Biệt Chi Đầu

Chương 12



Ta nhìn hai người bọn họ một câu Quả nhân, một câu Trẫm, nói qua lại như vậy thật vất vả, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười, quả nhiên tình hữu nghị giữa các vị Quân vương cũng giống như thường dân chúng ta.

Thật không thể hiểu được.

Ta cứ như vậy nhìn Hoàng đế, cũng không nói gì, hắn có lẽ đã nhận ra ta thấy khó xử.

“A Ánh, đây là Chu huynh.”

Hắn một lần nữa giới thiệu, trực tiếp làm cho người đối diện cười ra tiếng.

“Không ngờ được Bạch huynh cũng biết săn sóc người khác như vậy đấy.”

Ta mỉm cười nhìn về phía hắn, sau đó đưa tay về phía hắn nói.

“Chu huynh.”

Ánh mắt hắn lưu luyến dừng tại trên người ta cùng Hoàng đế, nhướng mày có chút không vui.

“A Ánh.” –  Hắn cũng chắp tay: “Về sau ta cũng sẽ gọi cô như vậy.”

“Được.” – Ta mỉm cười, Hoàng đế cưỡi ngựa tiến lên phía trước, vừa hay chắn trước bọn ta.

“Cái gì mà A Ánh, khuê danh của nữ tử ngươi có thể kêu chắc? Gọi cô nương.”

Hắn không nghĩ tới Hoàng đế lại không nói lí lẽ như vậy, càng gợi lên tâm tư thích trêu ghẹo của mình nên tiến lên tới gần ta hơn.

“A Ánh đã là người có phu quân, kêu cô nương có chút không ổn, hơn nữa, cô ta cũng đồng ý để ta gọi là A Ánh rồi, đúng không, A Ánh?”

“Đúng.” – Ta đáp lại.

Hoàng đế khó tránh khỏi kinh ngạc, ta có chút cao hứng, hứng thú nhìn hai người bọn họ.

Giằng co nửa ngày, bọn họ tựa hồ mới nhớ tới mục đích của chuyến đi này, không phải tới đấu võ mồm, mà là đến đi săn.

“Nếu nhị vị đã nháo xong rồi, không bằng chúng ta đi săn thú trước đi.”

Ta khởi động cái thân thể già nua đã lâu không vận động này một chút, đã nhiều năm không tham gia hoạt động, ta sợ thân thể này đã sớm thoái hóa, làm bản thân mất mặt.

“Không vội, không vội.” – Vị Chu huynh lắc lắc cây quạt trong tay, chậm rì rì nói.

“Tiểu tổ tông nhà ta vẫn còn chưa tới, nếu muội ấy nhanh nhẹn lưu loát giống A Ánh đây, có thể chịu khổ thì chúng ta cũng không cần chờ đợi lâu như vậy.” 

“Đừng nóng, đừng nóng.”

Nghe xong lời này, Hoàng đế dường như hiểu được cái gì, nhưng ta lại không hiểu.

Cái gì mà nhanh nhẹn lưu loát, có thể chịu khổ giống ta? Là nữ tử sao? Thân phận như thế nào? Cũng giống như ta, là thê quyến sao?

Ta chưa kịp suy nghĩ sâu xa thì từ xa đã truyền đến âm thanh chuông va chạm cùng một chỗ.

“Đến rồi đây.” – Nàng ta vừa dứt lời, xa xa liền xuất hiện một đoàn binh mã, bốn con ngựa cao lớn đang kéo theo một cỗ xe được làm thành từ băng gạc đỏ.

Ta nhìn thoáng qua kỵ trang màu đỏ trên người nàng ta, nhất thời cảm giác được sự xấu hổ. Đụng hàng rồi?

Mái nhà làm bằng vàng và ngọc bích rực rỡ ánh sáng nhiều màu dưới ánh mặt trời, hồng sa theo gió chậm rãi tung bay, chuông treo trên cỗ xe ngựa kêu leng keng, người ngồi trong xe thật duyên dáng.

Xe ngựa dừng lại trước mặt bọn ta, vài nha đầu tiến lên nhấc rèm che, ngồi bên trong là một nữ tử mặc hồng y.

Nàng ta có thân hình nhỏ nhắn, da thịt trắng tuyết, đôi mắt đẹp như biết nói, làm cho người khác nhìn vào liền khó rời mắt, dung mạo vừa dịu dàng vừa truyền thống.

“A huynh, không giới thiệu với ta một chút sao?”

Ánh mắt nàng ta nhìn chằm chằm vào Hoàng đế nhà ta, trong lời nói cũng có ý tứ.

“Bạch huynh, đây là người lúc trước ta đã từng nhắc qua, Sùng An trưởng công chúa Chu Thiển Mạt.”

“Ừm.” – Hoàng đế hơi nhíu mày gật đầu với nàng ta, ta nhận thức được sự tình không có đơn giản như vậy, lại nhìn Hoàng đế, hắn hiển nhiên cũng không muốn đáp lại.

Vì thế ta tiến lên chủ động vấn an.

“Nghênh chào Trưởng công chúa.”

“Ngươi là?”

Hoàng đế tiếp lời – “Quý phi của ta – Giang Ánh Thi.”

“Thì ra là Giang quý phi, bổn cung thất lễ rồi.”

“Không dám, không dám.” – Ta mỉm cười nhìn về phía nàng ta, tiểu mỹ nhân này nhìn có vẻ vô hại, thực chất vừa đến đã sử dụng đại chiêu, thật khiến người khác phải đề phòng mà.

“Chu huynh, có thể đi chưa?”

Người nọ đang híp mắt xem kịch nghe thấy lời này của Hoàng đế vội thu quạt, cưỡi ngựa tiến lên.

“Đi!”

Ta thúc ngựa đuổi theo, hắn quay đầu lại nhìn ta có chút kinh ngạc.

“Nữ tử Đại Cảnh các ngươi quả nhiên hào sảng!”

Ta nghe hắn nói, hỏi ra nghi vấn của mình.

“Chu huynh, ngài mới vừa rồi nói ta nhìn có chút quen mắt, nhưng chúng ta chưa bao giờ gặp qua, vì sao lại nói như vậy?”

“Muốn biết? Đuổi theo ta, ta liền nói cho cô.” – Lời vừa dứt, cả người hắn đã phóng đi tựa lốc.

Ta quay đầu, thoáng nghe tiếng gọi lớn của Hoàng đế ở phía sau, hắn mở miệng nói câu gì đó  ta không nghe rõ.

Nhưng người phía trước càng hấp dẫn ta hơn, vì thế ta mãnh liệt thúc roi, ngựa liền chạy về phía trước.

Ta ở nơi sâu trong rừng tìm thấy hắn, trong miệng hắn ngậm một cọng cỏ, dùng lá che mắt, nhàn nhã ở trên lưng ngựa, ta cho ngựa thả chậm tốc độ, chậm rãi đi về phía hắn.

Hắn tựa hồ biết đó là ta, không đợi ta mở miệng, hắn đã nói.

“Vài năm trước, ta gặp được một cô nương, tướng mạo người đó và cô có phần giống nhau, lúc ấy người ấy tới để đón Hoài Vương điện hạ của các cô về nhà.”

Nghe xong lời hắn nói, ta đột nhiên căng thẳng, là Vương Diên, hắn có quen biết Hoài Vương, chuyện năm đó có lẽ hắn biết chút gì đó.

“Vị tiểu mỹ nhân yểu điệu mang dáng vẻ đó làm cho ta muốn che chở.”

Hắn bỏ lá che qua một bên, liếc mắt một cái.

“Cô tuy rằng có dáng vẻ giống người đó, nhưng thực ra lại không thật sự giống.”