Biết Chăng Tương Tư Tận Xương Cốt

Chương 70: Người hát đoạn kết cho ai (4)



''Giúp chuyện gì?''

''Anh đồng ý đi đã.''

Dung Chiêu liếc cô: ''Lúc làm việc em cũng đàm phán kiểu này sao??''

Chẳng qua ngay cả việc cô muốn một đứa con anh cũng ''giúp'' được, thì có chuyện gì mà không được: ''Được rồi, tôi đồng ý.''

Giang Khương không ngờ anh dứt khoát như vậy, cô hơi ngập ngừng: ''Cha mẹ tôi tới, thêm mấy người họ hàng nữa. Anh có thể.... đóng giả làm cha đứa bé không, đối phó với bọn họ một chút?''

Dung Chiêu nghe thấy liền tức giận: ''Đóng giả cái gì? Tôi vốn dĩ là cha đứa bé!''

Không phải anh không hiểu ý cô, cô muốn hai người giống như vợ chồng thật sự trước mặt người lớn.

Mà Giang Khương cũng biết anh hiểu: ''Rốt cuộc anh có đồng ý không?''

Loại chuyện như thế này hiển nhiên không làm khó được Dung Chiêu, anh chỉ hơi tò mò, hóa ra cô cũng có cha mẹ thân nhân, anh còn tưởng cô là trẻ mồ côi.

Trong nhà đông đúc người, cãi nhau ầm ĩ, bé con ngủ cũng không yên giấc, bảo mẫu không ngừng dỗ. Giang Khương giới thiệu qua loa, sau đó vội vã chạy về phòng xem con, để Dung Chiêu lại một mình ứng phó với cả đoàn người xa lạ.

''Cậu chính là bác sĩ Dung? Con gái tôi rất hay nhắc tới cậu.'' Cha Giang Khương bước lên, bắt tay với anh, nhìn ông có nét của một thương nhân.

Mấy lời này khiến Dung Chiêu vui vẻ khó hiểu, anh cũng lễ phép đáp lại: ''Con chào cha vợ ạ.''

Mẹ Giang Khương không biết làm nghề gì, nhưng đeo rất nhiều trang sức: ''Thì ra cậu là bác sĩ Dung, hai đứa quen nhau bao lâu rồi? Đã sinh em bé đáng yêu như vậy, sao không sống chung với nhau?''

''Hai người bọn con đều bận công việc ạ, khó mà sắp xếp được thời gian ở cùng nhau. Đây cũng là ý của Giang Khương ạ.'' Anh nhanh chóng trả lời, vốn dĩ anh đã sớm nghĩ đến câu hỏi này.

''Vậy sau này thế nào, có tính toán gì chưa? Con đã có rồi, chừng nào mới kết hôn?''

Cha Giang Khương vừa hỏi, bảy tám dì xung quanh liền sôi nổi phụ họa theo.

Dung Chiêu chỉ cười cười: ''Con tôn trọng ý kiến của Giang Khương.''

''Thôi thôi, loại chuyện này đàn ông vẫn phải làm chủ.'' Mẹ Giang Khương chen vào: ''Giang Khương nhà cô hơi trầm tính, chuyện gì cũng giữ ở trong lòng. Có lẽ con bé cũng muốn kết hôn lắm rồi nhưng ngại nói thẳng đó, cháu phải chủ động chứ!''

Giang Khương vừa lúc bước ra, nghe thấy câu này cô không nhịn được than thở: ''Mẹ, đừng có nói bừa nữa.''

''Nói bừa cái gì? Đã sinh bé con đáng yêu như vậy, không kết hôn thì làm sao coi được? Lần này mẹ tới đây, ngoại trừ đến nhìn mặt cháu ngoại thì tiện thể bàn luôn chuyện hôn sự của con đó, nhiều người dễ quyết định.''

Hóa ra đây là lý do vì sao nhiều họ hàng tới như vậy, bọn họ còn phải gánh vác ''trọng trách'' trên vai nữa.

Cha Giang Khương xua xua tay: ''Bà đừng tự quyết định cho bọn nhỏ, tôi muốn nghe ý kiến của con.''

''Sao có thể nói tôi tự quyết định được, hay phải như ông, bỏ bê chẳng quan tâm gì con?''

''Tôi bỏ bê con lúc nào? Từ lúc con bé đi học tới khi đi làm, có bao giờ bà để tâm tới nó chưa?''

''Ông có biết mình đang nói gì không hả...''

Hai người cứ thế rồi cãi nhau, họ hàng nhìn thấy cảnh này cũng đã quen. Dung Chiêu liếc mắt sang nhìn Giang Khương, muốn xem cô giải quyết chuyện này thế nào.

''Con đâu nói sẽ không kết hôn chứ.'' Cô nhẹ nhàng buông một câu: ''Nhưng con không muốn tìm đại nhà hàng nào đó để đặt bàn mở tiệc, tiếp đãi hàng trăm người không mấy quen thuộc. Người nhà Dung Chiêu đều ở Malaysia, cho nên con muốn thuê du thuyền chạy vòng quanh Đông Nam Á, từ Singapore đến Malaysia đến Thái Lan, chỉ mời những người thân thiết nhất, hôn lễ sẽ tổ chức trên thuyền luôn. Con cũng đang để dành tiền cho chuyện này, nhưng vẫn chưa đủ, cha mẹ trước hết cứ cho con 400 vạn đi, mỗi người 200 vạn, tiền làm đám cưới với của hồi môn.''

Bầu không khí dần yên tĩnh lại, một lúc lâu sau mẹ Giang Khương mới lên tiếng: ''Làm gì có đạo lý kết hôn nhà gái phải bỏ tiền?''

Giang Khương liền đáp: ''Ai nói chỉ có nhà gái bỏ tiền? Đó chỉ là một nửa mà thôi, nửa phần còn lại Dung Chiêu sẽ lo liệu.''

Cha mẹ cô lặng lẽ không nói gì nữa, mãi đến lúc trước khi Dung Chiêu rời đi, cha cô mới hỏi nhỏ một câu: ''Hôn lễ nhất định phải làm tốn kém vậy sao? Không thương lượng?''

''Đúng vậy, không thương lượng, khi nào đủ tiền làm đám cưới thì khi đó con kết hôn.''

Giang Khương kiên quyết một lời. Lúc đưa anh ra cửa, cô nói: ''Xin lỗi, để anh chê cười rồi.''

Anh ngược lại không thấy buồn cười chút nào: ''Đúng là em có cách. Nhưng hình như quan hệ giữa cha mẹ em không tốt lắm?''

''Cũng không đến nỗi nào, cãi nhau cả đời rồi, lúc gặp lại vẫn như vậy.''

''Không ly hôn à?'

''Bọn họ ly hôn lúc tôi học cấp hai rồi, họ nói vì tôi, thế nên mới chung sống thêm mười năm nữa.'' Cô hơi tự giễu: ''Có điều từ sau lúc ly hôn, tôi cũng ít khi gặp lại hai người họ, đi học đều ở trong ký túc xá, sau này đi làm dọn ra ở riêng, hiếm khi gặp nhau.''

''Hai người họ nhìn cũng không hề có vẻ khốn khó?''

Cô cười cười: ''Không phải vấn đề tiền bạc... Chỉ là bọn họ đều đã có gia đình riêng rồi, hơn nữa cũng không muốn đối phương được phần hời.''

''Chuyện nuôi con cũng phân chia rạch ròi sao?''

''Từ lúc vào đại học tôi không tiêu tiền của bọn họ nữa, hiện tại càng không cần họ nuôi tôi. Trên đời không ít chuyện kỳ lạ, chỉ là anh chưa nhìn thấy mà thôi.''

Dung Chiêu nhìn cô: ''Bọn họ định ở đây bao lâu?''

''Thế nào, anh sợ rồi hả? Sợ cứ cách hai ba ngày tôi lại gọi anh đến diễn kịch à?'' Giang Khương vui vẻ nói.

Anh cười lạnh: ''Tôi sợ bọn họ cãi nhau, làm phiền giấc ngủ của con. Bọn họ không hề suy nghĩ cho cháu chút nào.''

''Ngay cả anh cũng nhận ra.''

''Sao lại không? Luôn miệng nói bé con đáng yêu, nhưng đứa bé khóc nháo cũng không thấy hai người họ đi xem một lần.''

Con người có vô số ''khuôn mặt'', anh thích quan sát từng nét mặt nhỏ nhất của người khác, để tìm hiểu bản chất họ. Biểu hiện của Cha mẹ Giang Khương, nhìn không ra tình thương nào với cháu ngoại. Thật ra cũng không có gì kỳ lạ, bọn họ còn không quan tâm con gái mình, sao có thể sinh ra tình cảm đặc biệt với cháu được?

Giang Khương thở dài một hơi: ''Yên tâm đi, bọn họ không ở lâu đâu, nhiều nhất là nửa tháng. Bọn họ cãi chán rồi, không nhìn mặt đối phương nổi nữa sẽ tự giác rời đi thôi.''

Dung Chiêu cũng không nghĩ ra được cách nào vẹn toàn hơn: ''Có chuyện gì cứ gọi điện cho tôi.''

''Được.''

Cuộc sống luôn đầy những bất ngờ. Chưa đến nửa tháng, Dung Chiêu tan làm về nhà, bỗng nhìn thấy chiếc Volvo đỏ quen thuộc đậu dưới nhà mình. Anh còn tưởng nhìn lầm, lại gần mới phát hiện quả thật là xe Giang Khương.

Trong xe không chỉ có mình cô, còn có một công chúa nhỏ nằm trong nôi nữa.

Cô ôm con lên, hơi xấu hổ nói: ''Chỗ của anh có tiện không, có thể cho tôi ở nhờ vài ngày không?''

Anh đoán không sai, cả cô và đứa bé đều bị hai người kia làm phiền đến ngủ không yên. Cô chịu đủ rồi, chỉ muốn tới nơi nào không có bọn họ, an tĩnh mấy ngày.

Diệc tích căn hộ của Dung Chiêu không khác Giang Khương lắm, bên dưới là phòng khách, các phòng còn lại được xây cách bậc thang. Cô đã từng tới đây một lần, nửa đêm cô khát nước đi lên còn suýt nữa vấp bậc thang ngã.

Dung Chiêu dẫn cô sang phòng cho khách: ''Nơi này được không? Em với con ở chung, đáng tiếc không có phòng cho trẻ nhỏ.''

''Không sao, thế này rất tốt rồi, một lát mua giường em bé là được.''

''Bảo mẫu đâu rồi? Không đưa sang đây luôn à?''

''Dì ấy còn phải chăm sóc cha mẹ tôi, đợi mấy ngày nữa bọn họ sẽ rời đi thôi. Yên tâm, có tôi ở đây là được.''

Hai người đi mua giường, bé con ngủ rồi, hai người ngồi lại với nhau.

Anh kể cô nghe giấc mơ ngày hôm đó: ''... Còn tưởng là một đứa nhóc nghịch ngợm, ném khối gỗ lên người tôi đấy.''

''Sao có vẻ anh rất thất vọng vậy?''

''Không có, rất may là bé gái, vừa ngoan ngoãn vừa xinh đẹp như em.''

Giang Khương hơi đỏ mặt, Dung Chiêu cũng nhận ra mình vừa nói cái gì, vội lảng sang chuyện khác: ''Có đói bụng không, tôi nấu đồ ăn cho em.''

''Tôi có mang một ít tổ yến chưng đường phèn, nấu với chút sữa bò là được.''

Dung Chiêu vào bếp, toàn bộ dung cụ đều mới tinh, chưa bóc tem. Anh lấy nồi nhỏ nhất, đổ một hũ yến chưng đường phèn vào, sau đó thêm sữa.

Cô ngồi trên thảm nhìn anh bận rộn: ''Anh không thường nấu ăn sao?''

''Hiếm khi, đa phần đều ăn ở bệnh viện.''

''Không thể tin rằng anh là chủ bệnh viện Long Đình đó, trông có khác gì bác sĩ bình thường đâu.''

Dung Chiêu đem chén yến đã nấu xong đến trước mặt cô: ''Em cũng vậy, khó mà tin được em là phó giám đốc Hạ thị bận rộn đến nỗi không có thời gian yêu đương, kết hôn sinh con.''

Cô cười cười: ''Nhưng tôi tự biết chăm sóc bản thân, bình thường đều nấu ăn ở nhà.''

Dung Chiêu không tin, kết quả ngày hôm sau cô nấu một bàn ba món mặn, một món canh, hương vị không tồi.

''Là tôi đánh giá thấp em.'' Dung Chiêu ăn hai chén cơm lớn: ''Canh hầm kia nhìn cũng rất ngon.''

''Đương nhiên, nấu cho bản thân sao có thể qua loa được.'' Giò heo hầm đậu nành, có tác dụng thúc sữa.

Giang Khương vừa ăn vừa trêu đùa công chúa nhỏ trong nôi, bé con rất thích bắt lấy lọn tóc dài của mẹ, cười khúc khích.

Dung Chiêu ngồi đối diện nhìn không rời mắt.

Hai mẹ con cứ sống như vậy trong nhà anh, cuối tháng, cha mẹ Giang Khương rốt cuộc cũng dọn đi, nhưng cả anh và cô đều không ai nói về chuyện đó. Bọn họ cứ lặng lẽ chung sống với nhau.

Rốt cuộc cũng có một khoảng khắc xấu hổ. Dung Chiêu đi công tác về sớm, anh cho rằng cả cô và con đều đã ngủ rồi, thấy cửa khép hờ, anh đấy cửa bước vào, ai ngờ vừa lúc bé con đang đói bụng. Bé có lẽ cũng ăn no rồi, mắt nhắm nghiền nhưng vẫn ''nhấm nháp'' bầu ngực mẹ.

Giang Khương có lẽ cũng không nghĩ anh sẽ về ngay lúc này, thời tiết nóng nực, cô chỉ mặc váy ngủ lụa mỏng, thoải mái cởi một nửa cho con bú. Cô dựa vào ghế salon mềm, cả người thả lỏng, cả hai mẹ con dường như đã ngủ, bầu không khí vô cùng ấm áp êm dịu. Loại ấm áp này khiến Dung Chiêu qua nửa ngày vẫn không hồi phục tinh thần được.