Biểu Lý Thế Giới

Chương 3: Quy luật lớp sương máu



Không lâu sau, âm thanh khiến đầu óc tê dại biến mật, một người trong số họ khẽ khàng hỏi.

"Bây giờ chúng ta đi đâu đây?"

Nơi họ đứng hiện tại là một bến xe buýt nhỏ, nhưng so với ga tàu điện ngầm vừa nãy, nó cực kỳ cũ kỹ và trông giống như một tòa nhà từ những thập niên 80 90. Tường đã ố vàng, lớp sơn bong tróc cả. Về khoảng phía Nam, trên tường đều có vết ẩm, có mùi ẩm mốc và thoang thoảng mùi tanh.

Chỉ là... có cảm giác như tất cả nhân viên của bến xe buýt này đều thần tượng một minh tinh. Bức tường lẽ ra phải dán số tàu thì được phủ kín bởi những tấm áp phích màu vàng, tất cả đều là hình một phụ nữ xinh đẹp. Cô ấy có mái tóc dài xoăn, nước da trắng ngần và nhìn mọi người với vẻ mặt dịu dàng.

Poster của nữ diễn viên đó xuất hiện hết lần này đến lần khác, không thể nói là trùng hợp được. Mọi người nhớ lại cảnh tượng trước đây ở ga tàu điện ngầm, không dám nhìn tấm áp phích nữa. Tuy nhiên, nơi này có quá nhiều áp phích, trừ khi họ nhắm mắt lại, nếu không thì đi đến đâu cũng sẽ bị đôi mắt nhìn như hiền lành nhưng thực chất lại lạnh lùng đó nhìn chằm chằm.

Lê Phương Uyển hỏi: “Lục tiên sinh, anh có biết người nổi tiếng này không?”

Họ không phải là người của thế giới này, nên đương nhiên không biết về những người nổi tiếng ở đây.

Lục Ngôn Lễ lắc đầu: “Tôi không có ấn tượng gì cả.”

Anh nói thêm: “Tôi thích nghe những bài hát cổ, xem phim, v.v., vì vậy nếu có những ngôi sao điện ảnh và ca sĩ tương đối nổi tiếng, dù họ lớn tuổi hơn, tôi cũng sẽ không nhận ra họ.” Anh dừng lại và hỏi: “Các cô cậu thì sao? Có biết không?"

“Tôi cũng không quen biết.”

“Tôi cũng không quen biết.”

“Chưa thấy bao giờ.”

Hạ Lâu hiểu ý của Lục Ngôn Lễ, không phải là không biết người phụ nữ này mà có thể cô ta chỉ là hư cấu, trước tiên cậu ta nói: “Tôi cũng không biết cô ấy.”

"Tôi cũng không biết cô ta."

"Chưa bao giờ thấy cô ta."

Lê Phương Chỉ lạnh lùng nói: “Chúng ta đợi ở đây hay ra ngoài trước? Bị nhìn chằm chằm thế này làm tôi thấy khó chịu.”

Áp phích của người phụ nữ ở khắp mọi nơi, thậm chí khi nhìn lên trên trần nhà cũng bắt gặp, bị nhiều khuôn mặt giống hệt nhau nhìn chằm chằm vào, không có gì lạ khi Lê Phương Chỉ, người khá nhạy cảm, cảm thấy khó chịu.

Tuy nhiên, Lê Phương Uyển lại ngăn cô lại: "Tạm thời đừng hành động hấp tấp. Hiện tại chúng ta đang ở bến xe, điều đó có nghĩa nơi đây tạm thời an toàn."

Những người khác cũng phụ họa, thanh niên tóc vàng tên Hoàng Vĩ không nhịn được nữa, hỏi: "Chúng ta phải ở lại bao lâu? Tôi cũng hơi lo lắng." Không biết có phải là bóng ma tâm lý hay không, nhưng cậu ta luôn cảm thấy những bức tranh đó đột nhiên giãn ra, dùng lưỡi kéo cậu vào.

Lê Phương Uyển nhìn thì có vẻ hiền lành, nhưng phong thái lại rất cứng rắn, nói: “Chúng ta còn không biết bên ngoài rốt cuộc là thế nào, có lẽ cần phải tìm kiếm manh mối trong bến, tìm cách phá vỡ tình thế. Thật sự không ai muốn bị mắc kẹt ở đây."

Nhắc tới tìm ra manh mối, mọi người đều bối rối.

Nói đơn giản thì, chuyện này cảm giác như tất cả đều phụ thuộc vào may mắn, ai biết được thứ tìm thấy là manh mối hay bùa đòi mệnh?

Hoàng Vĩ nhăn mặt: "Ôi, số tôi đúng xui xẻo. Tôi vẫn còn nhớ lần trước tôi tìm được một cái túi, nhưng khi tôi đang định nhặt nó lên, một bàn tay từ trong túi thò ra, suýt nữa khiến tôi..."

Còn chưa kịp nói ra chữ "Chết", Lê Phương Chỉ bỗng nhiên cao giọng: "Im đi, đừng nói nhảm, cậu hiểu chưa?"

Mỗi lần làm nhiệm vụ là một lần thoát thoát chết trong gang tất, mỗi thế giới đều là vô số linh dị khủng bố không thể tưởng tượng được. Họ phải cẩn thận trong từng lời nói lẫn hành động, để có thể thoát khỏi cái chết và sống sót đến cuối cùng, hoặc có thể những lời nói vô ý của họ đã đụng chạm đến cơ chế nào đó, dẫn đến cái chết bất đắc kỳ tử. Cũng giống như hai người trước, bọn họ nghỉ trên ghế vì chạy mệt rồi không bao giờ đứng dậy nữa.

Điều đáng buồn nhất là họ không thể chống cự, không có cách nào chống lại tà ác, họ chỉ có thể tiếp tục chạy trốn rồi tiếp tục chạy trốn…

Cho dù phải hy sinh đồng đội thì bản thân cũng phải sống sót!

Lục Ngôn Lễ lẳng lặng xem kịch.

Anh biết mục đích của nhóm người này…… Vừa hay, cũng là mục đích của anh.

Anh muốn sống sót.

Bởi vậy, giả ngây giả dại cũng được, vi phạm lương tâm cũng thế, chỉ cần có thể sống sót, anh tuyệt đối không từ bỏ.

Một, hai, ba……

Đôi mắt anh quét một vòng, kiểm kê nhân số.

Vẫn còn khá nhiều người, mà nhiệm vụ cần phải giảm một ít.

Nếu không, khả năng cao anh không sống được.

Hạ Lâu không có biết Lục Ngôn Lễ, kẻ bị bọn họ cho rằng vô hại đang nung nấu âm mưu đáng sợ thế nào, cũng mặc kệ việc hai người kia suýt chút nữa cãi nhau, bọn họ cùng lắm là một nhóm nhỏ chứ không phải một tập thể, nhóm người này dạ vâng thưa trình, nếu đến một lúc làm vướng chân cậu ta sẽ không bao giờ nương tay. Chẳng qua lúc này chưa phải là thời điểm cuối thôi.

Giữa bọn họ, thật kỳ lạ vừa hay duy trì một thế cân bằng mỏng manh, Hạ Lâu, chị em Lê Phương Chỉ, Lê Phương Uyển tìm mọi cách để phá vỡ tình thế, và bọn họ sẵn sàng làm con tốt trong lúc này.

Cậu ta đột nhiên quay lại và hỏi Lục Ngôn Lễ: "Anh đã nhìn thấy gì?"

"Cái, cái gì?"

Hạ Lâu giải thích: "Vừa rồi anh nhìn thấy cái gì đó mà chúng tôi không ai nhìn thấy. Bây giờ, anh có thấy được điều gì bất thường không?"

Lục Ngôn Lễ im lặng một lúc rồi nói: “Trong mắt tôi, đây chỉ là một... nhà bến xe cũ rất bình thường, có rất nhiều áp phích hình phụ nữ…”

Hạ Lâu hỏi: “những tấm áp phích đó giống nhau à? Hay là khác nhau?”

"Họ đều là cùng một người phụ nữ, giống hệt nhau, chỉ khác nhau về kích thước." Để trả lời, Lục Ngôn Lễ chăm ngó nghiêng xung quanh hơn và nhanh chóng phát hiện ra rằng trên tấm áp phích dán ở quầy bán vé, nụ cười trên miệng người phụ nữ rộng hơn một chút, cô ta đầy tò mò nhìn thẳng về phía anh.

Anh lập tức cụp mắt xuống, không dám nhìn thêm nữa.

Đó... nó có thể là gì?

Màn sương máu lại từ từ bốc lên trong không trung, lơ lửng từng chút một.

"Trước tiên chúng ta đi đã." Nhìn thấy sương máu ngày càng dày đặc, bọn họ đành phải rời đi, tiếp tục đi về hướng ngược lại nơi sương máu bay đến.

Lục Ngôn Lễ đi theo bọn họ, từ từ tụt lại phía sau.

Mắt anh liếc nhanh ngón chân của mọi người, lòng không ổn.

Thấy bọn họ không một ai phát hiện, chỉ mải đi về phía trước, Lục Ngôn Lễ cũng không nói gì, chỉ đi theo phía sau.

Không ngờ, khi họ đi bộ đến tòa nhà trống tiếp theo bên cạnh con đường vắng, vẫn là nhà ga đó, áp phích của người phụ nữ vẫn dán trong và ngoài nhà ga.

“Mọi người có nhận thấy nụ cười của cô ta đã thay đổi không?” Trong đám người có một người sợ hãi nói ra điều không ai dám nói.

Mọi người đã phát hiện ra điều đó từ lâu rồi. Trên tấm áp phích, nụ cười của người phụ nữ hơi nhếch lên, máu từ khóe mắt chậm rãi chảy ra, cô ta nhìn bọn họ với ánh mắt ác ý.

Bốn phía dường như có tiếng hát truyền đến, yếu ớt, du dương mà ngọt ngào, giống như một bàn tay mềm mại, muốn kéo người ta xuống địa ngục.

Tiếng hát càng to, sương mù càng dày, nụ cười của người phụ nữ càng tươi tắn, đôi mắt chứa đầy ác ý lạnh lùng, không còn hình ảnh dịu dàng như lần đầu gặp nhau.

“Mọi người, mau chạy nhanh lên!!”

Bài hát có thể làm rối loạn tâm trí con người, sương máu có thể nuốt chửng máu thịt con người, và họ không biết liệu những tấm áp phích này có thể trực tiếp ăn thịt người như những gì họ đã thấy ở ga tàu điện ngầm trước đây hay không.

Nhưng chỉ cần nhìn vào hàm răng mỏng, trắng và sắc nhọn của người phụ nữ, không ai nghi ngờ về lực sát thương chết người của khuôn mặt này.

Mọi người lại phải bỏ chạy, vừa chạy vừa suy nghĩ.

"Chạy mãi cũng không phải là một ý hay. Liệu chúng ta sẽ trốn thoát được bao lâu?"

"Đúng vậy, chúng ta không thể phá vỡ tình hình sao?"

Bọn họ đầy lo lắng, Lê Phương Uyển vừa chạy vừa nhỏ giọng nói: “Lâu đại ca, nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta khả năng không trụ nổi đến nhiệm vụ tiếp theo.”

Hạ Lâu cũng có vẻ không vui: “Rõ ràng chúng ta chỉ nhận được một nhiệm vụ, tại sao lại có một nhiệm vụ ẩn khác?”

Nhiệm vụ ban đầu mà họ nhận được là ở cùng Lục Ngôn Lễ trong căn hộ trong vòng một tuần, sau đó, đến nửa đêm họ có thể trở về thế giới của mình rồi. Đây chính là lý do tại sao họ liều mạng bảo vệ Lục Ngôn Lễ và "cùng Lục Ngôn Lễ đi trước", nếu Lục Ngôn Lễ chết, ai sẽ đi cùng họ? Kể cả khi tìm được địa điểm rồi thì bắt bọn họ mang xác vào à??

Tất nhiên, chỉ cần họ bước vào căn hộ, mạng sống của Lục Ngôn Lễ không còn quan trọng nữa. Chỉ cần anh có thể “ở” trong căn hộ, dù sống hay chết, có quanh trong à?

Người sẽ chết nên biết vâng lời.

Hạ Lâu đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Sau khi vào căn hộ, nếu Lục Ngôn Lễ nhất quyết đi đòi ra ngoài, cậu ta không ngần ngại "Tắt tiếng" anh.

Cậu ta đã trải qua quá nhiều tình huống sinh tử, để có thể sống sót thì trong tay cũng dính đầy máu tanh. Suy cho cùng, mỗi nhiệm vụ đều chỉ tìm ra lối thoát trong gang tấc, và những kẻ không may mắn sẽ chết một cách bí ẩn trên đường đi.

Vì vậy, khi gặp phải sương máu trên tàu điện ngầm, họ tưởng rằng chỉ là một ải nhỏ của màn. Ai biết được bây giờ họ thậm chí còn không thể vào căn hộ của Lục Ngôn Lễ?

Đây rõ ràng là một nhiệm vụ ẩn! Làm sao họ có thể tưởng tượng ra có tận hai nhiệm vụ cùng lúc?

Nếu không vào căn hộ của Lục Ngôn Lễ đúng thời gian quy định... hậu quả sẽ rất tai hại!

Một lối thoát... Chính xác thì lối thoát là gì?

Sương máu, xe ngựa, áp phích phụ nữ, ca hát...

Người phụ nữ này là ai"? Sương máu có liên quan gì đến cô ta không? Cô ta đã hát bài hát đó phải không?

"Lâu đại ca, mau tìm cách đi!!"

"Đúng vậy! Mạng sống của tất cả chúng tôi đều phụ thuộc vào cậu, cậu không thể chạy trốn một mình được!"

"Cậu rốt cuộc có đang tìm giải pháp không?"

Hạ Lâu tức giận: “Các cậu nói đủ chưa?”

Vừa dứt lời, cậu ta liền nhận ra có điều gì đó không ổn.

Cậu không nên tức giận, tức giận ảnh hưởng đến lý trí, tại sao cậu ta lại nổi nóng chỉ vì vài lời thúc giục?

Mà những người này... cũng là những người từng đi làm nhiệm vụ trở về, ít nhiều cũng có thể tự xoay sở, cho dù muốn giết cậu ta cũng nên lấy cậu ta làm lá chắn trước. Tại sao bọn họ lại tức giận vì chuyện cỏn con như vậy.

Cơn giận dữ……

Ý nghĩ này vừa thoáng qua trong đầu, cậu ta lền cảm thấy buốt nhói sau lưng.

"Chết tiệt! Ngày nào mày cũng ra vẻ như sếp lớn, hôm nay tao phải giết mày!" Đó là một người đàn ông cao gầy mặc áo nỉ trong nhóm. Sau khi ném đá, hai mắt hắn ta đỏ ngầu, rút từ thắt lưng ra một con dao găm, chĩa vào lưng Hạ Lâu, chuẩn bị lao vào cậu ta.

Những người khác lạnh lùng nhìn nhau, trong mắt tràn đầy ác ý và sự căm hận sâu sắc.

"Giết nó! Giết nó!!"

"Giết nó! Là chúng ta có thể thoát ra rồi!"

Nhìn thấy mắt Lê Phương Chỉ đỏ lên, Lê Phương Uyển giơ tay tát em gái một cái: “Bình tĩnh!”

Đám người từ từ vây quanh Hạ Lâu, Hà Lâu hít vài hơi thật sâu, đồng thời rút ra con dao gấp trong tay áo.

Lục Yên Ly vội vàng chạy tới ngăn cản người đàn ông cao gầy: "Bình tĩnh!"

"Cút! Buông ra! Tao phải giết nó!!" Tên bị anh ôm chặt tức giận vùng vẫy. Anh ta rất khỏe, nhiều lần cố gắng dùng mũi dao đâm Lục Ngôn Lễ. Anh cũng cảm thấy bứt bối, né con dao và đấm mạnh vào mặt người đàn ông cao gầy, khiến hắn ngã lăn quay ra đất.

Một tên thì anh ngăn được, nhưng kẻ thứ hai thì không, những người khác đã có ác cảm từ lâu, bất mãn lắm rồi.

Hạ Lâu lấy con dao gấp ra nhưng không hề di chuyển mà thay vào đó thở hổn hển và chém trong không trung.

Hát...giận dữ...

Họ đã mỉm cười sau khi bài hát đầu tiên bắt đầu...

Anh hét lớn: "Mọi người bình tĩnh! Giọng hát này có gì đó không ổn!!"

"Ca hát có thể khiến cảm xúc của chúng ta dao động. Lúc đầu vang lên là vui mừng, bây giờ là giận dữ. Bình tĩnh đi!"

Niềm vui, sự giận dữ, tiếp theo là nỗi thống khổ và khoái lạc à?

Không dám mạo hiểm.

Một tiếng hét lớn đánh thức mọi người trong giây lát. Những người khác đều thở hồng hộc, cố gắng kiềm chế không manh động, chỉ có người đàn ông cao gầy bị Lục Ngôn Lễ quật ngã mới từ từ bò dậy.

Tay chân hắn vốn đã hơi cứng, ánh mắt lạnh lùng, sắc mặt dần tái nhợt, gò má hóp sâu, khóe miệng chảy ra nước bọt bất thường, thở dốc.

Hắn ta không còn trông giống một người sống nữa.

Đúng hơn là... giống như một thây ma.

Hắn ta đứng dậy, từ từ quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào Lục Ngôn Lễ bằng một đôi mắt đen hoắm.

"Lão Võ! Chặn hắn lại!!" Lê Phương Uyển không màng hình tượng thét to.

Lão Võ là người cao nhất trong đội, đứng gần người đàn ông cao gầy nhất, nghe xong chậm rãi ngẩng đầu sải bước về phía hai người. Lục Ngôn Lễ hoàn toàn không linh cảm mình sẽ được cứu, không do dự trốn sau cột điện thoại bên cạnh!

Lão Võ chính là kẻ mà anh phát hiện ra cách bước đi không được bình thường, là kẻ cứ luôn nhón chân!!

Quả nhiên, gần như cùng lúc đó, Lão Võ rẽ một góc và tăng tốc về phía anh. Lục Ngôn Lễ vội vàng trốn đi, đối phương duỗi thẳng tay chạm vào cột điện thoại.

Một tấm áp phích có hình một người phụ nữ được dán trên cột điện thoại.

Lục Ngôn Lễ há hốc miệng, nhìn chằm chằm Lão Võ, một tay vô tình chạm vào mặt người phụ nữ.

Khuôn mặt của người phụ nữ trên tấm áp phích ngay lập tức thay đổi.

Nói cách khác, khuôn mặt của những người phụ nữ trên tất cả các tấm áp phích khắp bốn phương tám hướng bắt đầu thay đổi, da mặt ngả sang màu xanh gớm ghiếc và ánh mắt tụ họp vào bàn tay đó.

Không cùng một hội à?

Lục Ngôn Lễ vừa suy nghĩ vừa tránh né người đàn ông cao gầy.

Ngay sau đó, đôi môi đỏ tươi của người phụ nữ hé mở rộng đến mang tai, bàn tay từ từ đưa vào trong tấm áp phích, Lão Ngô vùng vẫy như điên nhưng miệng lại không thể phát ra tiếng kêu cứu, tứ chi xụi dần, dần dần trở nên mềm mại hơn, giống như một chiếc ống cao su, nhanh chóng bị người phụ nữ hút vào.

Sau đó, tiếng nhai lại vang lên.

Vẻ mặt người phụ nữ bình tĩnh lại, và cô ta vẫn nằm yên trên tấm áp phích.

Sương máu xung quanh cũng tản bớt kha khá.

Điều này không khiến mọi người nhẹ lòng, không vì lý do gì khác ngoài việc những người bạn vốn có thể giao tiếp và hợp tác suôn sẻ trước khi đột nhiên biến thành quái vật không rõ chủng loại. Anh ta, hoặc sẽ thích hợp hơn nếu gọi là “nó”, tứ chi giờ đã trở nên cứng ngắc, hai tay giơ thẳng lên, đầu gối cứng đờ, và anh ta đang nhảy và đuổi theo mọi người.

“Đông, đông……”

Đây đúng là âm thanh mà Lục Ngôn Lễ từng nghe thấy trong toa tàu điện ngầm.

Lão Ngô chết, người đàn ông cao gầy trở thành một con quái vật. Chỉ trong nháy mắt, hai thành viên nữa đã mất tích.

Tính cả Lục Ngôn Lễ, mười lăm người ban đầu giờ chỉ còn lại mười một người!

Nếu không nghĩ ra biện pháp, rất có thể mười một người đều mất mạng ở đây.

"Mọi người cẩn thận! Đừng để nó làm bị thương!" Thanh niên tóc vàng hét lên.

Trong các bộ phim Hồng Kông xưa, nếu bị Zombie cào hoặc cắn, người bị thương cũng sẽ bị nhiễm bệnh và trở thành zombie. Mặc dù chưa chắc giống đám thây ma trong phim Hồng Kông, nhưng nhìn vào móng tay dài màu xanh lục liên tục rỉ ra dòng chất lỏng không rõ nguồn gốc kia thì chả ai dại dột gì đi khiêu khích nó.

Có lẽ do mới thành xác sống chưa lâu nên chuyển động của nó vẫn còn căng cứng và tốc độ tương đối chậm, mọi người vẫn có thể quay người để tránh nó, khiến nó chụp hụt. Mà lúc sau, chuyển động của nó ngày càng nhanh nhẹn và mạnh mẽ, mọi người không thể linh hoạt né tránh nữa mà thường xuyên bị những móng tay nhọn sượt qua.

Đáng sợ hơn nữa là nó dường như cũng có trí tuệ ở trình độ nhất định, mọi người đều muốn dùng mấy thủ đoạn giống như Lục Ngôn Lễ khi nãy, nhưng nó không mắc bẫy.

Đám người Hạ Lâu vừa trốn vừa suy nghĩ về tất cả sự việc.

Có vẻ như người phụ nữ trên tấm áp phích không phân biệt được con mồi là người hay thứ gì khác, chỉ cần đụng là ăn thịt. Mỗi khi nó được ăn nó, sương máu sẽ tiêu tan và tiếng hát cũng sẽ tắt dần. Xét theo quy luật sức mạnh và thời gian, màn mới chắc chắn sẽ… kinh hoàng và đẫm máu hơn.

Như thể nó có thể hấp thụ chất dinh dưỡng từ máu thịt vậy.