Biết Chăng Tương Tư Tận Xương Cốt

Chương 72: Người hát đoạn kết cho ai (5)



Dung Chiêu sửng sốt một lúc lâu, rốt cuộc vẫn không nhịn được, anh bước qua đó, bước chân dù rất nhẹ nhàng nhưng vẫn đánh thức Giang Khương.

Cô nhìn thấy anh, dường như khe khẽ cười, cô muốn ngồi dậy, nhưng sức nặng của bảo bối trước ngực chợt nhắc nhở rằng mình vẫn còn đang cho con bú. Cô luống cuống tay sửa sang lại váy, kéo đứa bé ra.

Vốn dĩ Dung Chiêu chỉ nhìn thấy chóp vai trắng nõn của cô, đứa bé vừa được dịch ra, anh liền thấy toàn bộ.

Đỏ đỏ....

Anh hóa đá tại chỗ, đôi mắt nhìn cô chằm chằm. Thật ra anh cũng không biết mình đang nhìn nơi nào trên người cô, chỉ là theo bản năng không rời mắt được...

Giang Khương bị anh nhìn đến mặt đỏ tai hồng, nhưng có con trước mặt nên cô không tiện nổi giận, chỉ lên tiếng chất vấn: ''Sao anh về sớm vậy, không phải nói ngày mai mới về sao?''

Dung Chiêu rốt cuộc cũng định thần lại: ''À.... Bệnh nhân tỉnh rồi, không có vấn đề gì nữa nên tôi về sớm một chút.''

Còn có lời chưa nói, thật ra là vì nhớ mong người nào đó trong chung cư nhà mình, trước kia anh cũng không như vậy.

Dung Chiêu cúi đầu nhìn con gái, bé đã ăn no ngủ say, người tỏa ra mùi sữa nhàn nhạt. Anh duỗi tay ôm lấy con trước ngực Giang Khương, không cẩn thận chạm phải nơi bé con kia gác đầu ngủ.

Ươn ướt...

Dung Chiêu hơi choáng váng, trong lòng không ngừng lẩm bẩm ''sao lại đẫy đà như vậy''.

Bé con nằm trong lòng anh thoải mái hừ hừ, miệng cong chúm chím, có lẽ là mơ giấc mộng đẹp, cũng có lẽ cười anh ngây ngốc.

Giang Khương sửa váy lại cho chỉnh tề xong rồi vươn tay ôm con, nhẹ giọng nói: ''Để con bé ngủ đi, lát nữa tỉnh rồi chơi với anh sau.''

Công chúa nhỏ được ôm về giường, Giang Khương mở tủ quần áo lấy đồ thay, cô xoay người lại, thấy Dung Chiêu vẫn không hề có ý định rời đi.

''Anh ra ngoài đi trước đi, để tôi thay quần áo đã.'' Sữa quá nhiều đôi khi cũng khiến cô rầu rĩ, bé con no bụng rồi, mà cô cũng không để ý, sữa chảy tràn một bên.

Dung Chiêu ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm thúy: ''Qua phòng tôi thay đi.''

Hả...?!

Giang Khương chưa kịp phản ứng đã bị anh kéo vào lồng ngực, nửa ôm nửa đẩy cô sang phòng anh ở đối diện. Anh đi công tác hai ngày, màn cửa sổ còn chưa kéo ra, anh lại thuận tay đóng cửa phòng lại, không bật đèn, trong phòng tối như mực, chỉ có một tia sáng mỏng manh len lỏi qua khe cửa sổ, miễn cưỡng để cô nhìn thấy khuôn mặt anh.

Anh áp người cô lên bức tường, giọng khàn khàn: ''Con lớn như vậy rồi, sao em còn cho bú sữa?''

Cô dở khóc dở cười: ''Lớn hơn anh được à? Con mới có 4 tháng tuổi...''

Cô không nói thêm nữa, bởi vì anh đã tựa đến gần, chóp mũi gần như chạm vào cô, hơi thở của hai người quấn quít, không phân biệt được nữa.

Cô biết chuyện gì sắp xảy ra. Giống như lần trước, cũng ngay trong căn phòng này, anh điên cuồng hôn cô, mà cô cũng to gan đáp lại, hai người liều mạng túm lầy quần áo của đối phương cởi bỏ, phát tiết, nhưng rõ ràng người khiến cả hai phiền não cũng không ở trước mặt.

Hai con người với tình yêu không được đáp lại, ôm chặt sưởi ấm cho nhau, vừa cấm kỵ nhưng cũng vừa thích thú. Tình yêu không thể nói ra, không thể nhắc tới, đè nén nơi đáy lòng, thi thoảng lại cuộn lên, đánh tan giấc mộng đẹp lúc nửa đêm khuya vắng, khiến người ta không kịp trở tay.

Quả nhiên, Dung Chiêu cúi người hôn cô, chỉ khác là lần này không có mùi rượu, cả hai đều rất tỉnh táo. Nụ hôn của anh vẫn mạnh liệt như cũ, giống như đã đè nén thật lâu, anh mút cánh môi cô, đưa lưỡi vào thăm dò cuồng nhiệt, tay anh nắm mái tóc dài của cô, buộc cô phải ngẩng đầu đáp lại.

Quần áo Giang Khương định thay rơi xuống sàn, mà váy ngủ trên người cô cũng không may mắn thoát khỏi. Anh ôm chặt cô, trong mắt có nồng nhiệt đỏ rực.

Mà thật ra, cô cũng thích như vậy, biết rõ tất thảy cũng không hẳn vì yêu, nhưng cô thích nhìn anh điên cuồng khao khát mình. Cô ngưỡng mộ năng lực của anh, thế nên cô thưởng thức anh, muốn anh như cách một người phụ nữ muốn đàn ông, mà anh cũng vậy.

Kỹ thuật của anh rất tốt, vừa dịu dàng vừa cuồng nhiệt, khác hẳn lần trước. Cô cũng táo bạo hơn, trêu chọc đến mức khiến anh thở hồng hộc.

''Em muốn nằm trên.''

Dung Chiêu như bị thiếu oxy: ''.... Em nói gì??''

Cô nhoẻn miệng cười quyến rũ, hóa thành nữ vương điều khiển mọi tiết tấu, mái tóc xoăn xõa dài trên người anh.

Trên người cô có hương thơm nhàn nhạt, mềm mại không xương, Dung Chiêu không biết, hóa ra phụ nữ có thể kỳ diệu như vậy, đã sinh con vẫn xinh đẹp câu người thế này.

Nhũng ngày cô đơn kết thúc. Có bảo mẫu tới chăm sóc đứa bé, phòng khách liền trở thành phòng bé con, Dung Chiêu có thể bám lấy Giang Khương làm những chuyện ''thiếu chừng mực''.

Cô cắn cắn môi: ''Anh dứt khoát cho mẹ con em ở nhờ thật ra vì chuyện này đúng không?''

Dung Chiêu vuốt sợi tóc ướt đẫm mồ hôi trên mặt cô sang một bên: ''Ai biết được, nói không chừng, em làm gì được tôi nào?''

Cô cười: ''Em có một trăm cách để trừng phạt anh đó!''

''Được thôi nữ vương bệ hạ, phóng ngựa tới đi!!''

Cả tinh lực và sự dẻo dai của cô đều khiến anh kinh ngạc, anh vừa hưởng thụ vừa lẩm bẩm: ''Tôi thấy người phụ nữ khác lúc mới sinh con xong cũng không như thế này....''

''Đó là vì em ăn uống điều độ, hơn nữa còn tập thể dục.''

Anh hơi nheo mắt: ''Phụ nữ vì người mình yêu mà trang điểm?''

Cô chọc ngón tay lên trán anh, cười cười: ''Mơ đi.''

Không gì tốt hơn thế này. Có Giang Khương, có cả công chúa nhỏ ở đây, Dung Chiêu cảm thấy thật ra có yêu nhau không cũng không quan trọng. Tình yêu khiến con người ta bốc đồng, đau khổ, sẵn sàng hi sinh mọi thứ, không có tình yêu cũng chẳng sao.

Nghỉ khoảng nửa năm, Giang Khương quyết định trở lại Hạ thị làm việc. Dung Chiêu không vui: ''Mắt của Hạ Duy Đình đã tốt lên rồi, có thể về tiếp quản công ty, em đi làm làm gì nữa?''

''Anh ấy còn đang ở Canada, công ty bên đây dù sao cũng phải có người phụ trách chứ. Em nghỉ lâu như vậy rồi, cũng nên trở về.'' Buổi sáng cô mới lên phòng nhân sự công ty, trên người vẫn mặc bộ đồ ưu nhã, trang trọng. Cô kéo cà vạt của anh lại gần, liếm môi: ''Bộ váy hơi chật, cởi giúp em được không?''

Lần nào có chuyện gì anh không đồng ý cô cũng câu dẫn anh thế này, nhân cơ hội câu anh mất hồn, khiến anh không kìm được lòng chiều theo ý cô.

Lần này anh không mắc mưu nữa, đẩy tay cô ra: ''Con còn nhỏ như vậy, ai chăm sóc?''

''Em có nhiều thời gian làm việc tại nhà, thời buổi bây giờ công nghệ rất hiện đại, làm việc từ xa cũng không có gì bất tiện lắm.''

''Nhưng chung quy em vẫn sẽ dành phần lớn thời gian cho công việc.'' Anh vẫn không đồng ý: ''Em muốn đi làm, ít nhất cũng chờ con lớn thêm chút nữa rồi lại nói. Nếu em thấy khó nói với Hạ Duy Đình, để tôi giúp em, nếu cậu ta vẫn không đồng ý cho em nghỉ dài hạn, cứ dứt khoát từ chức là được.''

Giang Khương cũng không vui vẻ gì: ''Đây là chuyện của em, em tự có kế hoạch, sao có thể nói từ chức là từ chức được?''

''Phụ nữ đã có con thì nên tập trung nuôi con là chính. Em đâu có thiếu tiền? Huống hồ nếu thật sự thiếu tiền tôi hoàn toàn có thể nuôi nổi mẹ con em.''

Cô không nghĩ anh vẫn có chủ nghĩa đàn ông tận trong xương cốt như vậy: ''Em có tay có chân cần gì để anh nuôi? Hơn nữa, anh là ai mà đòi nuôi em?''

''Tôi là cha đứa bé!'' Anh bực bội nói: ''Rốt cuộc em luyến tiếc công việc ở Hạ thị đúng không? Luyến tiếc chức vị cao như vậy, hay là luyến tiếc người cho em chức vị này?''

Giang Khương ngây người, nắm chặt bàn tay: ''Dung Chiêu, anh là đồ tồi!''

Hai người đã lâu không cãi nhau, buổi tối lúc đi ngủ, Giang Khương nằm quay lưng lại, cách xa cả mét, mặc kệ anh.

Dung Chiêu nhìn chằm chằm bóng lưng cô một lúc lâu, sau đó ôm cô từ đằng sau, giống như đã hạ quyết tâm lớn mà nói: ''Chúng ta đừng cãi nhau, tôi chỉ không muốn em và con bị liên lụy.''

Hốc mắt Giang Khương nóng lên, đã lâu rồi cô có cảm giác muốn khóc thế này, ngay cả lúc sinh con đau như thế cô cũng không khóc.

Rõ ràng người làm cô và con bị liên lụy là anh!

Thấy cô vẫn nằm bất động, anh khẽ xoa chóp vai cô, vùi đầu vào cổ cô: ''... Chúng ta kết hôn đi, như vậy tôi liền có lý do để nuôi em.''

Giang Khương chấn động, cô bật dậy hỏi anh: ''Anh mới nói cái gì?''

''Tôi nói là kết hôn.'' Dung Chiêu cũng rất nghiêm túc nhìn cô: ''Không phải em nói tôi là ai mà đòi nuôi em sao? Em trở thành vợ tôi, như vậy chuyện tôi nuôi em là lẽ thường tình.''

Đầu óc Giang Khương trống rỗng, một lúc lâu sau cô mới lên tiếng: ''Bởi vì chuyện này?''

Anh hơi bối rối: ''Nếu không còn vì cái gì nữa?''

''Tiền đề của hôn nhân là tình yêu.'' Cô bỗng cảm thấy khẩn trương: ''Anh có yêu em sao?''

Lần này đến lượt Dung Chiêu trầm mặc, có vẻ như anh đã suy nghĩ rất lâu: ''Tôi không muốn lừa em, nhưng ít nhất chúng ta chung sống rất hòa hợp, hơn nữa cũng đã có con, cứ tiếp tục như thế này đối với cả tôi lẫn em đều là chuyện tốt.''

Nói cách khác là anh không yêu cô, nhưng tạm chung sống thì vẫn được.

''Nếu biết anh nghĩ vậy, ban đầu em sẽ không cho anh biết chuyện mình có thai.'' Giang Khương hơi chua xót cười cười: ''Anh từng gặp cha mẹ em rồi phải không? Bọn họ vì lỡ sinh ra em, cho nên mới dùng hôn nhân để buộc chặt nhân sinh của hai người, lấy em làm danh nghĩa mà ầm ĩ với nhau mười năm. Em dùng hết sức để chạy khỏi những ngày sống tạm đó, cho nên không muốn tiếp tục cuộc sống như vậy.''

''Chúng ta sẽ không giống như bọn họ.''

Cô lắc đầu: ''Vợ chồng không yêu nhau, cuối cùng đều sẽ như vậy.''

Cô không muốn bé con của mình sẽ trở thành cô của quá khứ.

Giang Khương mang theo đứa bé dọn đi, trở về căn nhà cũ, nhưng bọn họ cũng không thể xem như chưa có gì xảy ra.

Cô trở lại tập đoàn Hạ thị, một nửa thời gian ở văn phòng, một nửa thời gian còn lại ở nhà với con, cũng không phải quá bất tiện.

Cuộc sống của Dung Chiêu thì không được dễ dàng như vậy, trong nhà mất đi hai người thân cận, bầu không khí lập tức trở nên hoang vắng, lạnh lẽo.