hỏi vấn đề này với cậu nhỏ đi.

     Trải qua một hồi lâu, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Tạ Uẩn Ninh mới mở miệng lần nữa: "Thương Ngôn, nhân bất tự tự cứu thiên nan hữu (*). Giai Khởi gặp phải những việc như thế này là do con bé tìm hiểu người không rõ ràng, mắt không biết nhìn người. Bản chất không phải là mẹ con nhà Giai Khởi vẫn luôn luôn áp đặt suy nghĩ của mình cho người khác hay sao? Cháu có thể giúp con bé được nhất thời, nhưng có thể giúp con bé cả đời được không?"

(*) Nhân bất tự tự cứu thiên nan hữu: Nếu người không tự cứu lấy chính mình, thì trời cũng khó cứu giúp.

     Thương Ngôn gật đầu.

     Thương Ngôn lại hỏi cậu nhỏ, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn chuyện anh theo đuổi Tiểu Thụ gặp phải vấn đề. Mấy tháng nay, thái độ của Tiểu Thụ đối với anh như thế nào, Thương Ngôn không nhiều thì ít, cũng có thể đoán được Tiểu Thụ đang suy nghĩ cái gì. Cô chính là đang nghĩ, hai người liệu có xứng đôi hay không? Nhưng không phải là hai người đang có bước chân và phương hướng đi giống nhau hay sao?

     Thân phận và bối cảnh, chính là khởi điểm quyết định chuyện cả hai có thể tiến xa trong tương lai không. Huống chi, so với sự quyết tâm và chăm chỉ của Tiểu Thụ thì Thương Ngôn thực sự là người chưa xứng đáng.

     Thương Ngôn nói với cậu nhỏ rất nhiều, nhưng bị cậu nhỏ đánh gãy: "Nếu đã như vậy, cháu nói ra những chuyện này với cậu thì có ích lợi gì."

     Tết Nguyên Đán tiến đến, Tiểu Thụ nghỉ phép, thu thập các thứ chuẩn bị trở về quê nhà. Trong hành lý của cô có một phong thư do chính Thương Ngôn tự tay viết gửi đến cho cô. Tiểu Thụ không thể nào để lại ở ký túc xá được, nên bỏ lá thư đó vào trong chiếc túi vải thô của mình. Cô mang về nhà với đủ những những món quà lớn lớn nhỏ nhỏ đủ kích cỡ.

     Bức thư này Tiểu Thụ đã nhận được từ mấy ngày hôm trước. Trong lá thư viết tay này, Thương Ngôn đã nói về nguyên nhân của những vấn đề mà hai người sẽ đối mặt, cùng với tâm ý của anh. Kể cả những sự tình lẫn cảm thụ mà Tiểu Thụ tưởng rằng Thương Ngôn không rõ và không hiểu, Thương Ngôn đều viết tất cả ra trong thư, đồng thời, anh biểu lộ rõ ý nghĩ của chính mình.

     Đây là một bức thư tình nặng trịch, lại càng là một phong thư mà cô trân quý nhất đã nhận được. Tiểu Thụ không cách nào tưởng tượng được, cô vậy mà được một người thanh niên tốt đẹp như Thương Ngôn để ở trong lòng. Sự may mắn này giống như là một ân huệ mà cô đã được ông trời ban cho.

     Chu Tiểu Thụ, mày cũng thật là may mắn, không chỉ có gặp được Lê Lạc, mà còn gặp được cả Thương Ngôn. Lê Lạc đã giúp đỡ cho bản thân cô trở thành một người có cuộc sống tốt. Thương Ngôn lại làm cho cô trở thành một cô gái có được một tình yêu tuyệt vời, trở nên một cô gái đáng yêu.

     Cho dù vậy, Chu Tiểu Thụ vẫn cảm thấy không được tự nhiên và không khỏi cảm thấy khó chịu.

     Thời điểm Chu Tiểu Thụ đi xuống dưới ký túc xá, cô nhìn thấy Thương Ngôn. Chiếc xe màu xám được anh dừng ở dưới ký túc xá, thân hình anh thẳng tắp đứng tại bên cạnh xe. Liếc nhìn Chu Tiểu Thụ một cái, Thương Ngôn đi về phía cô. Không nói hai lời, anh liền cầm lấy bao lớn bao nhỏ của cô, nói: "Để tôi đưa em đi ra nhà ga."

     Dọc đường đi đều lặng im, cả hai người đều không có ai đề cập đến chuyện lá thư kia. Chu Tiểu Thụ cho rằng, thời điểm hôm nay Thương Ngôn sẽ không hỏi đến chuyện này. Khi xe dừng lại ở bên ngoài nhà ga, Thương Ngôn mới mở miệng hỏi cô: "Tiểu Thụ, em có thể nói với tôi em đã quyết định như thế nào được không?"

     Tiểu Thụ không có dũng khí để trả lời.

     Thương Ngôn kiên nhẫn chờ.

     Chính là, chuyến tàu lại không đợi người. Tiểu Thụ nhìn về phía trước, cúi đầu mở miệng nói: "Thương Ngôn, anh hãy lại để cho tôi suy nghĩ thêm vài ngày! Sang năm, tôi sẽ nói cho anh biết được không?"

     Cuối năm rồi, sang năm chính là một năm mới.

     "Được!" Thương Ngôn đồng ý, miệng vểnh vểnh lên, "Tôi sẽ chờ."

     Tết Nguyên Đán, người nhà họ Tạ một khối cùng ăn cơm, Tạ Phồn Hoa không nhìn thấy cháu ngoại trai Thương Ngôn của mình, tìm một hồi lâu, liền hỏi: "Thương Ngôn đâu rồi?"

     Tạ Tĩnh Di liếc mắt nhìn sang em trai của mình một cái, cười trả lời: "Giống nhau là con trai lớn trong nhà không giữ được! Nó đi tìm Tiểu Thụ rồi."

     Tạ Phồn Hoa cũng nhìn sang con trai của mình, gật đầu nói: "Khó trách người ta đều nói cháu ngoại trai giống cậu."

     Tạ Uẩn Ninh chính là chớp chớp ánh mắt, tỏ vẻ bản thân mình thật vô tội.

     Cách đó không xa, Lê Lạc đi đôi ủng cưỡi ngựa đi tới. Cô từ phía sau khom người tới gần Tạ Phồn Hoa, cười hì hì nói: "Ba ba, có phải ba lại lại nói tới chuyện con đã bắt cóc Ninh Ninh hay không?"

     Tạ Phồn Hoa ho khan, phủ nhận nói: ". . . Không có."

     Vào khoảng 8 giờ tối, Thương Ngôn đi ô tô về tới quê nhà của Tiểu Thụ. Con đường núi đi ngoằn nghoèo khúc cua, một đường lái xe qua, Thương Ngôn lại càng thêm hiểu rõ những do dự cùng suy nghĩ của Tiểu Thụ.

     Cuối cùng còn có một đoạn đường ngắn, bởi vì quá xe quá đông, không có biện pháp để đi lên, mà anh cũng không biết cụ thể nhà bà ngoại của Tiểu Thụ ở đâu.

     Thương Ngôn sau khi xuống xe, liền gọi điện thoại cho Tiểu Thụ. Chờ thêm độ 5, 6 phút, rất nhanh đã nhìn thấy Tiểu Thụ mặc một chiếc áo lông màu đỏ, cầm đèn pin đi tới. Trong bóng đêm đen tối, khuôn mặt thanh tú ưa nhìn của Tiểu Thụ, chính là tràn ngập sự kinh ngạc lẫn vẻ khó có thể tin được. Tiểu Thụ đi đến trước mặt Thương Ngôn, trong giọng nói mang theo rõ ràng sự  chấn động mơ hồ: "Thương Ngôn, sao anh lại tới đây. . ."

     Trong lúc nhất thời, Thương Ngôn đối diện với ánh mắt của Tiểu Thụ, thần sắc đầy vẻ kiên trì mà trước nay chưa từng có. Giọng nói của Thương Ngôn vẫn trước sau như một, thực ấm áp dịu dàng, trả lời câu hỏi của Tiểu Thụ: "Bởi vì đột nhiên anh thấy không thể chờ đợi thêm được nữa. Anh nghĩ muốn được nghe thấy đáp án của em sớm một chút."

     Mà đáp án duy nhất anh có thể nhận, chính là anh khẳng định Tiểu Thụ sẽ đồng ý. Cô không có dũng khí, anh sẽ san sẻ cho cô một nửa.