Biết Chăng Tương Tư Tận Xương Cốt

Chương 71: Ngoại truyện Hạ Duy Đình (tiếp theo)



Hạ Duy Đình thích ứng với môi trường ở bệnh viện rất nhanh.

Chuyện này cũng không có gì lạ, năm đó anh bị tai nạn xe cộ, phải nằm viện một thời gian dài, chẳng biết đâu là nhà đâu là bệnh viện nữa.

Bệnh viện, bác sĩ, y tá gì gì đó đều không hề xa lạ với anh.

Anh đi dạo trong vườn hoa, từ sau lúc nằm viện, hiếm khi được tận hưởng bầu không khí trong lành, xanh mát thế này. Chỉ cần trời không mưa, Hạ Duy Đình liền dành phần lớn thời gian ở vườn, để lại phòng bệnh trống không.

Dung Chiêu thật vất vả mới tìm được anh: ''Cậu đi đâu vậy? Điện thoại cũng không mang theo, làm tôi tìm nửa ngày!''

''Tìm tôi có việc gì?'' Bệnh án lại có chỗ không ổn? Hay là trực tiếp tuyên bố bệnh tình của anh đã vào giai đoạn nguy kịch?

''Cậu không muốn xuất viện sao? Đơn xuất viện trong phòng tôi, chỉ cần một chữ ký là xong chuyện.''

Hạ Duy Đình rốt cuộc cũng giương mắt lên nhìn: ''Cậu chắc không?''

''Cậu cho rằng tôi muốn để cậu ở đây lãng phí tài nguyên lắm sao?'' Dung Chiêu nổi giận: ''Nhưng chỉ dựa vào một mình cậu thì không được, cô và chú Mạnh tới đón cậu, đang ngồi chờ trên văn phòng tôi.''

Vốn không định động đậy, vừa nghe Dung Chiêu nhắc tới Hạ Chính Nghi, anh lập tức đứng lên nói: ''Đi thôi.''

Thật ra, ý nghĩ muốn rời khỏi bệnh viện của anh đã không còn mãnh liệt như trước nữa. Chứng mất ngủ lâu ngày cũng dần giảm khi ở đây. Anh ngủ rất ổn định, một giấc đến bình mình, không gặp nhiều ác mộng như anh tưởng tượng.

Có lẽ vì nơi này phảng phất hơi thở mà anh quen thuộc nhất. Là mùi tự nhiên không son phấn nước hoa thoang thoảng vào mũi, mùi của người phụ nữ nằm trong lồng ngực anh.

Cùng chung chăn gối, nhưng đồng sàng dị mộng(*).

Đồng sàng dị mộng: hiểu đơn giản là hai người cùng chung sống, nhưng không còn tình cảm, không cùng chí hướng với nhau nữa.

Văn phòng Dung Chiêu không khác mấy văn phòng hành chính bình thường là bao, nằm trên tầng cao nhất của tòa phụ, phải dùng thang máy mới lên được tới. Thang máy ở bệnh viện gần như được dùng mọi thời điểm, người chật kín, xác suất trục trặc hay quá tải cũng không phải là thấp. Ở khoản này, so với bệnh viện công lập, bệnh viện Long Đình cũng không hơn bao nhiêu. Tòa nhà phụ chỉ có một thang máy duy nhất, chờ đợi rất lâu.

''Thôi, chúng ta đi thang máy bên tòa chính, sau đó băng qua cầu nối là được.'' Dung Chiêu không chờ nổi nên mang Hạ Duy Đình qua khu trị bệnh.

Cả hai tòa chính phụ đều được xây cùng lúc, tùy theo chức năng nên tòa phụ không được hoành tráng như tòa chính, nhưng giữa hai tòa có cầu bắc ngang, di chuyển qua lại cũng rất tiện.

Hiếm khi thấy Hạ Duy Đình kiên nhẫn thế này, dù sao cũng là đi ký giấy xuất viện, thanh toán khoản tiền, sau đó anh tự do trở lại.

Một số thang máy trong khu trị bệnh thiết kế dài rộng hơn bình thường một chút, nhằm phục vụ cho việc di chuyển giường bệnh và xe đẩy chuyên dụng. Bình thường rất ít bệnh nhân dùng loại thang máy này, chỉ có một vài nhân viên y tế sử dụng.

Hạ Duy Đình đi theo sau Dung Chiêu tiến vào thanh máy. Anh rũ mắt, nín thở, tựa vào một góc, không chạm vào mấy nút bấm.

Anh có thói sạch sẽ, thang máy này chủ yếu chở vật dụng y tế nên mùi khá nồng, xen lẫn cả mùi xác chết khiến anh cực kỳ khó chịu. Thế nên ngày thường anh đều đi thang bộ, mà thật ra phòng bệnh của anh cũng chỉ ở tầng 3 thôi.

Có mặt Dung Chiêu ở đây, anh cố tỏ vẻ bình thường nhất có thể, dù sao cũng phải giữ thể diện.

Hạ Duy Đình nhíu mày chặt, không sao, sẽ qua nhanh thôi.

Nhưng càng sợ cái gì, cái đó càng xảy ra, rất nhiều chuyện có thật đã chứng minh rằng, không phải cứ nhịn một chút là qua được. Cửa thang máy sắp đóng lại, liền nghe tiếng ma sát giữa bánh xe và mặt sàn-- giường cấp cứu đang tới. Thanh âm ồn ào hỗn loạn, còn có vài tiếng bước chân vội vã, càng lúc càng rõ.

Giường cấp cứu gần như xông thẳng vào cửa thang máy, người bệnh không biết là nam hay nữ, chỉ thấy tay truyền dịch, bên cạnh còn có ba người khoác áo blouse trắng, mang khẩu trang che kín, chỉ để lộ đôi mắt.

Trong thế giới của bệnh viện, chẳng có nam hay nữ, chỉ có hai loại, một là bệnh nhân hai là nhân viên y tế. Nói tỉ mỉ hơn thì có ba loại- người sống, người chết và nhân viên y tế.

''Xin lỗi, xin nhường đường một chút... Phòng phẫu thuật số 2 đã dùng được chưa? Bệnh nhân lên cơn sốc, kho máu không đủ nhóm AB, hãy liên hệ để xin thêm 400cc nữa.''

Giọng nói của một phụ nữ trẻ, cách lớp khẩu trang, vẫn có thể nghe ra thanh âm lanh lảnh, trong trẻo.

Thế nhưng thanh âm đó lọt vào tai Hạ Duy Đình, không khác gì ném viên đá xuống mặt hồ tĩnh lặng, gợi lên từng cơn sóng lớn.

Anh đột nhiên ngẩng đầu, tưởng như mình gặp ảo giác. Không phải trên đời vẫn tồn tại những chuyện tương tự hay sao? Tưởng như cảnh tượng thật quen thuộc, tưởng người xạ lạ như người quen, thật ra tất thảy chỉ là ảo ảnh của não.

Anh ngắm nhìn bóng lưng màu trắng phía trước, đôi mắt hừng hực như có lửa, giống như muốn nhìn người trước mặt thật kỹ lưỡng.

Sao có thể, sao có thể là cô? Nhất định ông trời đùa giỡn đến nghiện, lúc này lại bỡn cợt anh.

Nhưng đôi mắt lộ ra ngoài khẩu trang kín mít kia thật sự rất quen thuộc, đồng tử đen láy, lông mi cong dài, như hai vầng trăng tinh xảo.

Chẳng qua chủ nhân của đôi mắt đó không hề để ý đến anh, tất cả lo lắng, khẩn trương đều đặt trên người bệnh.

''Ưu tiên bệnh nhân, chúng ta ra ngoài trước đi.''

Dung Chiêu kéo Hạ Duy Đình cứng đờ người ra khỏi thang máy, anh vẫn còn sững sờ.

Tất cả hình ảnh đều phản chiếu trong mắt anh, ghép lại thành một bức tranh, nhưng cửa thang máy khép lại, nhanh chóng đem bức tranh đó xé vụn.

Con số điện tử màu đỏ liên tục nhảy tầng, lúc này Hạ Duy Đình mới phản ứng lại, anh tuyệt vọng nhấn điên cuồng nút mũi tên lên, vội đến mức đầu ngón tay run run, nhưng thang máy đã di chuyển, không dừng lại.

Dung Chiêu kinh ngạc: ''Cậu làm sao vậy?''

Hạ Duy Đình dường như không nghe thấy, anh hỏi: ''Phòng phẫu thuật ở tầng mấy?''

''Cậu hỏi cái nào? Từ 1 tới 4 ở tầng 9, còn....''

Không đợi Dung Chiêu dứt lời, Hạ Duy Đình đã quay đầu chạy đến bên cầu thang, bước dài hai ba bậc đi lên.

Phòng phẫu thuật lúc đang tiến hành ca mổ không cho người ngoài vào, anh không đuổi theo kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh cửa đóng chặt. Cô như băng tuyết tan chảy vào mùa xuân, khó có thể tìm lại.

Dung Chiêu cũng thật vất vả mới đuổi theo tới nơi, thấy Hạ Duy Đình đứng đó rũ người như rối gỗ, trong mắt trống rỗng.

''Rốt cuộc cậu vừa nhìn thấy gì vậy, chạy tới phòng phẫu thuật làm gì?''

Hạ Duy Đình lắc đầu, lùi về sau, cuối cùng, anh nhẹ giọng phủ nhận: ''Không có gì, nhận nhầm người.''

Dung Chiêu đương nhiên không tin, chạy trối chết như vậy, sao có thể đơn giản là nhận nhầm người?

Sau đó, Dung Chiêu có dịp trò chuyện với Ngô Dịch, anh thuận miệng hỏi về món quà được gửi cho Hạ Duy Đình hàng năm từ châu Phi. ''Cậu còn nhớ tên của người gửi quà không vậy?''

''Nhớ, là QiaoYip. Nhưng trong sổ liên hệ của Hạ tiên sinh cũng không có ai như vậy.''

Dung Chiêu lập tức hiểu rõ. Yip là bính âm HongKong của Ye (Diệp), phía bưu điện ở châu Phi hẳn đã ghi sai tên của cô.

Kiều Diệp.

Người mà Hạ Duy Đình tìm kiếm là Kiều Diệp, hóa ra là cô...